Chương 83: Trợ lý trúc mã của tổng giám đốc 09



Đan Dĩ Tuyển cảm thấy cần phải đưa việc công khai quan hệ của bọn họ vào danh sách những việc quan trọng.

Bọn họ hẹn hò đã hơn hai tháng, nhưng La Lật vẫn luôn không chịu thừa nhận mối quan hệ này, thậm chí còn muốn trốn tránh. Đan Dĩ Tuyển nhìn ra được La Lật không phải chán ghét mình, thậm chí những lúc ở với anh, hầu hết cậu đều rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao anh luôn có cảm giác như gần như xa, dường như chỉ cần anh thoáng buông tay thì cậu sẽ lập tức chạy mất.

Đan Dĩ Tuyển rất muốn công khai, nhưng trước đó, anh còn có chuyện cần phải làm.

Trước tiên anh phải thăm dò mẹ anh trước đã. Mẹ Đan là người truyền thống, nhưng cũng không phải là người cổ hủ, anh tin rằng chỉ cần anh đủ chân thành, có kiên nhẫn và nghị lực, mẹ anh có thể sẽ không phản đối quá kịch liệt, chưa kể La Lật cũng là đứa trẻ mà bà chăm nom từ nhỏ đến lớn, hơn nữa cậu còn khiến người khác yêu thích đến như vậy. Nhưng công tác chuẩn bị vẫn phải làm, để phòng ngừa chuyện lỡ như, dù sao Đan Dĩ Tuyển cũng không muốn sau khi công khai La Lật sẽ bị mẹ Đan bài xích.

Đan Dĩ Tuyển treo khăn mặt lên, trở lại cạnh giường rồi ngồi xuống.

Đêm qua anh mất kiểm soát, nên thực sự đã khiến cho La Lật mệt mỏi, đến nổi bây giờ cậu còn chưa thức dậy. Đan Dĩ Tuyển chạm vào gương mặt của La Lật, bởi vì cậu nằm úp sấp, nên trên mặt La Lật có một ít thịt phồng lên, ngay cả miệng cũng không khép lại hoàn toàn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hàm răng và một chút đầu lưỡi.

Trong đầu Đan Dĩ Tuyển không khỏi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, anh theo bản năng giơ tay ra, rồi lại vội vàng thu lại, siết chặt thành nắm đấm.

Khi La Lật tự thức dậy, đã gần mười một giờ.

Tối qua tiêu hao thể lực quá mức, khiến cho tinh thần của cậu bây giờ không được tốt cho mấy, nhớ lại dáng vẻ điên cuồng của Đan Dĩ Tuyển, La Lật cảm thấy cái mông lại bắt đầu đau âm ỉ.

"Dậy rồi à?" Đan Dĩ Tuyển cầm điện thoại bước vào.

Anh vừa gọi điện thoại cho mẹ anh, nói là sau khi trở về có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với bà. Anh vốn định đưa La Lật về chung cư, sau đó một mình trở về đối mặt với mẹ Đan, kết quả mẹ anh nói cũng có chuyện quan trọng muốn nói, kêu La Lật và anh mau chóng trở về.

Giọng điệu của mẹ Đan trong điện thoại vô cùng nghiêm túc, như thể đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Đan Dĩ Tuyển có cảm giác không ổn, nên không dám trì hoãn, vừa rồi anh định đi kêu La Lật thức dậy thì giờ đã thấy cậu tự mình dậy rồi, đang ôm chăn ngồi ngơ ngác ở trên giường, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng lúc này Đan Dĩ Tuyển không có tâm trạng để trêu chọc cậu nữa, thậm chí còn chủ động giúp La Lật mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.

Đợi đến khi mười phút đồng hồ mơ mơ màng màng sau khi tỉnh dậy của La Lật trôi qua, thì Đan Dĩ Tuyển đã mang thức ăn mà phục vụ đưa tới đặt trước mặt cậu: "Vừa rồi tôi mới nói chuyện điện thoại với mẹ, bà nói có chuyện rất quan trọng, muốn hai chúng ta cùng nhau trở về."

La Lật ngẩn người: "À được, chúng ta ăn cơm xong lập tức lên đường."

Thành phố này cách thành phố bọn họ ở ước chừng ba giờ lái xe, đợi đến lúc ăn cơm trưa xong rồi trở về, thì lúc đến khu biệt thự của nhà họ Đan cũng đã gần chập tối.

Sau khi đỗ xe xong, vừa bước vào cửa, Đan Dĩ Tuyển và La Lật đã sững sờ ngay tại chỗ.

Trong nhà hình như có khách, là một cô gái xinh đẹp, độ tuổi cũng trạc bọn họ, nhưng sự hiện diện của cô ta còn chưa đủ để bọn họ phải sửng sốt như vậy, điều khiến bọn họ giật mình là từ giọng nói đằng sau ghế sofa xuất hiện một cậu bé, ước chừng năm sáu tuổi, đang mở to mắt tò mò nhìn bọn họ.

Không đợi hai người kịp phản ứng, cô gái xinh đẹp đó lập tức hô lên một tiếng "La Lật", rồi chạy về phía bọn họ.

Đan Dĩ Tuyển theo bản năng kéo La Lật ra phía sau lưng để bảo vệ.

Bước chân của cô gái xinh đẹp đó dừng lại, đôi mắt đẹp rưng rưng, không hiểu lại không thể tin nhìn bọn họ.

"Dĩ Tuyển, con tránh ra." Mẹ Đan bỗng nhiên lên tiếng, "Đây là chuyện giữa Tiểu Cẩn và Tiểu La, con không nên nhúng tay vào, để bọn nó tự giải quyết."

"Tiểu Cẩn? Ai chứ?" Đan Dĩ Tuyển chẳng những không tránh ra, ngược lại còn vì lời nói của mẹ Đan mà nảy sinh sự thù địch với cô gái này.

Bản thân La Lật cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô gái xinh đẹp tên là Tiểu Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt của cô lướt qua bả vai Đan Dĩ Tuyển rồi dừng lại trên người La Lật: "La Lật, anh không nhớ ra em sao? Em là Tô Cẩn, vào năm thứ hai đại học, chúng ta đã từng ở bên nhau."

Lần này hình như cậu có chút ấn tượng.

Mặc dù không nhớ rõ tên của đối phương, cũng không nhớ rõ luôn hình dáng, nhưng dựa vào lời nói của cô ta, thì đây có lẽ là cô bạn gái cũ duy nhất của chủ nhân cơ thể này.

Cho nên La Lật gật gật đầu nói: "Tôi nhớ rồi, chào cô."

Tô Cẩn cười cười, lau nước mắt nói: "Anh nhớ ra rồi, vậy là tốt rồi, những năm qua em rất nhớ anh, đến hôm nay rốt cuộc cũng đã nhìn thấy anh."

La Lật không hiểu sao có chút không thoải mái, nên cũng không khách sáo nói: "Có cái gì tốt để mà nhớ, không phải lúc trước cô đã nɠɵạı ŧìиɧ sao?" Đừng có giả bộ như tình sâu nghĩa nặng lắm vậy.

Sự kích động trên mặt Tô Cẩn cứng đờ lại.

Sắc mặt Đan Dĩ Tuyển càng trở nên khó coi: "Cô đã cùng La Lật yêu đương, lại còn dám đi nɠɵạı ŧìиɧ?"

"Em, em chỉ là..." Tô Cẩn ấp úng, chỉ có thể dùng nước mắt để đối phó, "Em đã biết sai rồi, ban đầu là do em không đúng, vừa mới bắt đầu em đã thấy hối hận, nhưng La Lật cứ nhất quyết muốn chia tay, em cũng không còn cách nào khác, mấy năm nay em vẫn luôn tự sám hối."

Đan Dĩ Tuyển hừ lạnh nói: "Cậu ấy chia tay với cô là đúng, nɠɵạı ŧìиɧ một lần đương nhiên sẽ có lần thứ hai, ai biết tha thứ cho cô một lần rồi sau này lại bị cô cắm thêm cho bao nhiêu cái sừng nữa."

Tô Cẩn bị anh đâm chọc đến nổi không nói lên lời, chỉ có thể không ngừng khóc lóc.

Mẹ Đan không nhìn được nữa, mặc dù bà vừa biết Tô Cẩn nɠɵạı ŧìиɧ, cũng cảm thấy có hơi bất mãn, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, nếu so ra thì chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của nhiều năm trước cũng không đáng kể nữa.

"Chuyện của vợ chồng trẻ người ta, con dính líu vào làm gì, mau tránh ra!"

"Vợ chồng trẻ?!!!" Đan Dĩ Tuyển suýt chút nữa đã nhảy dựng lên

La Lật cũng hoảng sợ nói: "Mẹ nuôi, mẹ nói cái gì vậy, con và cô gái này không có quan hệ gì hết!"

"Có quan hệ hay không, không phải do con quyết định." Mẹ Đan thở dài, vỗ vỗ bả vai Tô Cẩn rồi dịu dàng nói, "Con trước tiên hãy nói ra thân thế của Tô An cho nó nghe đã, rồi muốn khóc cũng không muộn, Tiểu La là đứa trẻ tốt, bác tin nó sẽ cho con một câu trả lời."

Tô Cẩn gật gật đầu, khóc sướt mướt kêu con trai lại đây, rồi chỉ vào La Lật nói: "Mau kêu ba đi con."

Cậu bé sợ người lạ, sợ hãi không chịu mở miệng, nhưng Đan Dĩ Tuyển cũng không dự định cho nó có cơ hội mở miệng, bùng nổ ngay tại chỗ: "Mẹ, mẹ vốn không phải người hồ đồ, chỉ là một người phụ tùy tiện tìm tới cửa, sao mẹ lại dễ dàng tin vào lời nói của cô ta như vậy? Không lẽ giờ cô ta nói đó là con của con, mẹ cũng tin luôn sao!"

Mẹ Đan trừng mắt nhìn anh: "Sao con lại nói chuyện với mẹ như thế! Mẹ cũng không có đưa ra kết luận, mẹ chỉ để cho hai đứa nó cùng nhau thương lượng, chứ cũng không kêu Tiểu La lập tức nhận đứa nhỏ này, Tiểu Cẩn cũng đã nói, đợi Tiểu La trở về sẽ đi làm giám định ADN. Con nóng nảy như vậy, dọa sợ đứa nhỏ rồi kìa."

Đan Dĩ Tuyển cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Tô An đang trốn ra đằng sau Tô Cẩn.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy La Lật đang im lặng không nói gì.

La Lật cũng đã phát điên luôn rồi, cậu tính toán đủ đường, lại không có tính tới cốt truyện trong thế giới sụp đổ sẽ phát sinh sớm hơn dự kiến, còn sớm hơn rất nhiều.

Đúng vậy, trong thế giới sụp đổ, cũng có một màn nhận người thân như vậy. Nhưng lúc đó là sau khi chủ nhân cơ thể này làm một số chuyện không tốt với người xuyên không, từ đó ấn tượng của nam chính đối với cậu ta giảm đi rất nhiều, rồi ngay sau đó lại có một cô gái nhảy ra nói cậu ta bội tình bạc nghĩa, kết quả giám định ADN lại trùng khớp, nên cậu ta dù có trăm cái miệng cũng không nói giải thích rõ được, đương nhiên nam chính cũng vì vậy mà chán ghét rồi vứt bỏ cậu ta.

Nhưng hiện tại, mục đích Tô Cẩn xuất hiện là gì?

Quan trọng hơn là, La Lật căn bản không có cách nào xác định được kết quả giám định trong thể giới sụp đổ có phải là thật hay không. Nếu nói đó là giả, thì lúc học đại học quả thực cậu ta đã quen bạn gái được hơn nửa năm; còn muốn nói là thật, với phần tình cảm sâu đậm của cậu ta với nam chính, cậu ta còn có thể cả đời không lập gia đình, sao có thể không giữ được mình trong lúc học đại học được chứ?

Cho nên trong chốc lát cậu cũng rất bối rối.

"La Lật, đừng có ngây ra như vậy, chuyện này liên quan đến danh dự của cậu đó!" Đan Dĩ Tuyển nắm lấy bả vai cậu lắc lắc.

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu cậu, bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên, La Lật nhanh chóng bắt lấy, đồng thời giữ tay Đan Dĩ Tuyển lại, nói với mẹ Đan: "Con xin lỗi mẹ nuôi, mẹ có thể cho con hai phút được không?"

Mẹ Đan khó hiểu gật đầu.

La Lật lập tức kéo Đan Dĩ Tuyển vào phòng vệ sinh, sau hai phút mới đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi tới trước mặt Tô Cẩn, La Lật ở phía trước, Đan Dĩ Tuyển ở phía sau. Tô Cẩn không dám nhìn tới sắc mặt đang đen như đáy nồi của Đan Dĩ Tuyển, chỉ cười với La Lật vì sắc mặt của cậu cũng coi như bình tĩnh, chỉ là nụ cười này có phần hơi giả tạo và miễn cưỡng.

"Cô nói muốn đi làm giám định ADN phải không?" La Lật hỏi cô ta.

Tô Cẩn hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng gật đầu: "Vâng, mặc dù em biết con nhất định là con của anh, nhưng vì để cho anh tin em, em bằng lòng để cho con và anh làm giám định ADN."

La Lật lại nhìn về phía mẹ Đan: "Mẹ nuôi, kết quả của cơ quan giám định có đảm bảo độ đáng tin không?"

Mẹ Đan nói: "Nếu như con muốn làm giám định, mẹ nhất định sẽ nhờ bác sĩ riêng của mình đưa nó đi giám định, trong quá trình giám định chỉ có ông ấy và nhân viên giám định được tham dự, sẽ không để người khác có cơ hội làm giả kết quả."

"Vậy thì được." La Lật dường như đã đưa ra quyết định gì đó, cậu hít một hơi thật sâu, giơ tay vuốt lên đầu, hơi dùng sức, lòng bàn tay lập tức xuất hiện hai cọng tóc, "Con đồng ý làm giám định, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả, trước khi có kết quả, cô Tô đây..."

"Cứ ở lại đây đi." Mẹ Đan nói, "Cô Tô là phụ nữ đơn thân còn dẫn theo đứa bé, ở bên ngoài cũng không tiện, cũng chỉ có một đêm, cô cứ ở lại nhà chúng tôi đi."

La Lật không có gì để phản đối, thứ nhất mẹ Đan là thực sự tốt bụng, thứ hai e là bà cũng định đề phòng Tô Cẩn động tay động chân.

Bác sĩ gia đình của mẹ Đan rất nhanh bị một cuộc điện thoại gọi đi qua, nhận lấy tóc của "hai cha con", rồi vội vội vàng vàng lao vào màn đêm.

Trái ngược với dáng vẻ đau khổ đáng thương lúc mới gặp mặt, Tô Cẩn bắt đầu cố ý ôm đứa con đến làm quen với La Lật, nhưng lại bị Đan Dĩ Tuyển không nhìn được nữa thô lỗ tách ra, còn La Lật cũng bị anh mang lên lầu.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Đan Dĩ Tuyển đè La Lật trên cánh cửa, lớn tiếng nói: "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy hả?"

La Lật suýt chút nữa bị anh đυ.ng trúng cái mũi, xoay mặt sang chỗ khác nói: "Không bình tĩnh thì có thể làm được cái gì, dù sao ngày mai cũng sẽ có kết quả rồi."

Đan Dĩ Tuyển vuốt mặt, bất lực buông cậu ra.

La Lật lặng lẽ xoa xoa bờ vai bị đυ.ng đau, bỗng nhiên Đan Dĩ Tuyển quay đầu lại, sắc mặt kỳ lạ nói: "La Lật, cậu xác định đứa bé đó không phải con của cậu chứ?"

La Lật: "..." Không xác định.

Nhưng thái độ chắc chắn của Đan Dĩ Tuyển khiến cậu rất tức giận, không nói đến Tô Cẩn có phải là kẻ lừa đảo hay không, coi như đứa bé là con của chủ nhân cơ thể này, thì đó cũng là chuyện của cậu ta và Tô Cẩn sáu, bảy năm về trước rồi, hơn nữa Đan Dĩ Tuyển của hiện tại cũng đâu thể nào kiểm soát được những chuyện trong quá khứ, không phải sao?

Đan Dĩ Tuyển bị ánh mắt lạnh lùng của La Lật nhìn chăm chú, dần dần cảm thấy chột dạ.

"Xin lỗi cậu, vào lúc này tôi không nên nói những lời như vậy."

La Lật hừ lạnh một tiếng.

Quả cầu lông nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cảm thấy thổn thức không thôi.

Mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ, vào lúc người bảo vệ cốt truyện rời đi mỗi một thế giới, thì tình cảm nhất định sẽ bị loại bỏ, cắt đứt mọi dây dưa của cậu với thế giới đó, đây là cơ chế bảo vệ của hệ thống đối với người bảo vệ.

Nhưng mà, có lẽ chính La Lật cũng không nhận ra, cậu đã có tình cảm với nam chính trong ba thế giới liên tiếp.

Đây cũng không phải là một hiện tượng tốt.

Nhưng hết lần này tới lần khác quả cầu lông cũng không thể nói ra được, hiện tại La Lật còn chưa ý thức được tình cảm của chính mình, lỡ như nó nói ra, ngược lại sẽ thành hỗ trợ cho hai người đó mất. Cho nên quả cầu lông chỉ có thể nhẫn nhịn, nhịn đến muốn nội thương.

Buổi chiều ngày hôm sau, báo cáo giám định đã được gửi đến.

Tô An đã được Tô Cẩn cho ngủ trưa ở phòng của khách, bốn người lớn ngồi trong phòng khách, tâm trạng thấp thỏm nhìn chiếc túi tài liệu mỏng manh kia, cuối cùng quyết định để người trong cuộc là La Lật đến mở nó ra.

La Lật cầm cái túi, xé giấy niêm phong, lại không vội vã lấy bản báo cáo ra, mà ngược lại nhìn về phia Tô Cẩn.

"Cô Tô, tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô xác định đứa bé là con của tôi sao?"

"Xác định," Tô Cẩn nói ra lời giải thích đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước, "Lần đó chúng ta đều uống say, cho nên có thể anh không nhớ rõ, nhưng em lại nhớ rất rõ."

La Lật hài lòng gật đầu, một mạch rút bản báo cáo ra.

Bốn ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn vào phía dưới góc bên phải - Người được giám định có quan hệ cha con.

La Lật chú ý thấy, Tô Cẩn trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Nét mặt của mẹ Đan mặc dù cũng bình tình, nhưng bà lập tức nhìn về phía La Lật, trong đó bao gồm hàm ý "Còn tưởng con là đứa trẻ ngoan ngoãn, không ngờ giờ đến con trai cũng có luôn rồi".

Chỉ có Đan Dĩ Tuyển ngồi ở một bên im lặng không nói gì, giống như nhận được một cú sốc rất lớn.

Bản thân La Lật cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá ở trong lòng cũng buông xuống, nếu kết quả giám định là phủ định, cậu cũng không thể nhanh chóng xác định được cái suy đoán này đâu, may mắn mọi chuyện đều thuận lợi.

"Cô Tô, xin hỏi ai phái cô tới đây?"

Nụ cười trên Tô Cẩn chợt tắt: "La Lật, anh nói như vậy là có ý gì?"

"Tôi nghĩ tôi đã hỏi rất rõ ràng." Sắc mặt La Lật trở nên lạnh lùng, "Nếu như cô Tô không chủ động khai báo, thì đừng trách chúng tôi mời cảnh sát đến."

Mẹ Đan cũng ngẩn ra: "Tiểu La, con nói cái gì vậy, kết quả này không phải là..."

"Kết quả là giả." La Lật đẩy Đan Dĩ Tuyển một cái.

Lúc này Đan Dĩ Tuyển mới ngẩng đầu lên, thì ra thứ anh muốn che giấu không phải là thất vọng, mà là xấu hổ: "Mẹ, sợi tóc hôm qua cậu ấy đưa ra... Là tóc của con."

"...Hả?" Mẹ Đan kinh ngạc, "Vậy đứa trẻ này..."

"Có quỷ mới biết là của ai." La Lật cười như không cười nói, "Cô Tô luôn miệng nói đứa bé là con của tôi, nhưng khi dùng tóc của Dĩ Tuyển để giám định lại đưa ra kết quả là cha con, việc này đại biểu cho cái gì?"