Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Tôi Lại Không Thể Chết Thành Công

Chương 67: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (11)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mông Đình như không thể tin mà mở to hai mắt nhìn.

Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy lửa giận dâng lên, cảm xúc dường như muốn từ trong khoang miệng phun ra.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy, khi còn bé bị nô tỳ ức hϊếp xỉ nhục, không bao lâu bị Thái tử chèn ép, sau đó bị bọn quan viên xa lánh, nhưng tất cả cũng không bằng một phần ngàn của hắn bây giờ.

Nắm đấm siết chặt phát ra tiếng rắc rắc, Mông Đình đứng ở bên giường, gân xanh đều nổi lên thái dương.

Quả cầu lông hơi sợ:【 Nam chính đang bị gì vậy?】

La Lật cũng rất buồn bực:【 Chẳng phải chỉ thuận miệng nói muốn Hoàng đế đưa đến cho hắn mấy người sao, chỉ có nhiêu đó mà tức giận như vậy?】

"Hóa ra ở trong mắt Quốc sư, Mông Đình là một người tùy tiện như vậy." Mông Đình cắn chặt răng, nhưng không che lấp được khóe mắt ẩm ướt: "Ha là Quốc sư giả ngốc, dựa vào sự thông minh tài trí của Quốc sư đây, Mông Đình không tin Quốc sư nhìn không ra!"

La Lật phút chốc nghẹn lời.

Tạm thời không nói đến chuyện bị ám ảnh bởi người xuyên qua trong thế giới tan vỡ như thế nào, ít nhất ở trong thế giới gốc, Mông Đình cũng không phải không gần nữ sắc mà. Với tư cách là một hoàng tử được sủng ái, Mông Đình vừa tròn mười tám tuổi Hoàng đế đã lập tức ban cho hắn rất nhiều mỹ nhân, còn sau khi chống lại man di thắng lớn trở về, đã được trực tiếp tứ hôn, lấy cháu gái Thừa tướng gả cho hắn làm Vương phi, Mông Đình trước giờ cũng chưa từng từ chối.

Ở thời đại này, người có địa vị cao sẽ được nhiều cô gái vây quanh là chuyện bình thường, ngược lại ở trong thế giới tan vỡ, vì một kẻ xuyên qua, tranh đoạt tình nhân đến trả giá bằng tính mạng, đó là điều ngu xuẩn.

Cho nên La Lật cũng không để ý đến hành động của Mông Đình.

Kết quả bây giờ Mông Đình lại giận dữ.

Dù cho đối mặt với nguyên chủ, hay vẫn là ở chung với cậu mấy tháng qua, La Lật cũng chưa từng gặp dáng vẻ nào khác ngoài sự ngoan ngoãn của Mông Đình.

Những lời Mông Đình vừa nói rất khéo léo còn thẳng thắn, La Lật cũng không dám quá tin vào sự hiểu biết của mình: "Ta vẫn không hiểu, ngươi muốn gì, có thể nói rõ hơn một chút được không."

Mông Đình trực tiếp đè La Lật trở lại giường, nhẹ nhàng cắn lên khóe miệng cậu một cái, hung ác nói: "Ta muốn Quốc sư, ngoài Quốc sư ra ai ta cũng không muốn!"

À, đã hiểu, chuyện này đã hoàn toàn hiểu rõ.

Nhưng tại sao chứ?!!!!

La Lật như phát điên, ở trong thế giới gốc Mông Đình rõ ràng không có suy nghĩ về chuyện không nên có với Quốc sư! Thời điểm cậu vừa xuyên tới nam chủ vẫn còn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, vì sao lúc này đã biến thành như thế này chứ!!!

Có lẽ vì khuôn mặt kinh ngạc của cậu khiến Mông Đình đau lòng, Mông Đình cười khổ hai tiếng, nghiêm túc nói: "Quốc sư không tin sao?"

Không phải không tin, mà chính là không thể tin được!

"Ngươi.... Ngươi vì sao..." La Lật nói năng ấp úng.

"Ta cũng không biết." Mông Đình cúi đầu, đem mặt chôn trên bờ vai của cậu: "Mông Đình biết, Quốc sư đối với Mông Đình có ơn như vậy, nhưng trong đầu ta lại sinh ra suy nghĩ xấu xa như thế. Nhưng trên thế giới này, Mông Đình không tin bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không yêu bất cứ ai, nếu Quốc sư cứ tiếp tục chán ghét mà vứt bỏ Mông Đình, thì Mông Đình thật sự chính là người cô đơn."

Lời này nói ra, quả thật khiến cho người ta không thể từ chối.

La Lật vốn đối với hắn không ác cảm, thậm chí còn có chút thân thiết, nghe hắn nói như vậy càng thêm không có khả năng từ chối.

"Ta mãi mãi sẽ không chán ghét mà vứt bỏ ngươi." Chỉ tiếc cho dù có nói bao nhiêu, cậu không thể hứa hẹn.

Trọng lượng của những lời này đối với Mông Đình mà nói hiển nhiên không dủ. nhưng hắn biết một vừa hai phải, cụp mắt che đi thần sắc trong mắt, Mông Đình ôm La Lật không chịu buông tay, hai người cứ như vậy cùng nhau nằm ở trên giường.

La Lật đành phải xoa xoa đầu của hắn.

Đột nhiên, nơi trái tim của cậu truyền đến một chấn động, La Lật lập tức nhớ ra thiết lập của thế giới ban đầu, nhận ra rằng đây là viên thạch anh bảo vệ đất nước đang gọi cậu. Cậu vội vàng đẩy Mông Đình ra, nghiêm túc nói: "Đẩy ta đến mật thất."

Mông Đình không hiểu, nhưng tay chân vẫn nhanh chóng bế cậu lên xe lăn.

La Lật không kịp gọi những người khác, dù sao mật thất ngoài cậu ra thì người bên ngoài cũng không thể đi vào, sau khi để Mông Đình chờ bên ngoài cửa mật thất, La Lật tự mình đẩy xe lăn trượt vào, khi xe lăn hoàn toàn đi qua ngưỡng cửa, cánh cửa đá của mật thất tự động khép lại, Mông Đình chỉ kịp nhìn thấy một hòn đá phát sáng to như đầu người treo trong trận pháp, tầm mắt đã bị cánh cửa chắn lại.

Quốc sư cùng thạch anh bảo vệ đất nước trao đổi như thế nào, thì không có ai biết được.

Sau một nén nhang, cửa đá một lần nữa mở ra.

La Lật đẩy xe lăn ra với vẻ mặt nghiêm túc.

Mông Đình lập tức đón lấy: "Quốc sư, đã xảy ra chuyện gì sao?"

La Lật nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Thạch anh bảo vệ truyền ý cho ta, trời giáng xuống một ngôi sao lạ, tương lai đất nước sẽ hỗn loạn, nếu diệt trừ trễ, nước Mông sẽ gặp nguy."

Câu cuối cùng mới chính là điều khiến sắc mặt La Lật khó coi.

Trong thế giới tan vỡ, nguyên thân cũng nhận được mệnh lệnh giống vậy, nhưng khi cậu muốn nói cho nam chính và Hoàng đế biết, thì bọn họ đã thân thiết với người xuyên qua, hoàn toàn không tin lời cậu nói, nam chính sau này còn vì Lăng Lam mà chết.

Nhưng hiện tại, La Lật đã sớm biết sự nguy hiểm của Lăng Lam, khiến cho sức ảnh hưởng của cậu ta đối với những thanh niên tài tuấn bị giảm mạnh, nhất là Mông Đình, với hắn mà nói Lăng Lam bất quá cũng chỉ là người xa lạ. Nhưng mệnh lệnh đã xuất hiện ở thạch anh bảo vệ nước vẫn như cũ, điều này có ý nghĩa, Lăng Lam không phải thông qua Mông Đình để thay đổi vận mệnh đất nước, mà sự tồn tại của cậu ta sẽ ảnh hướng đến vận mệnh đất nước?

La Lật nghĩ đến Khoái Chính Thanh.

Con trai của Tướng quân, là người mà tương lai sẽ kề vai chiến đấu cùng Mông Đình trên chiến trường, hiện tại đang có mối quan hệ tốt với Lăng Lam, nếu y bị Lăng Lăm dụ dỗ trở mặt với Mông Đình thì sao? Vậy Mông Đình càng có khả năng gặp chuyện không may trên chiến trường!

Mông Đình chết, thế giới này chắc chắn sụp đổ!

Phải hành động ngay! La Lật ôm cánh tay Mông Đình: "Cho người chuẩn bị xe ngựa cho ta, chúng ta hiện tại phải đến phủ Tướng quân, gặp lại Lăng Lam!"

Người ở tháp Thiên Cơ xưa nay tay chân nhanh nhẹn.

Thời gian cũng chỉ bằng một chén trà nhỏ, La Lật đã cùng Mông Đình chuẩn bị xuất phát.

Lấy Hoàng cung làm trung tâm kinh thành, tháp Thiên Cơ ở phía sau bên phía phải của hoàng cung, mà vị trí của phủ Tướng quân thì ở vòng tròn chính giữa, ngồi xe ngựa đi qua mấy con phố náo nhiệt, cho dù mọi người nhường đường cho Quốc sư giống như thấy xe ngựa của vua, nhưng tốc độ đi căn bản vẫn không nhanh hơn.

Thời điểm rời khỏi cửa La Lật còn có chút lo lắng, nhưng khi ở trên đường tiêu hao nhiều thời gian, cậu cũng dần bình tĩnh lại.

Cậu bắt đầu nghĩ cách đối phó.

Bắt Lăng Lam từ phủ Tướng quân cũng không phải chuyện khó, chỉ cần dùng uy nghiêm của thạch anh bảo vệ nước, cho dù Khoái Chính Thanh có không nỡ cũng không dám cãi lời. Khó ở chỗ chính là phải làm sao để xử lý Lăng Lam, kẻ Lăng Lam này là người có đầy quỷ kế, dựa theo trong thế giới tan vỡ có thể thấy được, cậu ta rất giỏi trong việc đùa giỡn lòng người, nếu không cũng sẽ không có chuyện những thanh niên tuấn tài vì cậu ta mà tranh giành, đánh nhau.

Chẳng lẽ... Phải thật sự gϊếŧ người?

Xe ngựa đột nhiên thắng gấp.

La Lật suy nghĩ đến mất cảnh giác, bất ngờ không kịp đề phòng từ ghế ngồi ngã xuống, Mông Đình kịp lúc kéo cậu một cái, cậu liền ngã vào trong lòng ngực Mông Đình, mũi cậu tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng mát mẻ của hắn.

Cùng lúc đó, có tiếng ồn bên ngoài xe.

Thám Xuân trên càng xe cách cánh cửa nói: "Quốc sư đại nhân, có người đang gây ồn ào trước Thượng Y các, là Tôn tiểu thư của phủ Thừa tướng cùng với... Người nam nhân ngày đó đại diện lên biểu diễn đàn vi ô lông."

Lăng Lam?!

Không ngờ trùng hợp như vậy, La Lật vùng vẫy muốn đứng dậy.

Nhưng bởi vì hai chân không có sức, nên mới vừa chống đỡ một chút đã ngã trở về, mặt đập vào bụng Mông Đình khiến Mông Đình không thể kêu lên một tiếng đau đớn.

"Quốc sư, ngươi đang trả thù ta sao?" Mông Đình cười khổ.

La Lật cố không chú ý đến xấu hổ này, chỉ yêu cầu hắn đỡ mình lên: "Đừng nói nhảm nữa, trước tiên đỡ ta xuống xe."

Mà lúc này bên trong Thượng Y các.

Cháu gái Tôn Vân Xảo của Thừa tướng tức giận đến đỏ bừng mặt, đang giằng co không ngừng với người thanh niên đối diện nàng.

Nàng sống mười sáu năm trời, mà chưa từng thấy nam nhân nào tranh giành vải vóc với nữ nhân! Thật sự khiến cho người ta mở mang tầm mắt mà!

"Vải dệt này trước đó đã được ta đặt mua vài ngày, hôm nay ngươi lại nhất quyết muốn mua, đây là lý lẽ gì hả?" Khuôn mặt sau khi dịch dung của Lăng Lam so với lúc trước nhu hòa hơn một chút, giọng điệu cũng dịu dàng hơn so với Tôn Vân Xảo, phần lớn những người vây xem đều đứng ở bên phía cậu ta.

Nha hoàn Tôn Vân Xảo miệng lưỡi linh hoạt: "Chủ quán cũng nói, vải dệt này của ngươi đặt được mười ngày rồi, đến nay vẫn không giao tiền, tiểu thư nhà ta hôm nay có thể trả tiền lập tức, chủ quán muốn bán cho tiểu thư nhà ta thì có gì sai?"

Lăng Lam không chịu yếu thế hơn: "Hôm nay ta đến để nói với chủ quán, ngày mai có thể mang tiền đến, các người cũng đừng cậy thế hϊếp đáp người."

Thân phận Tôn Vân Xảo chính là uy hϊếp lớn nhất của nàng.

Cuộc đời này nàng ghét nhất người ta lấy điều này ra nó, vì với thân phận này nàng không được làm này không được làm cái kia, càng đừng nói đến việc phải nhẫn nhịn. Vài ngày trước đó, nàng cùng với tiểu thư của phủ Thượng thư nổi lên tranh chấp, sau khi về phủ bị mẫu thân mắng là không biết lễ nghi, hiện tại bị Lăng Lam vừa giẫm lên cơn tức.

"Ngày mai không có tiền thì cũng đừng mua gì nữa!" Tôn Vân Xảo cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi cả đời không có tiền thì chủ quán cũng sẽ giữ cho ngươi cả đời hả? Ngươi đừng nghĩ đến việc ở trước mặt bệ hạ bày ra một chút tài mọn thì nghĩ mình là nhân vật chính, nhà họ Tôn của ta ba đời là trọng thần, ngươi chỉ là một dân đen nịnh hót không có cùng đẳng cấp!"

Lời của nàng cũng đâm vào trái tim của Lăng Lan.

Nếu không phải vì cậu ta không có quyền thế, thì cậu ta cũng sẽ không bị người ở tháp Thiên Cơ chèn ép làm hại, còn rơi vào chuyện cả nước truy nã, cuối cùng chỉ có thể thay hình đổi dạng, may mắn được Tướng quân cứu giúp, nếu không cậu ta đã sớm chết vì lạnh ở đầu đường.

"Đúng, Lam Việt không thân phận và địa vị nên cũng không biết điều, dám tranh giành với Tôn tiểu thư." Lăng Lam lập tức yếu ớt, vải cầm trong tay vội đưa qua.

Tôn Vân Xảo cũng không thèm cảm kích, tùy tay đem vải làm rơi trên mặt đất: "Chỉ là một dân đen, bổn tiểu thư đây sợ bẩn, không thèm!"

Ánh mắt Lăng Lam tối sầm lại, nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh, lấy từ trong lòng ra một vật: "Tôn tiểu thư cứ nói ta một câu dân đen hai câu dân đen, không thì xem qua đồ vật này rồi kết luận cũng không muộn."

"Nhìn cái gì!" Tôn Vân Xảo đang nổi nóng, hiển nhiên là nâng tay lên đem vật kia đánh rớt.

Nhưng lần này nàng đã gây nên họa lớn.

Thứ màu vàng chói lọi rơi trên mặt đất, mở ra hai chữ "Thánh chỉ" lớn như vậy còn sáng rực hiện ra ở trước mắt mọi người. Tôn Vân Xảo vẫn chưa nhận ra, nhưng nha hoàn của nàng đã biến sắc, dùng sức kéo cánh tay của nàng: "Tiểu thư, người nhìn kìa!"

Tôn Vân Xảo vừa cúi đầu nhìn, trước mắt đã tối sầm.

Lăng Lam quang minh chính đại nói: "Tôn tiểu thư, người đang làm gì vậy, đây chính là thánh chỉ của bệ hạ!"

Hắn tỏ vẻ sợ hãi nhặt thánh chỉ lên, vỗ vỗ bụi, rồi giả vờ giải vịt mở ra kiểm tra một lần nữa, ở phía dưới đuôi của thánh chỉ lóe lên dấu ấn ngọc tỷ trước mặt bao nhiêu người, khiến cho Tôn Vân Xảo muốn nói cậu ta giở trò cũng không có cơ hội.

"Tôn tiểu thư, đánh rớt thánh chỉ giống như tát vào mặt bệ hạ, người.... Người muốn bị chém đầu à!"

Không chỉ có mỗi nàng bị bắt tội, mà ngay cả phủ Thừa tướng cũng có thể bị liên lụy.

Tôn Vân Xảo loạng choạng hai bước, được nha hoàn đỡ lấy mới không bất tỉnh, ngón tay run rẩy: "Ngươi, là ngươi cố ý hại ta!"

Lăng Lam nói: "Sao Tôn tiểu thư nói vậy, mới vừa rồi Tôn tiểu thư còn gọi ta là một dân đen, ta chỉ muốn cho Tôn tiểu thư xem một chút thánh chỉ của ta để giải thích ta không phải dân đen, thế mà Tôn tiểu thư lại tự mình làm rớt thánh chỉ, chẳng lẽ còn muốn trách ta?"

Dừng một chút, cậu ta tiếp tục nói: "Nếu không để ta cho Tôn tiểu thư một biện pháp đi, dù sao Tôn tiểu thư cũng chẳng phải cố ý gây lỗi. Lam Việt bất tài, nhưng có nhớ một đoạn ngắn trong sách sử, khi xưa có một vị trưởng công chúa của nước Hoằng, rất được Hoàng đế yêu thương, nên cực kỳ xấc láo, một lần nổi lên tranh chấp với Hoàng đế, cuối cùng vì tức giận mà đem thánh chỉ của Hoàng đế ném xuống đất. Hoàng đế rộng lượng không chấp sai lầm của nàng, tuy nhiên sau vài ngày, nàng cảm thấy sâu sắc về tội bất kính mà mình đã phạm phải, nên đã từ phủ công chúa cứ đi ba bước dập đầu một lần, cho đến khi đến cung của Hoàng đế để thỉnh tội, Hoàng đế nghĩ nàng đã biết sai và sửa lỗi nên cũng không khiển trách gì thêm."

Lăng Lam mỉm cười với nàng: "Nếu Tôn tiểu thư cũng làm giống như vậy, thì có lẽ vẫn còn có thể xoay chuyển."

Tôn Vân Xảo run cả người.

Đây chẳng phải muốn nàng từ phủ Thừa tướng ba bước dập đầu một cái đi về phía bệ hạ thỉnh tội? Như vậy rõ ràng muốn lấy mạng của nàng rồi! Nàng chưa từng nghĩ đến, bản thân chỉ vì một vải dệt mà rơi vào hoàn cảnh như thế này.

"Tôn tiểu thư lỡ tay đánh rơi thánh chỉ thì có tội, vậy biết rõ nguy hiểm còn cố ý đem thánh chỉ đặt ở chỗ nguy hiểm, thì sẽ bị tội gì đây?"

« Chương TrướcChương Tiếp »