Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Tôi Lại Không Thể Chết Thành Công

Chương 66: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (10)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dùng tài nghệ ở hiện đại để làm màu ở cổ đại, và dường như tất cả đều đã trở thành tiêu chuẩn phù hợp dành cho người xuyên qua.

Lăng Lam hiển nhiên cũng không thể thoát ánh hào quang này, đặt đàn violin ở trên vai, tì cằm và kéo dây, những giai điệu du dương tuyệt đẹp từ lòng bàn tay cậu ta tuôn ra.

Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả sứ thần cũng không ngoại lệ.

Chỉ tiếc, đoạn thần khúc giống như tiếng trời trong mắt mọi người, nhưng ở trong tai La Lật cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, hoàn toàn không thể đặt cùng mâm với người biểu diễn chuyên nghiệp như cậu, vốn dĩ Lăng Lam phải từng học qua đàn violin, khúc nhạc cậu ta kéo cũng là khúc nhạc nổi tiếng ở hiện đại, mánh khóe xem như chuyên nghiệp, nhưng La Lật nge ra được không ít âm sai, trình độ này cũng chỉ có thể lừa người cổ đại.

Khúc nhạc kết thúc, trên khán đài im lặng một lát, chợt tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Sắc mặt của sứ thần kia cũng từ u ám chuyển thành vui vẻ, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Lâm ngập tràn khen ngợi: "Nước Mông quả thật người tài vô kể! Là thần ếch ngồi đáy giếng, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"

"Tiểu nhân là Lam Việt, ở phủ Nguyên soái...." Lăng Lam liếc mắt nhìn Khoái Chính Thanh.

Khoái Chính Thanh lập tức đứng dậy, vội chào hỏi sứ thần: "Lam Việt là khách đến thăm phủ Nguyên soái của ta, chỉ là chút tài mọn, khiến cho đại nhân chê cười."

La Lật nghe bọn họ tâng bốc nhau, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.

Không thể tin được, cậu đã cố gắng như vậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh để người xuyên không tỏa sáng, "Lăng Lam" người đang bị truy nã, hắn ta đã thay hình đổi dạng trở thành "Lam Việt", cậu ta đã sớm vào phủ Nguyên soái còn chiếm được sự xem trọng từ Nguyên soái kia, cũng không biết cậu ta đã gặp phải điều gì, vậy mà có thể biến khuôn mặt kia trở thành diện mạo như bây giờ.

La Lật biết cổ đại có dịch dung, nhưng dù cho ở thế giới gốc hay trong thế giới tan vỡ, cậu cũng chưa từng thấy Lăng Lam lộ ra khả năng này.

Hành động của Lăng Lam không cần đoán cũng biết đã đạt được yêu thích của Hoàng đế, lập tức ban thưởng.

Lăng Lam lúc này cũng đã thông minh, rất khiêm tốn nhận thưởng, thái độ cũng không hay ra vẻ giống trước kia. Mà lúc này, ánh mắt của Thái tử dừng trên người cậu ta cũng không còn giống lần ở tháp Thiên Cơ, chỉ tràn ngập sự châm biến, mà là khuôn mặt mang theo nụ cười.

Về phần Mông Đình chắc chắn cũng...

Khoan? La Lật giật mình mở to hai mắt, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt.

Mông Đình không giống như trong suy nghĩ của cậu, thế mà không có nhìn Lăng Lam, ánh mắt dường như vẫn luôn dán chặt trên người cậu, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt của hắn.

Có chút xấu hổ.

Cũng có chút mừng thầm.

Tim của La Lật bất giác đập nhanh hơn, cậu vội vàng cầm lấy rượu trái cây trước mặt uống một hơi hết sạch, để che giấu cảm xúc của chính mình.

Sứ thần dâng đàn vĩ cầm lên, vốn muốn làm cho nước Mông mất mặt, không ngờ giữa đường đã bị "Lam Việt" lật đổ kế hoạch của bọn họ. Sứ thần chẳng những không tức giận, sau khi biết cậu ta ở phủ thừa tướng, còn nổi lên lòng lôi kéo cậu ta.

Cũng giống như hướng đi của cốt truyện trong thế giới tan vỡ.

Kết cục của bọn họ sau này, sẽ như thế nào khi cấu kết với Lăng Lam thì tạm không nói, ít nhất yến tiệc vẫn tiếp tục vui vẻ, cũng không có ai gây sự nữa.

Sau lễ dâng tặng quà, các vị khách vẫn tiếp tục thưởng thức ca múa và bữa tiệc linh đình.

Địa vị Quốc sư cao, ngoài vài vị đại thần nhất phẩm đến nói chuyện vài câu ra, còn những người khác cũng không dám đi đến nói chuyện. La Lật uống chính là rượu trái cây có độ cồn thấp do ngự phòng chuẩn bị riêng cho cậu, nhưng uống hết mấy chén, cả người cũng đã bắt đầu nóng lên, đầu cũng căng ra.

Cũng không biết Thái tử đến bên cạnh cậu từ lúc nào.

"Quốc sư đại nhân." Thái tử hướng cậu mời rượu, sau đó một hơi uống cạn.

La Lật hiển nhiên không muốn uống, nhưng chỉ có thể uống cạn một chén nữa.

"Quốc sư đại nhân, người nhìn xem." Thái tử dường như cũng có chút say, cử chỉ không còn rụt rè giống những ngày qua, chỉ tay qua nơi cách đó không xa: "Thất đệ từ lúc yến tiệc đến giờ vẫn luôn nhìn ngài nè, xem ra có chút đáng thương, ngài không nghĩ gọi hắn qua đây sao."

La Lật biết hắn ta đắc ý nên không trả lời, chỉ nói: "Lời đồn mà Thai tử nói lúc trước, ngọn nguồn đã điều tra xong rồi sao?"

Thái tử nhắm mắt lại, rượu khiến cho lối suy nghĩ của hắn ta trở nên chậm chạp: "Chưa từng, tuy nhiên trải qua nhắc nhở của bản cung lời đồn cũng đã dừng lại, Quốc sư đại nhân hài lòng không?" Vẻ mặt muốn được khen ngợi.

La Lật không dám nhìn thẳng mặt hắn ta, chỉ quay đầu đi.

Thái tử không giống Mông Đình, dáng vẻ ngày thường đều là kiêu ngạo, lúc này uống rượu lại có thể muốn học theo Mông Đình làm nũng?

Thật sự có chút cay mắt.

La Lật tùy tiện gọi một cung nhân đến: "Thái tử điện hạ uống say rồi, mau dìu hắn xuống nghỉ ngơi đi."

Thái tử không đi.

May mà Hoàng đế đúng lúc phát hiện tiếng động bên này, sai cung nhân đưa Thái tử đi.

La Lật bị gây ồn ào như vậy, cũng cảm thấy đầu choáng váng, dựa vào trên bàn chống lên trán, cảm khái tác dụng của rượu trái này chậm nhưng rất mạnh.

Hoàng đế quan tâm nói: "Quốc sư thấy thân thể không khỏe sao?"

La Lật cũng không cố tỏ vẻ: "Đầu có hơi choáng váng."

Hoàng đế vội vàng nói: "Mau đưa Quốc sư đến điện Thiên cơ nghỉ ngơi tạm, rồi sai người đưa canh giải rượu đến."

La Lật đối với nơi kia có bóng ma, vội vàng khéo léo từ chối: "Đa tạ bệ hạ, nhưng sáng mai thần còn phải xem bói, không tiện ngủ lại trong cung."

Chuyện bói toán là tương lai đất nước, Hoàng đế cũng không có lý do gì không đồng ý, lập tức cho người đến hộ tống La Lật trở về tháp Thiên Cơ.

La Lật chịu không nổi rượu, suýt chút đã ngủ quên trên xe ngựa, vào lúc xe ngựa dừng lại ở trước tháp Thiên Cơ, cậu cũng không mở mắt nổi. Bão Hạ nhẹ nhàng đẩy vai La Lật, nói với cậu đã đến rồi, mí mắt La Lật vùng vẫy nhưng thế nào cũng không chịu tỉnh lại.

Bão Hạ mím môi, đang dự tính ôm lấy La Lật thì cửa thùng xe đã bị mở ra.

Nhìn thấy người tới, Bão Hạ giật mình há to miệng, người đến lại dựng ngón trỏ lên ở trước môi, ý bảo y đừng lên tiếng, sau đó xoay người bế La Lật xuống xe ngựa.

La Lật chỉ cảm thấy cơ thể chợt nhẹ nhàng, hai tay vô thức mà ôm cổ người nọ, đầu cũng tựa lên bờ vai của hắn.

Người nọ dường như đang cười, La Lật cảm giác được một cơn run nhẹ trong ngực hắn.

Mông Đình ôm Quốc sư trong lòng, sải bước vào gian phòng mà hắn đã lâu không được vào, tin La Lật trở về đã được truyền về trước, Lãm Thu đã sớm chuẩn bị xong canh giải rượu, Thường Đông cũng đã pha xong nước ấm.

Mông Đình ôm La Lật đến thẳng bể tắm, Lãm Thu bưng chén thuốc đi theo sau hắn.

"Ta sẽ lo cho Quốc sư đại nhân, các ngươi đều đi xuống hết đi." Mông Đình nhìn Lãm Thu đang muốn nói lại thôi, còn nói thêm: "Canh giải rượu cũng đặt ở đó, ta sẽ đút cho Quốc sư đại nhân uống."

Lãm Thu còn nhớ rõ lệnh mà La Lật đã dặn dò kẻ dưới, nhưng cũng không dám làm trái Hoàng tử, nhất thời khó cả đôi đường.

Vẫn là Thám Xuân hiểu chuyện, vội vàng kéo y rời khỏi.

Mông Đình đặt La Lật trên ghế quý phi bên cạnh bể tắm.

Hắn bưng chén canh giải rượu lên, đặt bên miệng La Lật, cũng không biết nghĩ gì mà rút tay về, tự mình uống một ngụm, sau đó nắm lấy cằm La Lật, cúi đầu phủ lên.

Một chén canh giải rượu được uống rất chậm, chờ cho đến khi thấy đáy chén canh thì đôi môi của La Lật đã bị bắt nạt đến đỏ tươi ướt nước.

Tâm nguyện Mông Đình giống như vẫn chưa hết, nhưng vẫn chịu đựng, ngón tay hắn đặt trên thắt lưng của La Lật, giúp cậu tắm rửa.

Ý định ban đầu của hắn thật sự chỉ nghĩ muốn chăm sóc cho La Lật. Mấy ngày qua cho đến hiện tại, La Lật vì tin lời gièm pha của Thái tử mà đối với hắn lạnh nhạt hơn nhiều, nếu không phải hắn sợ làm hủy hình tượng ngoan ngoãn ở trong suy nghĩ của Quốc sư, thì có lẽ hắn đã sớm xông vào tháp Thiên Cơ, có quỷ mới biết hắn đã phải chịu giày vò như thế nào! Những cảm xúc không có chỗ phát tiết toàn bộ được phản ánh trên sân tập võ, đánh đến mức những binh sĩ huấn luyện cùng hắn đều gào khóc.

Mà Mông Đình thật sự chăm sóc rất tốt cho La Lật.

Chỉ tiếc chính La Lật không an phận.

Vốn hắn đang ngồi xổm ở bên bờ xoa bóp cơ thể cho cậu, Thất hoàng tử đã bị cậu nắm chặt lấy kéo xuống nước.

Một đêm nước gợn xao động.

(Aha)

Sáng sớm, Mông Đình chỉ khoác một chiếc áo khoác ngồi dựa vào đầu giường.

La Lật bên cạnh hắn vẫn còn đang trong giấc ngủ say, hai gò má hơi phiếm hồng, lộ ra dáng vẻ rất thoải mái.

Mông Đình hạnh phúc từ thể xác lẫn tinh thần, nhưng cũng hối hận.

Mỗi một lần! Lần nào hắn cũng mất khống chế trên người Quốc sư! Mỗi một lần chạm vào Quốc sư niềm tự hào về sự tự chủ của hắn đều sẽ sụp đổ, lần đầu có thể nói là do Quốc sư, nhưng lần này thì sao? Mông Đình không thể tìm cớ cho chính mình, lúc này đây hắn chỉ có thể tự làm tự chịu!

Quốc sư đối với hắn có ơn, còn hắn lại làm ra chuyện như thế này, càng đáng sợ chính là, hắn thế nhưng không chút hối hận..

Vào lúc Mông Đình còn đang khinh bỉ chính mình, lông mi La Lật khẽ giật.

Mông Đình nhạy bén phát hiện, sống lưng chợt căng thẳng, chui vào trong chăn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Khi La Lật mở to mắt, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, thậm chí còn không biết bên cạnh có người nằm. Cho đến khi cậu xoay người, cơn đau nhức cả người mới khiến cho cậu đột nhiên bừng tỉnh, chú ý đến sự tồn tại của Mông Đình, cũng nhớ lại hết mọi chuyện đã xảy ra ở tối hôm qua, sau đó.... Cậu đau đớn nhắm mắt lại.

Điều tương tự đã xảy ra lần thứ hai!

Quả cầu lông bị che chắn hết cả đêm, đến sáng sớm mới được thả ra: 【 La, đêm qua hai người lại???】

La Lật không muốn nói gì.

Quả cầu lông thở dài: 【La, cậu ăn nói với nhà người ta sao đây, thế giới trước nam chính là vị hôn thê của cậu thì không nói. Thế giới này, cậu chính là ân nhân của nam chính mà! Là thầy của hắn! Còn là trưởng bối của hắn! Cậu còn muốn hiến thân mình nữa sao?】

La Lật gắt gỏng hiếm thấy: 【Chú mày nói lại lần nữa! Nói lại lần nữa xem! Xảy ra chuyện như thế này là do tôi muốn sao!】

Quả cầu lông: 【 Chẳng lẽ nam chính bắt buộc được cậu? Con mẹ nó hắn¥%#@&. . . . . . 】

La Lật: 【 Cái đó thì cũng không phải.】

Nghiêm túc mà nói, cậu không những không chán ghét cùng Mông Đình làm chuyện này, thậm chí còn có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, giống như bọn họ là một đôi yêu nhau ở kiếp trước.

Cho nên mà nói, La Lật cũng không phải để ý chuyện cùng Mông Đình hòa thành một, mà chỉ nghĩ đến hậu quả của chuyện này sẽ như thế nào.

【Thanh tiến độ như thế nào rồi?】

Quả cầu lông im lặng một lúc: 【Vừa, vừa tăng lên.】

La Lật: 【....】

Quả cầu lông: 【Còn nữa, nam chính chỉ giả vờ ngủ, thời điểm cậu tỉnh lại hắn đã nằm trở lại, trước đó còn ngồi ngốc nửa ngày.】

La Lật cũng đã biết, nếu giả vờ ngủ vậy thì trực tiếp đánh thức là được.

Vì thế, cậu đã trực tiếp đẩy mạnh Mông Đình một cái trong tiếng kêu hoảng sợ của quả cầu lông, cũng không biết Mông Đình thật sự sợ hãi hay giả vờ, hắn lập tức bật dậy, hoảng sợ xen lẫn hoang mang không biết làm sao, nhìn cậu bằng đôi mắt ướt sũng giống như con chó con.

Nhưng La Lật không muốn nói đến chuyện này.

Cậu trực tiếp vươn tay đến Mông Đình: "Đỡ ta ngồi dậy, giúp ta mặc quần áo."

Mông Đình ngẩn ngơ, cho đến khi La Lật nhìn qua mới giật mình bừng tỉnh nhảy xuống giường, cũng không thèm choàng áo cho chính mình, đã vội vàng giúp La Lật ngồi dậy mặc quần áo. Chờ cho hai người áo mũ chỉnh tề, Mông Đình lại lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, La Lật vẫn tiếp tục giống như không thấy, chỉ nói về Lăng Lam.

Mông Đình lắng nghe, ánh mắt chuyển dần từ cảnh giác sang nghi hoặc: "Quốc sư làm sao biết người nọ chính là Lăng Lam?"

La Lật nói: "Khí chất trên người bọn họ giống nhau." Nhất là giọng điệu cố gắng muốn được tỏa sáng đó, không thể làm cho chính mình trở thành tâm điểm của mọi người thì sẽ không vui vẻ.

Mông Đình nói: "Vậy Quốc sư muốn cho người đến bắt cậu ta không?"

La Lật lắc đầu: "Hiện tại cậu ta đã thay đổi dáng vẻ và tên, còn có phủ Nguyên soái che chở, không thể hành động thiếu suy nghĩ."

Hắn vẫn chưa biết cách Lăng Lam dùng dịch dung, vội vàng bắt lấy, đến lúc không lật tẩy được lớp ngụy trang của cậu ta, thì uy tín của Quốc sư sẽ bị dao động, cậu cũng không muốn công lao đổ sông đổ biển, giẫm vào vết xe đổ của nguyên thân.

Thật ra Mông Đình cũng không để ý cái tên Lăng Lam kia lắm, cậu ta chết hay sống cũng không liên quan đến hắn, thậm chí chỉ cần La Lật ra lệnh một tiếng, hắn cũng có thể đi ám sát tên kia lập tức.

Hắn nhìn chằm chằm La Lật đang trầm tư, do dự một lát, vẫn không nhịn xuống mà mở miệng: "Quốc sư, đêm qua...."

Vẻ mặt La Lật hờ hững nhìn qua.

Mông Đình cứng người, vẫn giữ vững nói: "Không biết Quốc sư có muốn nói gì không?"

La Lật hỏi lại: "Nói cái gì?"

Mông Đình đỏ mặt: "Ta, ta đối với Quốc sư.... Ta cũng không biết nên nói làm sao!"

"Vậy thì đừng nói nữa." Dừng một chút, La Lật thở dài: "Ngươi cũng đến tuổi trưởng thành rồi, trước kia là do ta không chú ý, ngươi thích con gái thế nào, hay con trai cũng được, ta sẽ đến xin ý kiến bệ hạ."
« Chương TrướcChương Tiếp »