Chương 68: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (12)

Ở trong thế giới gốc, Tôn Vân Xảo trong tương lai sẽ trở thành đối tượng tứ hôn của Mông Đình.

Trong cốt truyện, lấy thị giác của người định mệnh làm chính nên không miêu tả nhiều đối với Tôn Vân Xảo, nhân vật gần giai đoạn cuối mới lên được sàn, cho nên khi La Lật phát hiện người bị hại cũng như là người phát sinh tranh chấp với người xuyên qua, hóa ra tương lai sẽ là quý phi, cậu rất ngạc nhiên.

Đúng vậy, Tôn Vân Xảo cũng không phải Hoàng hậu tương lai.

Không biết có phải Mông Đình ám ảnh với vị trí Hoàng hậu này hay không, sau khi lên ngôi cũng không dựa theo luật lệ cũ đưa Vương phi thăng chức làm Hoành hậu, mà chỉ sắc phong Quý phi gần với địa vị Hoàng hậu, cũng quản lý phượng ấn.

Vì vậy một nhà Thừa tướng luôn oán giận hắn, Tôn Vân Xảo cũng làm ồn ào mấy lần, cuối cùng sau khi bị Mông Đình cấm túc, còn suýt chút nữa giáng vị mới chịu an phận.

La Lật trước đó đã xem qua cốt truyện, chỉ cảm thấy tính cách kiêu ngạo của Tôn tiểu thư này khó mà chịu nổi, hiện tại chính mắt được chứng kiến mới hiểu được nàng thật sự có chút ngu ngốc, thế mà lại rơi vào kế sách đơn giản như vậy.

Tất nhiên, vì bảo vệ cốt truyện, La Lật rõ ràng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Xuất hiện của cậu đối với Tôn Vân Xảo mà nói, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng đối với Lăng Lam mà nói chính là sấm sét giữa trời quang.

Dù là trong mơ, Lăng Lam cũng sẽ không nhầm lẫn giọng điệu cao cao tại thượng này.

Cậu ta dù thế nào cũng không ngờ rằng, Quốc sư xưa nay không bao giời rời khỏi nhà của mình thế mà lại xuất hiện ở trên đường, còn để tâm đến chuyện bên trong những cửa hàng bên đường! Chuyện này rõ ràng Tôn Vân Xảo sai trước, cậu ta cũng chỉ trừng phạt một chút, tên kia dựa vào cái gì mà nhúng tay vào, còn muốn đem tội danh lật ngược đổ lên đầu của cậu ta?!

"Kính chào Quốc sư đại nhân, Thất hoàng tử." Tuy trong lòng rất oán hận, nhưng Lăng Lam cũng chỉ đành ngoan ngoãn hành lễ, âm thầm phỉ nhổ chế độ phong kiến nơi này.

Tôn Vân Xảo là cháu gái của quan lớn nhưng cũng chưa từng có cơ hội được nhìn thấy Quốc sư rõ ràng, nhưng nàng biết Mông Đình, nên lúc này cũng cúi người hành lễ.

"Thần nữ Tôn Vân Xảo kính chào Quốc sư đại nhân, Thất hoàng tử."

Những người khác cũng làm theo, trong chốc lát người từ trong cửa tiệm đều quỳ ra đến bên ngoài một hàng.

La Lật không thích bị người khác vây quanh, nhưng chuyện lần này cậu cần ánh mắt của dân chúng đến làm chứng, nâng tay để cho bọn họ đứng đậy, nhưng cậu không có đuổi bọn họ đi.

Lăng Lam đã biết rõ thủ đoạn của La Lật, trước khi cậu chủ động mở miệng, cậu ta cũng không dám cất lời.

Tôn Vân Xảo cũng không còn lo lắng, lập tức đem chuyện mới vừa xảy ra thuật lại, nhữn gì nàng kể lại xem như đều đúng trọng tâm nhưng khó tránh khỏi việc thiên vị cho chính mình, Lăng Lam nghe thấy chỉ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức lao đến xé miệng nàng.

La Lật nghe nhưng không nói, Tôn Vân Xảo thấy vẻ mặt cậu thờ ơ cũng cảm thấy khó chịu, thanh âm không khỏi nhỏ dần.

"Quốc sư?" Mông Đình không hiểu rõ mưu tính của La Lật.

La Lật vẫn đang suy nghĩ.

Tôn Vân Xảo làm rơi thánh chỉ là việc rõ như ban ngày, không thể nào thoát được, nhưng cậu có thể can thiệp và khiến cho nàng chỉ chịu hình phạt như cấm túc hoặc là chép sách vân vân.., nhưng mà đây cũng không phải mục đích của cậu đến đây giải vây, mục đích của cậu chính là đến đưa Lăng Lam đi. Ánh sáng trên người Lăng Lam quá lớn, nên có thể dễ dàng đạt được sự tán thành của dân chúng, nếu hôm nay không có cậu xuất hiện, Tôn Vân Xảo chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, còn liên lụy hại cả phủ Thừa tướng.

"Ngươi đến đây." La Lật suy nghĩ một lát, hướng Lăng Lam vẫy tay.

Lăng Lam nhíu mày, khó hiểu cho nên đi đến trước vài bước.

"Cúi xuống."

Lòng Lăng Lam cảnh giác, không cử động.

Tôn Vân Xảo lại giống như liền sẹo quên đau, kiêu ngạo nói: "Quốc sư đại nhân nói ngươi cúi người thì cúi người đi, chỉ là dân thường chẳng lẽ còn muốn trái lệnh!"

Trong mắt Lăng Lam lóe lên ý muốn gϊếŧ người rồi chợt biến mất.

La Lật nhắm mặt lại, cũng đã lười để ý đến nàng, cùng lúc đó, một giọng nam khác xuyên qua đám người, từ bên ngoài Thượng Y các tiến vào: "Tôn tiểu thư mở miệng một câu dân thường, ngậm miệng một câu dân thường, tiểu thư không nghĩ điều đó đang hạ thấp nhân phẩm của một quý nữ sao?"

Đám người tách ra hai bên, một thanh niên tuấn tú với mày kiếm mắt sáng bước vào, chính là Khoái Chính Thanh con trai của Nguyên soái, hiện tại Lăng Lam đã có chỗ dựa vững chắc.

"Quốc sư đại nhân, Thất điện hạ." Khoái Chính Thanh ôm quyền hành lễ.

La Lật giơ tay lên, cảm thấy hơi đau đầu.

Không ngờ rằng Lăng Lam ra ngoài dạo phố, Khoái Chính Thanh cũng sẽ đi theo cùng, xem ra quan hệ của bọn họ lúc này dường như đã tiến xa hơn một bậc so với dự đoán của cậu.

"Quốc sư đại nhân gần đây thế nào?" Khoái Chính Thanh nho nhã lễ phép, khí chất ôn nhu, hoàn toàn không giống một võ tướng chút nào.

"Hết thảy đều tốt." La Lật thản nhiên gật đầu: "Lần này ta ra khỏi tháp, vốn là có việc muốn bàn bạc với Khoái công tử."

Khoái Chính Thanh lộ vẻ mặt ngạc nhiên: "Hửm? Mong Quốc sư đại nhân chỉ bảo."

La Lật nói: "Hôm nay ta may mắn được thạch anh hộ quốc giao phó, biết được Lam Việt công tử là người hành tinh khác đến trái đất, nên đặc biệt đến mời Lam công tử đến tháp Thiên Cơ."

Không cần phải nói, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngạc nhiên hoặc vô cùng hâm mộ nhìn về phía Lăng Lam, dường như cũng quên trò cười vừa rồi.

Chỉ có Lăng Lam vẻ mặt hoảng sợ, không chút do dự nói: "Ta không đi!"

Khoái Chính Thanh lúc này cũng không hiểu cậu ta: "A Việt, rất vinh hạnh mới được đến tháp Thiên Cơ, vương triều này, ngoài bệ hạ, Thái tử cùng Thất hoàng tử ra thì người ngoài không có quyền được ra vào đâu, ngươi không nên tùy hứng."

Lăng Lam khó khăn nói ra, chẳng lẽ cậu ta phải nói trước kia ở tháp Thiên Cơ còn suýt chút đã mất mạng?

Có lẽ sắc mặt cậu quá khó nhìn, nên Khoái Chính Thanh cho dù khó hiểu cũng không đành lòng, chỉ xoay người hướng La Lật thỉnh tội:

"Xin Quốc sư đại nhân tha tội, Lam Việt chẳng qua là quá vui mừng cho nên thất lễ, cũng không phải cố ý mạo phạm Quốc sư, vả lại xưa nay cậu ta rất sợ người lạ, nên đi đến tháp Thiên Cơ có thể không...."

"Sợ người lạ?" Mông Đình cắt ngang lời y nói: "Hôm qua trên đại điện, dù chỉ một chút ta cũng không nhìn ra cậu ta sợ người lạ."

Khoái Chính Thanh bị một lời bóc trần, khuôn mặt lộ vẻ gượng gạo.

La Lật trở tay đè lên cổ tay Mông Đình, thản nhiên nói: "Đây là chuyện thiên cơ, mà thiên cơ thì không thể trái, xin mời Lam công tử đi cùng chúng ta một chuyến."

Lăng Lam sợ đến mức lập tức trốn ra phía sau Khoái Chính Thanh.

Khoái Chính Thanh đối với thái độ của La Lật có chút khó hiểu, vì sao nghe không giống chút nào là đang mời khách, mà ngược lại càng giống áp giải tội phạm hơn? Mà loại khó hiểu này, sau khi tùy tùng nói nhỏ vài câu vào lỗ tai y, thì y cũng đã có được đáp án, đối với chuyện thánh chỉ bị đánh rơi y cũng đã hiểu, phút chốc liếc Lăng Lam một cái không tán thành.

Nhưng Lăng Lam giờ phút này đã sớm bị dọa cho mất mật.

Cậu ta có linh cảm La Lật đã nhìn rõ thân phận của cậu ta, nên muốn bắt cậu ta về để ra đòn tàn nhẫn!

Cậu ta sống chết mà nắm lấy tay áo của Khoái Chính Thanh, nhỏ giọng cầu xin: "Đừng để cho hắn đưa ta đi, xin ngươi, đừng để hắn đưa ta đi."

Khoái Chính Thanh đau đầu vô cùng.

"Tháp Thiên Cơ cũng không ép buộc ai." La Lật vươn tay về phía Lăng Lam: "Ngươi trước tiên đến đây."

Lăng Lam đứng yên không nhúc nhích.

Mông Đình chịu không nỗi nữa, trực tiếp đi lên đem Lăng Lam kéo đến, Lăng Lam loạng choạng suýt chút nữa té ngã, nhưng không muốn quỳ xuống trước mặt La Lật nên vùng vẫy cố găng đứng vững.

La Lật nhìn thấy cơ hội, vội dùng ngón tay vuốt nhẹ má cậu ta.

Một cỗ lực vô hình từ giữa các ngón tay tuôn ra, La Lật chỉ cảm thấy l*иg ngực khó chịu, che miệng lại, nuốt xuống vị tanh ngọt trào ra từ cổ họng.

Nhưng Lăng Lam so với cậu phản ứng nhiều hơn.

Chỉ nghe cậu ta hét lên một tiếng thảm thiết, bụm mặt nặng nề quỳ xuống mặt đất, Khoái Chính Thanh thì cuống cuồng tiên lên đỡ lấy vai của cậu ta, sắc mặt không tốt nhìn về phía La Lật: "Quốc sư, ngài làm gì vậy!"

Mông Đình đang muốn quát lớn nhưng bị La Lật ngăn lại.

"Ngươi nhìn mặt cậu ta đi." La Lật hất cằm về phía Lăng Lam.

Khoái Chính Thanh nhíu mày, gạt tay Lăng Lam đi: "A Việt, để ta xem được không?" Nhưng khuôn mặt dưới đôi tay đó khiến cho y kinh hãi ngay tại chỗ!

Đây không phải là khuôn mặt của người bạn thân thiết sớm chiều ở cạnh y, mà chính là khuôn mặt của tên tội phạm bị truy nã, có thể thấy khắp nơi trong kinh thành!

Mưu hại Quốc sư, xét xử theo tội phản quốc, Hoàng đế đối với chuyện này vẫn luôn xem trọng, cho nên lệnh truy nã này đến nay vẫn còn dán ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, không người nào ở đây, không... ai.. không nhận ra khuôn mặt này.

Lăng Lam vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau đớn trên mặt cũng dần biến mất, sờ lên thì không thấy miệng vết thương, vừa ngẩng đầu muốn lên án thì thấy vẻ mặt khϊếp sợ cùng không thể tin được của Khoái Chính Thanh đã đập vào mắt của cậu ta.

Chỉ có Mông Đình phản ứng nhanh nhất, hắn lập tức cho thị vệ đến bắt lấy cậu ta đứng lên.

Vào lúc Lăng Lam bị khống chế, cậu ta vẫn còn vùng vẫy khóc lóc xin tha, muốn Khoái Chính Thanh đến giải cứu mình, nhưng chỉ nhìn thấy Khoái Chính Thanh đờ đẫn đến mức khác thường, ngay cả khi bị thị vệ đẩy ra cũng không làm gì, chỉ trơ mắt nhìn cậu ta bị trói đi.

Sự việc phát triển lúc sau không thể nghi ngờ.

Lăng Lam đã lộ ra khuôn mặt của tội phạm truy nã, chỉ riêng điều này cũng đủ để chế ngự cậu ta đứng dậy. Sau khi xác nhận thân phận, Lăng Lam bị trừng phạt vì tội hãm hại Quốc sư cùng tội khi quân, bị xử phạt vì nhiều tội ác, nên được ban thưởng cho một ly rượu độc, xem như cậu ta đã từng cứu Hoàng đế một lần, cách chết này xem như vẫn để lại toàn bộ cơ thể cho cậu ta, ở trong mắt Hoàng đế đã là nhân từ.

Tất nhiên, những chuyện này đều nói sau.

La Lật đã gục ngã sau khi bắt được Lăng Lam.

Như đã nói trước đây, bối cảnh thế giới này đặt ra khác với cổ đại bình thường, Quốc sư cũng không phải hoàn toàn là thần linh, mà chỉ là có được một số năng lực đặc biệt. Còn La Lật vừa sử dụng chính là năng lực cậu học được từ trong sách vở, thân là Quốc sư, mượn sức mạnh của thạch anh hộ quốc để biến tất cả những giả dối hóa thành hư vô.

Đây cũng là vì sao dịch dung trên mặt của Lăng Lam biến mất sau khi được cậu chạm vào.

La Lật cũng không biết cách cậu ta thay đổi khuôn mặt thế nào, nhưng có thể chắc chắn dù cho là hóa trang hay phẩu thuật thẩm mỹ, thì tất cả đều là giả dối bên ngoài, chỉ cần cậu có thể thành công thì sẽ có thể phá giải thuật dịch dung của Lăng Lam.

Nhưng dùng loại năng lực này cũng có cái giá của nó.

La Lật hộc máu ngay tại chỗ, ở trước mặt dân chúng mà kìm nén, kết qua sau khi lên xe ngựa đã gục ngã ở trong lòng Mông Đình rồi mất đi ý thức, mà kết quả xử lý Lăng Lam cũng là hai ngày sau khi La Lật tỉnh dậy biết được từ trong miệng Mông Đình.

"Cậu ta đã...."

"Đã chết." Mông Đình đỡ cậu dậy, để cậu tựa vào trong lòng ngực của hắn rồi cầm chén thuốc, đút thuốc cho cậu uống: "Phụ hoàng đã giao cho ta giám sát việc chém đầu cậu ta, chính mắt ta đã thấy cậu ta uống rượu độc, thi thể cũng đã xuống mồ."

La Lật khẽ ừ một tiếng, chỉ uống thuốc không nói gì.

Như vậy, Lăng Lam sau này sẽ không thể gian ác mê hoặc người khác nữa, nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu luôn có chút khó chịu, dù sao đây cũng là người đầu tiên vì cậu mà chết.

Quả cầu lông an ủi cậu:【 Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu cậu ta không chết, sau này sẽ có biết bao nhiêu người sẽ chết vì ngàn kế của cậu ta, cậu đang làm chuyện tốt mà!】

Nhưng La Lật không cảm thấy được an ủi chút nào.

Đây giống như vấn đề khó giải của tàu điện, mà cậu chính là người kéo cần gạt khiến cho đoàn tàu thay đổi đường ray.

Nhưng thiết lập của cơ thể ban đầu không cho phép cậu buồn vì chuyện nhỏ như con kiến này, La Lật chỉ có thể lặng lẽ che giấu tâm tư, viện cớ cơ thể không khỏe để giải thích cho sắc mặt khó nhìn của mình, cũng may còn có Mông Đình ở bên, hắn có lẽ đã nhìn ra tâm tư trầm xuống của La Lật, nên càng ra sức làm động tác chọc cười càng lúc càng tăng, sau lần ngầm đồng ý đó thì mỗi ngày càng táo tợn hơn, mỗi ngày hắn luôn lấy lí do xoa bóp để ăn đậu hũ của La Lật.

Chỉ có điều, khi ở trạng thái tỉnh lại, La Lật không chịu cho hắn làm chuyện này với mình.

Ngoại trừ điểm này, cuộc sống giống như trở về trước kia, khi người xuyên qua xuất hiện.

Nhưng cốt truyện vẫn thay đổi trong vô hình.

Sự hỗn loạn ở vùng biên giới vốn dĩ sẽ xảy ra ở cuối năm đột nhiên lại xảy ra vào lúc này, và đúng là do nước lệ thuộc đã dâng đàn violin lên. Bọn họ đông dân, lại có tiếng nói ở trong các tộc gần biên giới, mặt khác còn tập hợp hai nước lệ thuộc khác tấn công nước Mông.

Biên ải liên tiếp truyền về tin thất bại.

Hoàng đế đau đầu mấy ngày nay, cuối cùng quyết định để cho Đại Nguyên soái trở lại chiến trường, con trai duy nhất của ông ấy là Khoái Chính Thanh cùng Thất Hoàng tử Mông Đình đều là phó tướng, cùng nhau đi tiêu diệt man di.

Trước khi đi, Mông Đình đến tạm biệt La Lật.

"Quốc sư, ta rất sợ." Thiếu niên mười chín tuổi tựa vào đầu gối La Lật, thanh âm mệt mỏi.

La Lật nhẹ vỗ lên mái tóc đen tuyền trên đỉnh đầu hắn, không nói lời nào.

Cậu cũng không có cố ý trấn an gì, bởi vì cậu biết, trận chiến này chắc chắn sẽ thắng lớn, mà Mông Đình sẽ có thành tích chiến đấu to lớn trong quá trình đẩy lùi quân địch, sau khi chiến thắng trở về hắn còn được thăng chức, trở thành Hoàng tử đầu tiên trong thế hệ này được phong vương phong tướng, khí thế đè ép phe phái của Thái tử.

"Quốc sư, ngươi không dự tính nói gì với ta sao?" Sự im lặng của La Lật khiến cho Mông Đình cảm thấy bất an.

"Nói cái gì?" La Lật hỏi lại.

Mông Đình cảm giác được hơi lạnh từ tay cậu ở trên đầu mình vuốt ve một chút, giống như đang trêu đùa một thú cưng nào đó, thái độ tùy ý của cậu khiến cho hắn dâng lên cơn tức giận. Mấy tháng bị từ chối, hiện tại hắn còn chuẩn bị lên chiến trường, dáng vẻ Quốc sư vẫn thản nhiên như vậy, chẳng lẽ chuyện trước đó thật sự khiến bọn họ xa cách sao! Hóa ra câu vĩnh viễn sẽ không chán ghét và vứt bỏ hắn cũng chỉ là lời nói dối! Tất cả chỉ là lừa gạt hắn!

Mông Đình thoáng chốc từ trong lòng cậu đứng dậy.

La Lật không kịp đề phòng, xe lăn bị hắn đυ.ng phải nên trượt về phía sau một chút, cậu vội vàng ổn định lại bánh xe.

"Mông Đình?" La Lật có chút khó hiểu.

Mông Đình cũng không nhìn cậu nữa, hắn cắn răng quay mặt đi: "Mông Đình tự biết chuyến đi này rất nguy hiểm, đêm nay vốn định cùng Quốc sư trải qua đêm cuối, nhưng hiện tại... Mông Đình xin từ biệt!" Dứt lời đã phất tay áo rời đi.

La Lật không ngừng gọi hắn.

Ngày hôm sau, đại quân từ kinh thành xuất phát, La Lật làm Quốc sư nên cùng Hoàng đế tiễn bọn họ rời khỏi kinh thành.

Mông Đình có lẽ thật sự tức giận, vào lúc mặt đối mặt với cậu cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, khiến cho Hoàng đế cũng thường xuyên liếc mắt nhìn sang, sau khi tiễn đưa xong ông ta còn hỏi cậu có phải đã xảy ra chuyện gì không.

La Lật chỉ có thể nói không.

Chiến tranh khốc liệt, và đã kéo dài được một năm.

Trong một năm này, La Lật mỗi ngày đều đọc sách, tu luyện, cùng với chuyện bồi dưỡng cho ba người thiếu niên được chọn kia, cuộc sống càng ngày càng giống một Quốc sư chân chính. Ngay cả quả cầu lông đôi khi cũng không nhịn được mà phàn nàn, nói rằng tính tình cậu ngày càng mờ nhạt, giống như bất cứ chuyện gì cũng không khơi dậy nổi hứng thú ở cậu.

Chỉ có La Lật biết, cậu vẫn còn đang lo lắng cho Mông Đình.

Đêm trước khi đi, bọn họ tan rã trong không vui, Mông Đình mang theo tức giận rời đi, tuy một năm này tin tức chiến thắng vẫn đưa về liên tục, nhưng cậu vẫn lo lắng.

Cuối cùng, trong báo cáo chiến đấu mới nhất, ngoài việc nói rõ man di đã bị đánh lui, còn đề cập đến chuyện trở về kinh thành của Khoái Chính Thanh cùng Mông Đình sẽ đi đầu trở về kinh thành báo cáo nhiệm vụ của họ, Khoái Tướng quân đi ở phía sau, để tránh cho quân địch quay trở lại, nhân cơ hội đánh lén.

Trái tim La Lật trở nên căng thẳng sau khi nghe tin này.

Một năm không gặp, cũng không biết dáng vẻ Mông Đình đã như thế nào, có phải trưởng thành hơn so với năm trước hay không, có phải đã đến gần với hình tượng trong thế giới gốc không, có phải... Sẽ không còn nũng nịu với cậu nữa không.

Đoàn quân không thể đi vào kinh thành, chỉ có thể đóng quân ngoài thành, Mông Đình cùng Khoái Chính Thanh dẫn theo một đội nhỏ tiến cung để gặp Hoàng thượng.

La Lật thân là Quốc sư, cho nên cũng phải tham dự.

Mọi người ở triều đình đang yết kiến Hoàng thượng.

Khi La Lật đến đại điện, những người khác cũng đã có mặt, các đại thần đang đứng thành hai bên, chính giữa là hai người thanh niên tư thế oai hùng đang đứng đưa lưng về phía cửa, rõ ràng trước khi La Lật đến họ đã kể lại mọi chuyện cho Hoàng thượng nghe.

Nghe được tin Quốc sư đến, mọi người đều ồn ào hành lễ.

La Lật cũng hướng về Hoàng thượng hành lễ, ánh mắt không che giấu mà liếc nhìn về phía một trong hai người thanh niên kia.

Một năm không gặp, Mông Đình đã cao lớn hơn, cũng phơi đen không ít, ánh mắt.... Cũng nguy hiểm không ít?? Khi ánh mắt hắn nhìn về phía cậu đã không còn sự dựa dẫm như xưa, mà chỉ còn sự xa lạ lạnh nhạt.

Chẳng lẽ, hắn vẫn còn vì chuyện một năm trước mà để trong lòng?

Hay là đã xảy ra chuyện gì trên chiến trường?

Trong lòng La Lật khó hiểu, nhưng không có thể hiện ra bên ngoài, chỉ để cho Thám Xuân đẩy mình đến phía dưới Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng nhẹ phất tay để Mông Đình tiếp tục nói về tình hình chiến đấu của một năm qua ở vùng biên giới.

La Lật vừa nghe vừa cảm thấy đã tương đối giống cốt truyện ở thế giới ban đầu.

Tuy rằng phát sinh chiến tranh sớm, nhưng phát triển cũng không quá khác biệt, Mông Đình liên tục thắng lợi, thậm chí còn lẻn vào doanh trại của quân địch thiêu hủy lương thực của bọn họ, vì vậy đã đoạt lại được một tòa thành ở vùng biên cảnh đã thất thủ trước đó.

Hoàng thượng lúc trước khi nhận được tin chiến thắng đã vui mừng vô cùng, lúc này lại chính tai nghe con trai mình nói lại lần nữa, càng cười tươi như hoa nở rộ.

Phong Vương chắc chắn sẽ không thay đổi, cũng sẽ giống như thế giới gốc.

Mông Đình được phong là Bình Vương, ý nghĩa của Bình Vương là bình định dị tộc, kiêu dũng bạc kỵ Đại Tướng quân. Còn đặc biệt hơn là cho Mông Đình ra cung xây phủ. Ở trong thế giới này, được phong vương cũng không có nghĩa là không được tranh ngôi vị hoàng đế, ngược lại phong vương còn thể hiện sự coi trọng của hoàng đế.

Có thể nghĩ, phần chiếu chỉ này, Thái tử sẽ có bao nhiêu oán hận Mông Đình.

Vốn dĩ chỉ là một đứa con của cung nữ, ở trong lãnh cung lớn lên, hiện tại lại lập chiến công hiển hách, trở thành Hoàng tử đầu tiên được phong vương xây phủ, dựa vào sự coi trọng của Hoàng thượng dành cho hắn bây giờ, còn có Quốc sư kề cạnh. Nói không chừng sẽ uy hϊếp đến vị trí của Thái tử!

Thái tử ở Đông cung nghiến răng nghiến lợi, còn La Lật ở tháp Thiên Cơ thì đau đầu vô cùng.

Hiện tại Mông Đình thật sự đã không còn như xưa.

Ở thế giới gốc, mối quan hệ của Mông Đình cùng nguyên thân vừa là thầy cũng vừa là bạn, sau trận chiến cũng chưa từng quên đối phương. Nhưng hôm nay khi điều này đã xảy ra, nhưng tình hình thì hoàn toàn khác biệt, sau khi hạ triều, Mông Đình thế mà không thèm nhìn cậu lần nào.

Còn trực tiếp đi ngang qua trước mặt cậu, giống như không nhìn thấy cậu vậy. Thám Xuân cũng rất ngạc nhiên, sau khi lên xe ngựa, đã dùng hết dũng khí mà hỏi cậu có phải Thất hoàng từ đã thay đổi không.

Hiện tại đã không còn người xuyên qua, vì sao tính tình của Mông Đình vẫn thay đổi,

Chẳng lẽ là vì chút chuyện nhỏ trước khi đi lần đó mà không vui? Hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì cũng chỉ có mỗi mình Mông Đình tức mà thôi, chẳng ẽ còn giận đến lúc này?

Mà La Lật đến hiện tại cũng không biết hắn giận vì cái gì.

Sau khi Mông Đình trở về kinh thành, đã mấy ngày trời cũng không có đến thăm La Lật.

La Lật cho Thám Xuân âm thầm đi tìm hiểu, Thám Xuân cũng nhanh chóng trở lại nói cho cậu biết, vốn dĩ không cần đi tìm hiểu Thất hoàng tử làm gì, bởi vì hắn luôn ở trong phủ Bình Vương do Hoàng thượng ban cho, tự mình giám sát người của Công Bộ xây dựng phòng ốc.

Sửa phòng thì đã là gì, hơn nữa Hoàng thượng cũng đâu có đuổi hắn ra khỏi cung, vốn dĩ cũng không có gì cần vội vàng.

Cứ cho là vội vàng xây nhà mới đi, chẳng lẽ một canh giờ vẫn chưa xong sao?

Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho Mông Đình trở nên xa cách với cậu, điều này khiến La Lật không thể không lo lắng. Chỉ sợ Mông Đình lại bị những người khác mê hoặc, đến lúc đó lại đối đầu với cậu.

Vào lúc cậu đang âu lo hết sức, Thái tử đột nhiên đến thăm.

Trong hơn một năm Mông Đình ra chiến trướng, tần suất Thái tử đến tháp Thiên Cơ cũng rất cố định, dường như một tháng đến một lần, mỗi một lần đến đều vẫn luôn ra sức lấy lòng như cũ, trước sau vẫn luôn nịnh nọt với ý muốn đem tâm tư La Lật xoay chuyển về trên người hắn ta.

Tháng này Thái tử đã đến một lần, cho nên lần này lại đến khiến La Lật có chút ngạc nhiên.

Nhưng cũng không thể không cho người ta vào, La Lật ở đại sảnh chào đón Thái tử, Thái tử dường như tiều tụy không ít, so với lần gặp ở đầu tháng đã thay đổi rất lớn, sau khi nhìn thấy La Lật mới nở nụ cười tươi, làm lễ thăm hỏi.

“Thái tử lần này đến đây có việc gì sao?” La Lật đi thẳng vào vấn đề, cậu đang khó chịu, không có thời gian rảnh để đối đáp qua lại với nhân vật phụ.

Thái tử cười khổ một tiếng, nhưng không nói chỉ phất tay để người hầu và thái giám bên cạnh lui ra, rồi nhìn về phía Bão Hạ bên cạnh La Lật chờ đợi, La Lật hơi nhíu mày, do dự một lúc vẫn để Bão Hạ lui ra ngoài, trong đại đường chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Quốc sư có phát hiện, lão Thất lần này trở về đã thay đổi rất nhiều không?”

Hóa ra là nói chuyện này? La Lật thản nhiên : Chiến tranh tàn khốc, Thất điện hạ ở trên chiến trường rèn giũa một năm, thay đổi một chút cũng là bình thường.

‘Nhưng cho dù có thay đổi, cũng không nên lạnh nhạt Quốc sư chứ.’ Thái tử dừng một chút

“Bổn cung nghe nói, lão Thất lần này sau khi hồi cung cũng chưa từng đến tháp Thiên Cơ, Quốc sư có ơn dạy dỗ hắn, vậy mà hắn ngay cả thỉnh an cũng không đến, thật sự quá đáng.”

La Lật vốn đang đối với chuyện này khó chịu trong lòng, nghe Thái tử nói, cơn khó chịu càng tăng thêm : “Ý của Thái tử là gì ?”

Nếu chỉ là muốn nhân cơ hội châm ngòi ly gián thì cũng đừng trách cậu thẳng thừng tiễn khách.

Thái tử thở dài : “Bổn cung cũng không phải muốn ly gián Quốc sư cùng lão Thất, nhưng chỉ vì Quốc sư xưa nay an phận nên không biết nhiều về chuyện ngoài tháp. Không biết gần đây Quốc sư có nghe bá tánh đang truyền lời đồn gì về lão Thất không ?”

“Hửm? Lời đồn về ta sao ?”

Một thanh âm quen thuộc cũng xa lạ từ ngoài cửa truyền đến, thành công khiến cho Thái tử thay đổi sắc mặt.

Tuy đã cho người hầu rời khỏi, nhưng khi bọn họ nói chuyện cũng chưa đóng lại cửa phòng, cho nên quay đầu là đã có thể nhìn thấy Mông Đình từ trong sân sải bước đi vào, trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên.

Hắn thật sự thay đổi. La Lật thầm nghĩ, ngay cả trong nụ cười cũng mang theo ánh tà khí.

Thái tử ổn định lại tâm trí, rõ ràng nói : “Chẳng lẽ Thất hoàng đệ còn muốn nói ngươi chưa nghe gì? ”

“Mông Đình thật sự không biết.’ Mông Đình đứng ở giữa phòng.

“Không thì Đại hoàng huynh nói cho Mông Đình biết một chút, giải đáp nghi hoặc của Mông Đình được không ? ”

Từ khi Mông Đình đánh thắng trận trở về, trong triều đã có không ít người đứng về phía hắn.

Bị áp lực mấy ngày liền, Thái tử luôn lo âu, hiện tại cũng không giả vờ mà đi thẳng vào vấn đề

“Người dân đều nói, Thất hoàng tử tuy rằng chiến công hiển hách, chỉ nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật, nghe nói ngươi ở biên giới đem năm trăm tù binh chém chết ngay tại chỗ, vậy có chuyện này không ? ”