Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Tôi Lại Không Thể Chết Thành Công

Chương 82: Trợ lý trúc mã của tổng giám đốc 08

« Chương TrướcChương Tiếp »


"Váy thuận tiện hơn quần nhỉ, sau này cậu có thể thường xuyên mặc ở trong nhà."

Đan Dĩ Tuyển ngăn La Lật ở giữa hai cánh tay và vách tường, hài lòng ngắm nhìn hai gò má đỏ bừng của cậu.

Trước kia không phải La Lật chưa từng mặc qua đồ nữ, nhưng lúc đó là do nhiệm vụ yêu cầu, hơn nữa trang phục cậu mặc luôn tương đối trung tính, rất ít khi mặc váy, chưa kể việc bị phạt mặc quần áo nữ như hôm nay.

Tất chân gì chứ, đây là lần đầu tiên cậu mặc.

Càng khiến người ta xấu hổ hơn là, tất mà La Lật mặc không phải là quần tất, mà là loại tất đeo dây do Đan Dĩ Tuyển cố ý chọn, chỉ là để thuận tiện cho lúc này. Ngón tay anh đẩy mép vải ra rồi tiến vào, làm cho La Lật không có cơ hội phản kháng.

Xưa nay tổng giám đốc Đan vốn công tư phân minh giờ lại không biết bao nhiêu lần ở trong giờ làm việc, làm những chuyện không đàng hoàng.

Mặc dù anh không làm tới bước cuối cùng, nhưng lúc anh buông tay ra, La Lật vẫn thở hổn hển, nếu không phải có bức tường ở phía sau, e là cậu đã run chân ngồi xuống dưới đất.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

La Lật cuống quít đẩy Đan Dĩ Tuyển ra, rồi quay lưng lại chỉnh sửa váy vóc.

Đan Dĩ Tuyển nhịn cười, sờ sờ lên cằm điều chỉnh lại biểu cảm, sau đó đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là thư kí A: "Tổng giám đốc Đan, hôm nay trợ lý La xin nghỉ phép sao ạ?" Văn phòng của tổng giám đốc phân chia ra hai phòng, trong và ngoài, ngày thường khi La Lật làm việc ở căn phòng bên ngoài cậu luôn không đóng cửa, vì là để cho những người khác thuận tiện đến tìm cậu.

Nhưng hôm nay khi thư ký A vừa vào cửa lại thấy bàn làm việc của cậu trống không, không thể không đến gõ cửa phòng trong.

Đan Dĩ Tuyển vô thức nhìn vào trong đó một chút.

La Lật quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh, cậu đương nhiên nghe thấy câu hỏi của thư ký, lại sợ mấy cái hứng thú kì dị của Đan Dĩ Tuyển phát tác, nên lắc đầu liên tục.

Đan Dĩ Tuyển bị dáng vẻ lo lắng nắm chặt mép váy của cậu chọc cho trong lòng không ngừng ngứa ngáy.

Anh hắng giọng một cái, làm cho La Lật hồi hộp một lúc lâu, mới nói: "Đúng vậy, cậu ấy xin nghỉ phép, hôm nay mọi người có chuyện gì thì cứ nói với tôi."

Sau khi thư ký ra ngoài, La Lật mới hoàn toàn thả lỏng.

Trước đây mặc đồ nữ, là bởi vì thiết lập chính của nhân vật là nữ, nhưng hôm nay mặc đồ nữ, không cẩn thận sẽ bị coi là đồ biếи ŧɦái, đàn ông mà mặc đồ phụ nữ, nên tâm thái hoàn toàn không giống nhau.

"Không phải chỉ mặc váy thôi sao, sao cậu lại căng thẳng như vậy?" Đan Dĩ Tuyển đứng xem náo nhiệt còn cho là không có gì to tát.

La Lật không khỏi lườm anh một cái: "Vậy sao cậu không tự mặc đi?"

Đan Dĩ Tuyển khoanh hai tay lại, lý lẽ hùng hồn nói: "Tôi mặc không đẹp bằng cậu."

La Lật: "..."

Cậu ăn mặc thành như vậy, chắc chắn không thể nào đi ra căn phòng ở bên ngoài để làm việc, cũng may ở phòng trong có ghế sofa và bàn trà để tiếp khách, La Lật có thể dùng laptop để làm việc. Thư ký cũng đã đưa văn kiện cần phải xử lý đến, hơn nữa ngồi làm việc ở phòng trong hay ngoài cũng không khác gì nhau, chỉ có duy nhất một việc khiến người ta không chịu nổi chính là Đan Dĩ Tuyển cứ dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn cậu.

Coi như đã bình an vượt qua đến giữa trưa.

La Lật nghĩ cậu cũng đã quen với việc này, nhưng cho đến giờ ăn trưa, cậu mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

Trước đây khi ăn trưa, cậu và Đan Dĩ Tuyển đều đến nhà ăn ăn trưa, nhưng hôm nay cậu ăn mặc như vậy, váy dài tất đen, căn bản không có mặt mũi để đi ra ngoài! Buổi sáng chạm mặt mấy người thư ký đã là cực hạn của cậu rồi.

Nhưng Đan Dĩ Tuyển sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu.

Hai người giằng co trước cửa một lúc lâu, bởi vì La Lật đột nhiên ý thức được, hôm nay mình mặc đồ nữ đi làm, lỡ như bị Vu Hiểu Hinh hiểu lầm, thì cốt truyện về sau sẽ rất khó để phát triển. Cho dù tình cảm của Vu Hiểu Hinh và nam chính khoảng mấy tháng sau mới bắt đầu phát triển, nhưng khi đó Đan Dĩ Tuyển đã độc thân một thời gian khá lâu, hơn nữa La Lật lại phát hiện thêm một vấn đề nghiêm trọng.

Ở trong thế giới ban đầu, Đan Dĩ Tuyển vì né tránh tình cảm của chủ nhân cơ thể này, mới lập hiệp nghị yêu đương với Vu Hiểu Hinh.

Nhưng bây giờ, Đan Dĩ Tuyển hình như không cần né tránh tình cảm của cậu ta nữa rồi?

Thay vào đó là cậu đang né tránh tình cảm của Đan Dĩ Tuyển.

"Sao thế?" Đan Dĩ Tuyển phát hiện La Lật đột nhiên lơ đãng, anh giơ tay nhéo nhéo vành tai của cậu.

La Lật liếc mắt nhìn anh một cái.

Cái nhìn này khiến Đan Dĩ Tuyển kinh hồn bạt vía, khiến anh sinh ra một loại ảo giác rằng câu tiếp theo của La Lật là muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ - Anh chưa bao giờ thấy ánh mắt trống rỗng như thế của đối phương.

Không lẽ do anh đùa giỡn quá mức sao? Đan Dĩ Tuyển âm thầm tự trách, thầm nghĩ hay là nên để La Lật thay quần áo trở lại được rồi.

Tủ quần áo trong phòng nghỉ vốn dĩ chỉ có quần áo dự phòng của anh, nhưng sau lần anh và La Lật làm liều ở trong phòng tắm, bên trong đã để thêm quần áo của La Lật - cũng không mỗi lần đều để La Lật mặc đồ của anh, không thích hợp, mặc dù anh nhìn thấy La Lật mặc đồ của bạn trai cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Đan Dĩ Tuyển đang mở miệng muốn nói, đáng tiếc động tác của La Lật còn nhanh hơn anh.

La Lật lập tức lách qua Đan Dĩ Tuyển, đi thẳng về phía phòng nghỉ, Đan Dĩ Tuyển cũng đuổi theo phía sau, anh thấy La Lật dứt khoát cởi váy xuống, mặc áo sơ mi vào. Cấu trúc của dây đeo tất có hơi rắc rối, Đan Dĩ Tuyển nhìn La Lật đang đưa lưng về phía mình, dáng vẻ xoay người cởi dây đeo tất và đai lưng của cậu, khiến cổ họng của anh căng chặt, đồng thời anh cũng thầm phỉ nhổ bản thân tϊиɧ ŧяùиɠ lên não.

La Lật cuối cùng cũng vất vả mặc quần lên, xoay người lại thì thấy Đan Dĩ Tuyển đang nhìn mình chằm chằm, theo bản năng lùi lại nửa bước.

Đan Dĩ Tuyển định thần lại, tiến lên đón cậu, dè dặt nói: "Bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm được rồi chứ?"

La Lật hơi sửng sốt.

Cậu còn tưởng Đan Dĩ Tuyển sẽ không vui, hoặc tiếp tục mặt dày mày dạn, nhưng không ngờ Đan Dĩ Tuyển lại coi như không có chuyện gì xảy ra rồi lập tức thỏa hiệp với cậu.

Thật ra Đan Dĩ Tuyển cũng thấp thỏm không yên. Từ nhỏ, tính tình của La Lật rất tốt, có lẽ do biến cố của gia đình khiến cậu trưởng thành sớm, vô cùng hiểu chuyện, nhưng thật ra Đan Dĩ Tuyển đã không nhớ rõ lần gần nhất La Lật nổi giận là khi nào nữa.

Hôm nay ép cậu mặc quần áo phụ nữ đi ra ngoài, có lẽ đã đùa giỡn quá mức.

"Cuối tuần chúng ta đi tắm suối nước nóng được không?"

La Lật tạm thời không theo kịp tốc độ chuyển chủ đề của Đan Dĩ Tuyển, nên cũng không nhận ra trong giọng nói của anh mang theo thành ý xin lỗi. Mặc dù cảm thấy mùa hè mà đi tắm suối nước nóng có chút kỳ lạ, nhưng theo thói quen, cậu không chút do dự đã gật đầu.

Thời tiết đầu tháng chín, sáng nóng tối lạnh.

Hai người lái xe đến khu sơn trang suối nước nóng đặc trưng ở thành phố lân cận, buổi chiều đã đến nhận phòng, sau đó bắt đầu đi về phía suối nước nóng.

Sơn trang được xây dựng trên sườn núi, có hơn năm mươi loại suối nước nóng đặc trưng, Đan Dĩ Tuyển và La Lật khoác lên khăn tắm rồi liên tiếp ngâm mình trong đủ loại suối nước nóng, nào là suối nước nóng hoa hồng, suối nước nóng rượu vang hương chanh, suối nước nóng mát xa bằng cá, ngâm đến thỏa thích. Nhưng suối nước nóng dù tốt, cũng không nên ngâm quá lâu, không thôi sẽ dễ chóng mặt thiếu oxy, mỗi loại suối nước nóng ngâm tầm mười phút đồng hồ thì La Lật sẽ lôi Đan Dĩ Tuyển ra ngoài.

Ý định ban đầu của Đan Dĩ Tuyển dẫn La Lật đi du lịch là để hẹn hò, ai ngờ La Lật lại lo lắng khắp nơi như mẹ già, khiến anh không khỏi dở khóc dở cười.

Nơi đặc sắc nhất của sơn trang này là khu suối nước nóng có thể ngắm bầu trời đầy sao ở trên đỉnh núi, hầu hết mọi người đều đến đó.

Đan Dĩ Tuyển lôi kéo La Lật tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, đạng định tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này một chút, thì thấy La Lật bỗng nhiên trợn mắt nhìn thẳng về phía trước.

Đan Dĩ Tuyển theo tầm mắt của cậu nhìn sang, sắc mặt của anh lập tức sầm xuống.

Ngồi cách đó không xa, đang trò chuyện cười đùa với các chị em, không phải là Vu Hiểu Hinh thì là ai?

Đan Dĩ Tuyển giơ tay, còn chưa kịp nắm lấy cằm của La Lật xoay trở lại, thì đã thấy La Lật nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, quay mặt về phía anh, dáng vẻ không muốn bị người ta phát hiện.

Mặc dù như vậy, nhưng cảm giác khó chịu này là sao đây?

Quan hệ của bọn họ đáng xấu hổ như vậy sao, chỉ là mới đi tắm suối nước nóng cùng nhau thôi, còn chưa có công khai đâu đấy!

Đan Dĩ Tuyển vừa buồn vừa giận, nên cũng không muốn nói chuyện với La Lật.

Dù sao khu vực của suối nước nóng cũng không lớn, Vu Hiểu Hinh chỉ cần đảo mắt nhìn là đã có thể phát hiện ra bọn họ, chỉ có điều cô rất biết điều, sau khi nhìn thấy Đan Dĩ Tuyển và La Lật cũng chỉ ngạc nhiên mở to mắt nhìn, rồi khẽ gật đầu chào Đan Dĩ Tuyển, thậm chí còn không tiến đến chào hỏi.

La Lật quay lưng về phía bọn họ, nên không phát hiện hai người là nam chính nữ chính đã dùng ánh mắt chào hỏi nhau.

Nhưng có một số việc đã được định sẵn.

Lúc ăn cơm tối, La Lật vẫn không tránh khỏi việc chạm mặt với Vu Hiểu Hinh.

La Lật chỉ có thể cắn răng chào hỏi cô.

Trong lòng La Lật thầm thấy may mắn vì bữa tối là tiệc đứng, nhưng Đan Dĩ Tuyển đã chọn ở lại bàn rồi đợi cậu lấy đồ ăn trở về, nếu không để Vu Hiểu Hinh phát hiện hai người bọn họ đánh lẻ ra ngoài ngâm suối nước nóng, rồi lại hiểu lầm quan hệ của bọn họ thì sẽ không tốt.

Nhưng một giây sau đó Vu Hiểu Hinh lập tức đâm thủng ảo tưởng của cậu: "Trợ lý La, anh và tổng giám đốc ra ngoài chơi à?"

La Lật: "..."

Vu Hiểu Hinh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, thì thấy không hiểu cho lắm: "Thật ra khi chiều, ở bên kia suối nước nóng tôi đã nhìn thấy hai người, còn chào hỏi tổng giám đốc nữa, có lẽ anh không chú ý tới."

La Lật: "!"

Cậu có chú ý! Cũng bởi vì có chú ý, nên cậu mới giấu cái mặt của cậu đi! Không ngờ chẳng có tác dụng gì nữa.

Vu Hiểu Hinh không hiểu vì sao sắc mặt của cậu đột nhiên trở nên ủ rũ, cô mấp máy môi, vẫn là không kìm được sự tò mò trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Trợ lý La, tôi xin mạn phép hỏi anh một câu nha."

La Lật uể oải ngước mắt lên.

"Anh và tổng giám đốc Đan là một cặp sao?" Vu Hiểu Hinh hỏi xong, lại vội vàng bổ sung, "Nếu như tôi đoán sai, anh cũng đừng tức giận nha, càng không cần phải nói với tổng giám đốc Đan. Tôi chỉ là tò mò thôi, người lần trước mặc váy màu xanh kia... Chắc cũng là anh phải không?"

La Lật đã khϊếp sợ đến mức không biết nên dùng biểu cảm gì để trả lời cô.

Sao cô gái này lại có thể nhạy cảm đến như vậy chứ!!!

"Cô vì sao cảm thấy người kia là tôi?" La Lật ép buộc mình phải bình tĩnh lại.

Vu Hiểu Hinh nói: "Chỉ là cảm giác thôi, còn có dáng dấp đi đường nữa. Đương nhiên quan trọng nhất là vì sáng đó anh không đi làm, rồi buổi chiều lại đột ngột xuất hiện, cho nên tôi..."

"Không phải." La Lật kiên quyết phủ nhận, "Cô gái kia không phải là tôi."

Vẻ mặt Vu Hiểu Hinh xấu hổ nói: "Vậy sao, thật sự xin lỗi anh."

La Lật nói: "Hơn nữa quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Đan cũng không phải là người yêu của nhau, tôi với anh ấy chỉ là lớn lên cùng nhau, nên có quan hệ khá tốt mà thôi. Nếu như cô thích anh ấy, tôi ngược lại có thể giới thiệu giúp cô."

"Không không không, không cần đâu." Vu Hiểu Hinh cuống cuồng từ chối, "Tôi không dám có ý đồ không an phận với tổng giám đốc Đan đâu, hơn nữa tạm thời tôi cũng không có ý định yêu đương, cám ơn ý tốt của trợ lý La."

Nói xong, cô hoảng hốt xoay người bỏ chạy, giống như là sợ La Lật sẽ nói thêm câu nào kinh thiên động địa nữa.

Thật ra có một câu cô còn chưa kịp nói, đó là cô cảm thấy trợ lý La và tổng giám đốc Đan thật sự rất xứng đôi, cho dù từ giá trị nhan sắc hay là không khí giữa hai người, thì khi đứng chung một chỗ vẫn khiến cho người ta cảm giác rất hạnh phúc, rất hòa hợp.

Nhưng người ta đã phủ nhận, cô cũng không cần thiết phải nhiều lời nữa.

La Lật thấy đã dọa cho người ta bỏ chạy, chỉ có thể âm thầm nuốt xuống buồn phiền, tiếp tục lấy đồ ăn.

Kết quả vừa quay người lại, đã nhìn thấy Đan Dĩ Tuyển giống như thần chết đứng ở sau lưng mình, yên lặng không một tiếng động, dọa cậu sợ tới mức suýt nữa đã làm rơi cái đĩa trong tay.

Sắc mặt Đan Dĩ Tuyển âm trầm: "Vừa rồi cậu với cô ta đã nói những gì, vui vẻ như vậy sao?"

Anh ở chỗ nào thấy tôi vui vẻ vậy? La Lật im lặng oán thầm nói: "Chỉ tùy tiện nói đôi câu thôi, cô ấy hỏi người mặc đồ nữ hôm đó có phải tôi không, tôi nói không phải."

Đan Dĩ Tuyển nói: "Còn gì nữa không?"

La Lật nói: "Hết rồi."

Đan Dĩ Tuyển không nói gì nữa.

Nhưng anh biết, những gì mà hai người họ vừa nói, chắc chắn không chỉ có chừng ấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »