Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Tôi Lại Không Thể Chết Thành Công

Chương 76: Trợ lý trúc mã của tổng giám đốc 2

« Chương TrướcChương Tiếp »


"Đang suy nghĩ chuyện gì à?"

Một bóng đen đột nhiên phủ xuống trước mặt cậu, Đan Dĩ Tuyển xuất hiện khiến cho La Lật có hơi giật mình, vội vàng lấy lại tinh thần.

"Ừm, tôi đang nghĩ tới buổi phỏng vấn vào buổi chiều." La Lật cúi đầu. Đan Dĩ Tuyển có tổng cộng ba người thư ký, mà cách đây không lâu một trong số đó đã xin nghỉ phép dài hạn để sinh con, hai người còn lại đang vật lộn với những công việc thường ngày, cho nên họ dự định tuyển thêm một người nữa.

Trong cốt truyện ban đầu, nữ chính Vu Hiểu Hinh chính là được tuyển dụng theo cách này, nhưng phải qua thêm vài ngày nữa.

Đan Dĩ Tuyển nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, có đôi khi cậu quá khắt khe với chính mình rồi."

La Lật biết anh đang ám chỉ chủ nhân ban đầu của cơ thể này, cậu ta coi nhà họ Đan là ân nhân, hơn nữa Đan Dĩ Tuyển còn là người mà cậu ta thầm mến, nên cậu ta đương nhiên sẽ làm tất cả mọi thứ vì nhà họ Đan. Nhưng La Lật không phải cậu ta, sẽ không liều mạng như thế.

La Lật gật đầu, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt của Đan Dĩ Tuyển, hẳn là anh đang ngồi xuống trước mặt cậu, còn xích lại gần nhìn cậu nữa.

"Dĩ Tuyển?" La Lật sửng sốt nói.

Đan Dĩ Tuyển quan sát sắc mặt của cậu, rồi chậm rãi nói: "Cậu vào đây với tôi một chút đi."

La Lật cũng không hiểu cho lắm, nhưng vẫn đi theo sau lưng Đan Dĩ Tuyển vào trong phòng nghỉ được bổ sung. Phòng nghỉ không lớn, ngoại trừ một cái giường và tủ quần áo ra, thì còn có một phòng tắm nhỏ, là cái loại vách tường được làm bằng kính trong suốt.

La Lật vừa nhìn thấy tấm kính kia là lập tức có bóng ma, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh mình bị đặt ở trên đó, còn Đan Dĩ Tuyển thì tấn công từ phía sau.

"Cởϊ qυầи ra." Lời nói của Đan Dĩ Tuyển khiến cho cơ thể của La Lật cứng ngắc.

Anh đang đứng quay lưng về phía La Lật, mở tủ quần áo ra, không biết đang tìm gì ở bên trong, còn La Lật vẫn ở yên một chỗ không hề động đậy.

Đợi đến khi Đan Dĩ Tuyển lục lọi tìm được hộp thuốc, quay người lại thì thấy La Lật đang đứng ở bên cạnh giường với vẻ mặt bối rối, vừa nghĩ đã biết cậu đang suy nghĩ cái gì, không nhịn được bật cười: "Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn khử trùng vết thương cho cậu, khi sáng tôi sợ đánh thức cậu cho nên không có làm." Nói xong anh giơ hộp thuốc trong tay lên.

Sao không nói sớm chứ, làm cậu sợ chết đi được.

La Lật thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh giường, cũng không có cởϊ qυầи ra, mà chỉ vén ống quần lên thôi.

Dù sao quần tây cũng không ôm sát người, chân của La Lật lại mảnh khảnh, cậu dễ dàng xắn ống quần lên trên đầu gối, cậu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đan Dĩ Tuyển đang mỉm cười bất lực với cậu.

Cũng may Đan Dĩ Tuyển cũng không nói gì thêm, từ trong hộp thuốc lấy ra cồn iot.

Vết thương trên đầu gối của La Lật cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vì cọ xát nhiều lần, nên lộ ra một ít da thịt, cũng không có chảy máu. Đan Dĩ Tuyển lại giống như đang làm công việc, quỳ một chân xuống trước mặt cậu, rồi nâng bắp chân của cậu lên, vẻ mặt nghiêm túc thoa cồn iot.

Lòng bàn tay ấm áp tiếp xúc với làn da của bắp chân, khiến cậu nổi lên một tầng da gà.

Những ngón chân giấu trong giày của La Lật cuộn chặt lại, đôi tay đang chống trên giường cũng vô thức siết chặt thành nắm đấm.

Đan Dĩ Tuyển nhận ra cậu đang căng cứng, hỏi: "Đau sao?"

La Lật vội vàng lắc đầu.

Đan Dĩ Tuyển dịu dàng nói: "Đau thì nói ra."

La Lật thốt ra: "Nói cũng có ích gì đâu, cậu cũng sẽ không dừng lại." Nói xong thì mới nhận ra mình lỡ lời, bèn ngậm chặt miệng lại.

Đan Dĩ Tuyển trừng mắt nhìn cậu, mặc dù anh đã kiểm soát lại biểu cảm của mình, nhưng ý cười nơi đáy mắt thì gần như sắp tràn ra. Anh nhấc chân La Lật lên rồi nhẹ nhàng đẩy cậu, cơ thể La Lật loạng choạng rồi ngã về phía sau. Đan Dĩ Tuyển thuận thế đè lên người cậu: "Cậu đang trách tôi không đủ dịu dàng sao? Vậy cậu nói xem, lần nào thì tôi thật sự đã làm đau cậu?"

La Lật rất muốn tát vào miệng mình.

Đan Dĩ Tuyển nhìn thoáng qua lỗ tai đỏ như sắp chảy máu của cậu, không trêu chọc nữa, kéo cậu đứng dậy: "Được rồi, không trêu cậu nữa."

La Lật ngăn đôi tay đang định dán băng cá nhân cho mình của anh lại: "Không cần cái này đâu, không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn thôi."

Dưới tình huống bình thường, Đan Dĩ Tuyển là người công tư rõ ràng.

Giúp La Lật xử lý tốt vết thương xong, hai người bắt đầu chuyên tâm làm việc, ăn cơm trưa xong, đảo mắt đã đến buổi phỏng vấn ứng viên vào buổi trưa.

Yêu cầu đối với người được chọn làm thư ký của tổng giám đốc rất nghiêm ngặt, phải trải qua nhiều lần sàng lọc, sau đó mới tới trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc là La Lật tiến hành phỏng vấn, và đây cũng là vòng phỏng vấn cuối cùng. Từ khi thông tin tuyển dụng được công bố cho đến nay cũng đã được hai tuần, có vô số người đến nộp hồ sơ, nhưng số người đến gặp La Lật phỏng vấn không đến một bàn tay, hôm nay là người thứ tư.

Cậu đi thang máy xuống dưới lầu, giám đốc nhân sự cũng vừa lúc từ trong văn phòng đi ra.

La Lật tiếp nhận tư liệu của người đến phỏng vấn từ trong tay ông ta, rồi hai người cùng đi đến phòng phỏng vấn. Người phỏng vấn đã đến được một lúc, lúc mấy người La Lật ngồi xuống, thì nhân viên của giám đốc nhân sự đã đi đến phòng chờ và thông báo cho người phỏng vấn đi vào.

"Người lần này tới phỏng vấn mặc dù là một cô gái trẻ, nhưng thành tích tốt nghiệp của cô ấy nằm trong top 5, còn có kinh nghiệm làm thư ký hai năm, các phương diện khác cũng rất phù hợp." Đang nói thì cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái.

Giám đốc nhân sự nói mời vào, người phỏng vấn đẩy cửa đi vào.

La Lật vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cả người lập tức thấy không khỏe, vội vàng lật xem tư liệu phỏng vấn mà khi nãy cậu chưa kịp xem, tại cột họ tên viết hai chữ "Bạch Lâm".

Bạch Lâm vừa mới chào hỏi, còn chưa ngồi xuống, đã thấy người thanh niên trẻ tuổi nhất ngồi ở giữa đứng dậy, sắc mặt còn rất khó coi.

"Phỏng vấn kết thúc, cô có thể đi về."

La Lật nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của những người khác, lập tức rời khỏi phòng.

Cậu cũng không có lập tức trở về văn phòng, mà đi vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo một chút, nước chảy dọc theo chiếc cằm của cậu rồi nhỏ xuống, tấm gương phản chiếu khuôn mặt của La Lật, lộ ra vẻ kinh ngạc và hoảng loạn hiếm thấy.

Quả cầu lông lo lắng nói: [ La, cậu không sao chứ?]

La Lật nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu: [Không sao, chỉ là bị hù một chút thôi.]

Quả cầu lông: [Đúng vậy, không ngờ người xuyên không lại tìm tới tận cửa như vậy, giống như là có chủ ý lôi kéo nam chính vậy.]

...Thật sự không có dự tính từ trước sao?

La Lật nhớ lại cảnh tượng Bạch Lâm rắc thuốc vào trong ly rượu, không thể không tự hỏi, mọi việc mà Bạch Lâm gặp phải trong thế giới đổ nát thật sự là vô tội và bất đắc dĩ sao?

La Lật ở trong toilet cho tỉnh táo một lúc rồi mới đi trở về.

Cũng may ở tầng cao nhất, ngoại trừ Đan Dĩ Tuyển và mấy vị thành viên hội đồng quản trị ra, thì cũng không có người đến đây, La Lật lau khô nước đọng trên mặt xong, thì lại tiếp tục trở thành vị trợ lý đặc biệt điềm tĩnh chín chắn của tổng giám đốc.

"Lúc phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Vừa bước vào văn phòng, La Lật đã bị Đan Dĩ Tuyển truy hỏi, không khỏi thầm mắng giám đốc nhân sự là chuyên gia mách lẻo.

"Không có gì." La Lật bình tĩnh nói, "Chỉ là cảm thấy người đến phỏng vấn lần này không phù hợp thôi."

Đan Dĩ Tuyển vẫy tay gọi cậu lại.

La Lật dừng lại một chút, nhưng vẫn đi tới.

Cậu đi đến nơi cách Đan Dĩ Tuyển hai bước chân thì dừng lại , nhưng lại bị Đan Dĩ Tuyển kéo đến bên cạnh, Đan Dĩ Tuyển chạm vào mặt của cậu, cau mày nói: "Sao lại lạnh như vậy hử?"

La Lật nói: "Vừa rồi tôi đi rửa mặt."

Đan Dĩ Tuyển nói: "Vừa nãy giám đốc nhân sự có gọi điện thoại cho tôi, nói lúc phỏng vấn cậu vừa nhìn thấy người đến phỏng vấn thì lập tức lao ra ngoài, có chuyện gì vậy?"

La Lật nói: "Tôi đã nói với bọn họ rồi, cô gái đó không phù hợp, sao bọn họ còn gọi cho cậu nữa?"

"Cô gái đó?" Đan Dĩ Tuyển nhíu mày, "Cậu quen biết cô ta sao? Rất ghét cô ta sao?"

Lúc này La Lật mới nhận ra giọng nói của mình mang theo sự thù địch.

Nhưng cậu không có cách nào không chán ghét Bạch Lâm, không nói đến những chuyện ở trong thế giới đổ nát, Bạch Lâm đã hại Đan Dĩ Tuyển thành cái dạng gì, chỉ bằng những việc trong một tháng sau khi cậu xuyên vào, nếu không phải Bạch Lâm gây chuyện trong bữa tiệc, sao mối quan hệ giữa cậu và nam chính lại phát triển thành thế này chứ? Mỗi ngày đau lưng thì cũng thôi đi, cũng không biết đối với sự phát triển của cốt truyện sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng nữa, La Lật mà thích được cô ta thì mới là lạ đó.

"Thật sự ghét cô ta đến như vậy sao?" Đan Dĩ Tuyển càng tò mò hơn.

Anh giữ chặt tay La Lật, rồi kéo cậu lên người mình. La Lật không kịp đề phòng, lập tức bị anh kéo qua, giữa đường bị anh ôm lấy rồi xoay một cái, sau đó cậu đã ngồi vững vàng trên đùi Đan Dĩ Tuyển.

"Cậu làm gì vậy?" La Lật giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích." Đan Dĩ Tuyển vỗ nhẹ vào mông cậu, "Nói cho tôi biết, cái người tên Bạch Lâm đã làm gì đắc tội với cậu, hai người từng qua lại sao?"

Đến tên cũng biết luôn rồi, chắc chắn là do giám đốc nhân sự gửi tư liệu cho Đan Dĩ Tuyển rồi.

La Lật cắn môi.

Lúc đầu cậu không muốn Đan Dĩ Tuyển biết đến sự tồn tại của Bạch Lâm, nhưng bây giờ xem ra, dường như trong bóng tối có một thế lực nào đó đang thúc đẩy cho người xuyên không và nam chính gặp nhau, giờ muốn che giấu cũng không giấu được, không bằng ăn ngay nói thật.

Chỉ là La Lật chưa kịp mở miệng, Đan Dĩ Tuyển vì sự im lặng của cậu mà đã phỏng đoán lung tung: "Để tôi đoán một chút, không lẽ cậu thấy người ta dáng dấp xinh đẹp, cho nên không muốn cô ta làm thư ký của tôi phải không?"

La Lật cực kỳ sợ hãi nói: "Cậu cảm thấy cô ta rất đẹp sao?"

Có thể trêu chọc được bao nhiêu người đàn ông trong thế giới đổ nát, ngoại hình của loại nhân vật hại nước hại dân này đương nhiên không chê vào đâu được, thậm chí có thể nói là còn xinh đẹp hơn hầu hết các nữ diễn viên trong giới giải trí. Nhưng khiến La Lật khϊếp sợ là, Đan Dĩ Tuyển chỉ mới nhìn qua trên giấy tờ, còn chưa nhìn được người thật đã nói cô ta xinh đẹp rồi?!

Đan Dĩ Tuyển bị phản ứng của cậu làm cho hoảng hốt, bèn vội vàng nói: "Đừng giận, đừng giận, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi."

La Lật lại không muốn bỏ qua như vậy, cậu nắm lấy bả vai Đan Dĩ Tuyển, nghiêm túc nói: "Anh thật sự cảm thấy cô ta xinh đẹp sao?"

Đan Dĩ Tuyển dở khóc dở cười nói: "Đừng như vậy mà, mặc dù cậu ghen tôi cũng có chút vui vẻ, nhưng tôi thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu đừng sốt sắng như vậy."

Sao La Lật có thể không sốt sắng được: "Tôi không có ghen, tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đó!"

Đây vẫn là lần đầu tiên Đan Dĩ Tuyển nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng đến như vậy của La Lật, bèn vịn trán nói: "Được rồi, bên nhân sự đã gửi tư liệu cho tôi xem, quả thật ngũ quan của cô ta trông ưa nhìn hơn người bình thường, cho nên tôi mới chọc cậu một chút, cậu đừng giận mà, tôi thật sự không có ý gì khác. Cậu không tin tôi sao, chẳng lẽ trong mắt cậu tôi là người dễ thay đổi sao?"

"Tôi không có nói như vậy." Lúc này cậu mới thoáng thả lỏng một chút.

Nhưng lòng cảnh giác cũng không vì vậy mà buông lỏng, cho dù Đan Dĩ Tuyển đã biết sự tồn tại của Bạch Lâm, cũng không thể để anh có ấn tượng tốt với cô ta. La Lật nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Dĩ Tuyển, cậu còn nhớ chuyện đã xảy ra vào đêm ngày hai mươi lăm không?"

Đan Dĩ Tuyển sửng sốt, nụ cười có chút xấu hổ: "Nhớ rõ, sao đột nhiên cậu lại nhắc đến?"

Chuyện này thực sự có chút không dám nhớ lại, lúc đó dù anh đã mất kiểm soát, nhưng vẫn còn ý thức, cũng nhớ rõ chuyện mình đã cưỡng ép bạn thân. Mặc dù bây giờ quan hệ của hai người hòa hợp, nhưng tính tình của bạn thân trước giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, có bị oan ức cũng sẽ không nói, anh sợ chuyện này sẽ trở thành cái gai trong lòng hai người, vẫn luôn né tránh.

Không ngờ đối phương lại chủ động đề cập đến.

"Thuốc cậu uống đêm hôm đó, rất có thể là tác phẩm của cô ta." La Lật nói, "Có điều tôi chỉ vô tình nhìn thấy lần đầu tiên cô ta bỏ thuốc, khi cô ta muốn đưa ly rượu đó cho cậu thì tôi cũng đã làm đổ rồi, nhưng sau đó cậu vẫn bị trúng thuốc, tôi không chắc có phải do cô ta bỏ thuốc lần nữa hay không."

"Chuyện này sao cậu không nói sớm hơn?" Đan Dĩ Tuyển kích động nắm lấy cậu.

La Lật bị đau, cau mày nói: "Bởi vì tôi cũng không xác định được."

Đan Dĩ Tuyển vội vàng buông tay, vừa giúp cậu xoa xoa chỗ bị đau, vừa cầm điện thoại lên, bấm gọi số nội bộ.

La Lật không hiểu cho lắm hỏi: "Cậu gọi cho ai?"

Đúng lúc điện thoại được kết nối, Đan Dĩ Tuyển chưa kịp trả lời cậu, lập tức nói vào điện thoại: "Giám đốc Tiền, cô Bạch mà khi nãy anh nói với tôi, anh hãy thông báo cho cô ta một tuần sau quay lại phỏng vấn."
« Chương TrướcChương Tiếp »