Chương 69: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (14)

Đêm khuya, La Lật đắp chăn nằm ở trên giường, nhưng đợi rất lâu cũng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Thật ra cơ thể cậu rất mỏi mệt, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, chuyện đã xảy ra vào chiều nay có thể nói đã vượt qua suy nghĩ của cậu. Dù cho là Mông Đình trở nên mạnh mẽ làm càn, hay là chuyện có thích khách đánh lén bọn họ, cũng đều không nằm trong cốt truyện của thế giới ban đầu.

Sự xuất hiện của người xuyên qua dù thế nào cũng vẫn thay đổi hướng đi của cốt truyện.

Ở thế giới ban đầu, Mông Đình che giấu tài năng của mình, sau khi chiến đấu lần đầu thành công dáng vẻ vẫn là quân tử nhẹ nhàng như xưa, cũng không giống như ban ngày cùng Thái tử cãi nhau.

Hiện tại thanh tiến độ cũng chỉ chạy đến bảy mươi, nếu mặc kệ và cứ để Mông Đình phát triển như vậy, lỡ như chọc giận Hoàng thượng, còn có Thái tử ở giữa gây khó dễ, vậy khả năng tương lai sẽ lên ngôi của hắn đã gặp nguy cơ.

Không được, cậu phải đem người bẻ trở về đúng đường mới được.

Kết quả La Lật vừa mới ở bên này ra quyết tâm, thì bên kia Mông Đình đã vài ngày không thấy mặt đâu.

La Lật liền cho Thám Xuân đến cửa mời người nhưng người không đến, cứ như vậy, đã đến thời gian một tháng bế quan một lần, chờ cho bảy ngày sau xuất quan, La Lật vẫn suy yếu hơn trước, vừa rời khỏi nơi hiến tế đã uống thuốc ngủ mất.

Nhưng mà cậu của hiện tại cũng đã khác với khi đến mới đến thế giới này, cậu lúc này đã có thể cảm nhận được ý nghĩa của việc làm Quốc sư, mỗi một lần bế quan kết thuốc, cậu đều có thể cảm giác được một luồng lực lượng đang tăng lên trong cơ thể mình, có lẽ cũng bởi vì có luồng lực lượng này, mới có thể khiến nhiều đời Quốc sư có thể chiêm tinh bói toán, và năng lực nhìn được tương lai của đất nước.

La Lật đoán, đây có lẽ là do nhóm Quốc sư dùng sinh mệnh cùng sức lực phục vụ cho thạch anh hộ quốc sau đó được ban thưởng.

Uống vào chén thuốc bên trong có thành phần an thần, La Lật sẽ ngủ đến bảy tám canh giờ mới khôi phục lại được tinh lực đã bị tiêu hao quá độ, nhưng vào sáng hôm sau, cậu đã bị tiếng động lạ từ trên người đánh thức, bị ép phải mở đôi mắt đang buồn ngủ ra nhìn, xem người nào dám lón gan quấy rầy cậu đang nghỉ ngơi.

Lọt vào trong ánh mắt cậu là một khuôn mặt tuấn tú so với trong trí nhớ đã đen và trưởng thành hơn một chút.

“Mông Đình?” La Lật mơ màng gọi một tiếng.

Mông Đình nhìn cậu mỉm cười, vẫn còn có chút hương vị của cậu thiếu niên ngoan ngoãn khi xưa.

“Chào Quốc sư.” Động tác tay cùng giọng điệu hoàn toàn khác biệt, La Lật ngốc người một lúc lâu mới nhận ra được hăn đang mặc quần áo cho cậu, chờ đến khi cậu nhận ra thì Mông Đình đã sớm mặc đồ xong cho cậu, còn trực tiếp bế cậu đi ra khỏi phòng.

Bão Hạ cùng Thường Đông ở ngoài cửa cũng đang nhìn xung quanh.

“Ta đưa Quốc sư đi, các ngươi đợi đến giờ Dậu thì tới phủ Bình Vương, ta sẽ đưa Quốc sư bình yên không có chuyện gì đưa đến.”

Cũng không biết Mông Đình trước đó đã nói qua chuyện gì với bọn họ, mà hai người này thế mà không ngăn cản chút nào, còn trơ mắt nhìn hắn bế La Lật đi.

La Lật hé miệng, Mông Đình nhanh tay lẹ mắt mà điểm huyệt của cậu một chút.

La Lật như không thể tin được mà trừng mắt nhìn hắn.

Cho đến khi được bế lên xe ngựa, Mông Đình mới giải bỏ huyệt đạo cho cậu.

La Lật lập tức lạnh giọng hỏi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Vẻ mặt Mông Đình tự nhiên: “Trước đó chẳng phải đã nói rồi sao, chờ phủ Bình Vương làm xong, Mông Đình mời Quốc sư đến vương phủ ở mấy ngày.”

Phủ Bình Vương không phải xây từ đất bằng, khi Hoàng thượng ban thưởng là đem phủ của Vương gia triều đại phía trước vẫn chưa có người ở cho hắn, cho nên chỉ cần tỉ mỉ sửa sang một chút là đã có thể vào ở, mà Mông Đình không ngừng đôn đốc công trình nhanh chóng, đẩy nhanh việc tu sửa để hoàn thành xong sớm.

Vào lúc La Lật bế quan ngày thứ năm thì Vương phủ cũng đã làm xong, Mông Đình vẫn luôn chờ cho đến ngày hôm nay mới hành động.

“Ta không đi, ngươi mau chóng đưa ta trở về.” Cơ thể La Lật vẫn còn rất yếu ớt, dựa vào đầu vai của Mông Đình, muốn đẩy hắn ra cũng không có sức lực.

Mông Đình không nhúc nhích, nhìn giống như tùy ý mà ôm cậu, nhưng lực đạo trong tay lại rất đáng tin cậy.

La Lật biết nói nhiều cũng vô ích nên nhanh chóng yên lặng trở lại, dựa vào bờ vai của hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới vẻ mặt bình tĩnh của cậu lại khiến cho Mông Đình như nghẹn ở cổ.

Quả cầu lông sợ hãi nói:【 La à, vẻ mặt của nam chính thoạt nhìn đáng sợ quá à. 】

La Lật:【 Đáng sợ? 】

Quả cầu lông:【 Ừ, giống như núi lửa muốn phun trào vậy, cậu chọc vào trúng chỗ nào của hắn sao?]

La Lật vô tội:【Rõ ràng từ sau khi hắn trở về vẫn luôn làm theo ý mình, khi hắn làm quá giới hạn ta cũng chưa có mắng hắn, vậy mà hắn còn điên khùng cái gì? 】

Quả cầu lông:【 Vậy chẳng lẽ là tức giận vì người khác, nhưng trút giận lên người cậu? 】

La Lật:【 Mệ nó. 】

Khi còn đang nói chuyện bên trong đầu, thì xe ngựa cũng đã đến phủ Bình Vương.

Vào lúc xe ngựa dừng lại, La Lật trong nháy mắt cũng mở mắt ra, Mông Đình vẫn còn ôm cậu có hơi giật mình, chợt cười: “Ta còn tưởng Quốc sư còn ngủ chứ, xem ra chỉ là không muốn cùng ta nói chuyện mà thôi.”

La Lật cũng cạn lời.

Tin Quốc sư đến làm khách ở phủ Bình Vương nhanh chóng lan truyền, các quan lớn đại thần vốn ban đầu còn bởi vì Mông Đình thắng lớn ở vùng biên cương mà hướng về hắn, lúc này vì tin tức này càng hướng về hắn gần hơn.

Cuối cùng ở nước Mông, danh hiệu Thái tử hay là được Hoàng thượng yêu thương đều là giả, cũng chỉ có mỗi nhận định của Quốc mới chính là đáng tin cậy nhất.

Cho dù đến cuối cũng không thể xưng đế, nhưng ở thời điểm đó cũng đã là người có công hiến và danh vọng, uy tín cao nhất.

Mọi người chỉ cho rằng Quốc sư có sự ưu ái dành cho Bình Vương, nhưng không nghĩ rằng Quốc sư đại nhân dường như bị Bình Vương bắt ép đến vương phủ.

Khi La Lật lần đầu nhìn thấy sân mà Mông Đình sắp xếp cho cậu, hoảng sợ mà lắp bắp, nhưng Mông Đình cũng chưa có hành động gì vượt quá giới hạn đối với cậu, nên tuy trong lòng La Lật nghi ngờ nửa ngày nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ở lại, ngồi ở trong phòng xem sách uống trà. Nhưng đến giờ Dậu, là giờ mà Mông Đình đã hẹn với người ở tháp Thiên Cơ, La Lật mới nhận ra mọi chuyện không có đơn giản như cậu nghĩ.

Dùng cơm trưa là Mông Đình tự mình mang đến, bọn họ còn ngồi ăn cùng nhau, buổi tối cũng vẫn chính là tự hắn đưa đến.

“Chẳng phải bọn người Bão Hạ đã nói giờ Dậu sẽ đến sao?” Vào lúc Mông Đình còn đang chia thức ăn, La Lật hỏi.

Mông Đình vẫn gắp một ít thịt bỏ vào trong chén đặt ở trước mặt cậu, rồi mới ung dung nói: “Quốc sư không cần trông, ta đã cho bọn họ trở về rồi. Ta đã nói những gì khi trở về, nhưng Quốc sư vẫn hoàn toàn không để ý đến lời ta nói mà.”

La Lật nhíu mày.

Mông Đình nói : Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta mời Quốc sư đến đây ở mấy ngày. ‘

La Lật cũng nói: “Ta cũng đã nói qua rất nhiều lần, ta không cần.”

Mông Đình buông đũa xuống, chống mặt nói: “Nhưng chẳng phải Quốc sư hiện tại vẫn ở trong phủ Bình Vương của ta sao.”

Sắc mặt La Lật trầm xuống: “Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ đem chuyện này nói cho bệ hạ biết.”

Mông Đình hỏi lại: “Ngươi sẽ làm sao?”

Tất nhiên sẽ không, nhưng tính tình của mệnh định chi tử đã trở nên vặn vẹo này cần phải bẻ thẳng lại.

La Lật duỗi tay về phía Mông Đình, cậu vốn nhéo cằm hắn nhưng bởi vì khoảng cách chỉ có thể chạm đến lỗ tai của hắn. Nếu lúc này lùi về thì mình sẽ giống như yếu thế, nên La Lật quyết định trực tiếp nhéo lỗ tai Mông Đình, còn ra sức kéo về phía mình.

Mông Đình không kịp đề phòng, nét mặt cũng trở nên bất ngờ.

“Mau đưa ta quay trở lại tháp Thiên Cơ, ngay lập tức !”

Mông Đình lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của La Lật, trong lòng giật mình, nhưng bên ngoài mặt không một biểu tình, không chút biến sắc: “Quốc sư đại nhân cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao.”

Khóe miệng hắn nhếch lên: “Có phải đã bắt đầu thấy hối hận vì lúc trước đã chọn ta rồi không?”

Đối mặt với nụ cười đáng giận này, La Lật cũng không hiểu thế nào.

Quả cầu lông nghe cũng không hiểu:【 Nam chính là đang uống nhầm thuốc sao ? 】

“Chỉ có điều, bây giờ có hối hận cũng đã muộn.” Mông Đình lo chính mình tiếp theo: “Mấy ngày nay Quốc sư đại nhân cứ ở trong vương phủ tạm nghỉ thật tốt đi, nơi sân này ta đã mô phỏng theo cách sắp xếp ở tháp Thiên Cơ làm riêng cho ngươi, nên Quốc sư cứ an tâm đến ở.”

Mà một lần ở này, chính là ba ngày.

Trước buổi tối ngày thứ hai, Mông Đình vẫn theo nề nếp, tuy vẫn cứng rắn ngủ cùng giường với cậu nhưng cũng chưa từng làm việc gì vượt rào, nhưng chờ đến ngày thứ ba, tinh thần La Lật cũng dần khôi phục, vào ban đem Mông Đình đã lộ ra vẻ mặt vốn có của hắn.

Vào lúc bị lăn qua lộn lại, La Lật thậm chí còn nghi ngờ Mông Đình chính là chờ trạng thái cơ thể của cậu chuyển biến tốt đẹp, sẽ có thể lăn lộn lâu thêm một chút.

Sau khi kết thúc, Mông Đình ôm từ phía sau lưng La Lật, ngón tay vẫn không an phận như cũ.

La Lật không có cách nào để ngăn hắn lại, chỉ nghĩ phải mau chóng ngủ để khôi phục lại sức lực cơ thể, nhưng khi cậu nhắm mắt không bao lâu, nơi trái tim chợt truyền đến một cơn chấn động, La Lật biết đây là thạch anh hộ quốc đang gọi cậu, nên lập tức nắm lấy tay Mông Đình: “Thạch anh hộ quốc có chuyện rồi, mau chóng đưa ta trở về!”

Mông Đình một đốn, lại nói: “Quốc sư hiện tại đang nghĩ mọi cách để rời khỏi ta sao?”

La Lật dùng lời lẽ chính đáng nói: “Ta không nói giỡn, Mông Đình, nếu ngươi hiện tại không đưa ta đến gặp thạch anh hộ quốc, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có chuyện gì xảy ra ! Cũng không thể cứu vãn!”

Mông Đình vẫn ngoan cố làm theo ý mình, đem lời cậu nói giống như cậu dùng thủ đoạn để quay trở về tháp Thiên Cơ, nên hoàn toàn bỏ mặc.

Sức của La Lật không đánh lại hắn, nên không có cách gì để giải quyết.

Cứ như vậy lại qua hai ngày, vùng biên giới đột nhiên gấp rút gửi thư đến.

Mông Đình lập tức bị gọi vào cung, lúc trở về phủ sắc mặt của hắn so với ngày đưa La Lật về đây còn khó nhìn hơn.

Vào lúc tiến vào phòng La Lật, động tác cũng rất thô lỗ, thanh âm đẩy cửa khiến La Lật đang đọc sách cũng giật mình.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dù là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí nói ra lại là khẳng định.

Mông Đình liếc mắt nhìn cậu một cái rồi quay mặt đi nói: “Ta đưa Quốc sư trở về tháp Thiên Cơ.”

Thời điểm cậu bị ép đứa đến phủ Bình Vương, Mông Đình cố ý không đem theo xe lăn, cho nên mấy ngày qua La Lật muốn rời khỏi giường, đia ra bên ngoài hoạt động đều phải dựa vào đôi tay của Mông Đình.

Lúc này Mông Đình đến ôm lấy cậu, cậu lập tức đè lại bả vai Mông Đình : “Mau nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Mông Đình lúc này mới không cam lòng mà đem nội dung bức thư được gửi gấp rút đến nói cho cậu biết.

Hóa ra hai ngày trước quân địch vốn đã rút lui lại quay trở lại, Khoái Nguyên soái ra trận đối địch lúc này mới phát hiện bên trong quân địch đột nhiên có một quân sư mặt quỷ, trên mặt đeo mặt nạ quỷ rất giỏi về dùng dược, đánh quân Mông không kịp trở tay, lúc sau lại sử dùng độc khiến quân Mông tiếp tục lùi, một tòa thành gần chiến trường nhất đã thất thủ.

Chẳng phải cũng đã ứng đúng với lúc La Lật đột nhiên cảm thấy thạch anh hộ quốc báo tin ở buổi tối kia sao ?!

Khó trách sắc mặt Mông Đình tệ đến như vậy, nếu buổi tối ngày đó hắn tin lời La Lật nói, có lẽ đã kịp ngăn việc quân địch tấn công, quân Mông cũng sẽ không đến mức hỗn loạn và bị động như bây giờ.

Hoàng đế vừa mới triệu hắn tiến cung, chính là ra lệnh cho hắn một lần nữa dẫn binh đi đến vùng biên giới, trợ giúp Khoái nguyên soái một tay.

Không nghĩ đến bảo bối vừa về đến tay chưa được bao lâu đã phải đưa trở về, Mông Đình không cam lòng liếc mắt nhìn La Lật một cái rồi bế cậu ra khỏi cửa.

Khi La Lật được hắn bế lên xe ngựa, cậu chợt nhớ đến một chuyện khác.

Ở thế giới gốc không hề có sự tồn tại của quân sư mặt quỷ, hơn nữa quân Mông vốn dĩ đã thắng lớn, sao có thể dễ dàng như trở bàn tay mà bị đánh lùi về ? Trong chuyện này chắc chắn có chỗ kỳ lạ, với quân sư mặt quỷ am hiểu về việc dùng dược, chắc chắn là có vấn đề !

Xe ngựa dừng lại trước cửa tháp Thiên Cơ.

La Lật lần nữa đè lại tay Mông Đình, mặt nghiêm túc nói : « Lần này đến tiền tuyến, ta sẽ đi dùng ngươi. »

Trong lịch sử chưa bao giò có chuyện Quốc sư tham gia vào chiến trận, nên Hoàng thượng cũng rất lo lắng La Lật sẽ gặp nạn trên chiến trường.

Nhưng một khi La Lật đưa ra lý do vì thạch anh hộ quốc, thì ngay cả Hoàng thượng cũng không có cách để phản đối, chứ đừng nói đến Mông Đình.

Ba ngày sau, La Lật cùng Mông Đình ngồi chung một con ngựa, chạy liên tục, cuối cùng cũng chạy đến nơi thành trấn mà Khoái nguyên soái đã lùi về.