Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Tôi Lại Không Thể Chết Thành Công

Chương 65: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử 09

« Chương TrướcChương Tiếp »
La Lật mông lung với câu hỏi.

Mông Đình cũng ngây người một lúc, vô thức từ trên giường đứng dậy cách xa cậu một chút, nhíu mày nói: "Đại hoàng huynh nói lời này là ý gì?"

Thái tử hừ lạnh nói: "Ngươi mấy ngày nay mỗi ngày đều chạy đến tháp Thiên Cơ, tất nhiên không biết chuyện của ngươi cùng Quốc sư đại nhân đã bị người trong cung truyền đến như thế nào rồi! Còn nữa, mới vừa rồi ngươi vì sao phải nâng chân Quốc sư đại nhân, vậy.... Hai người cuối cùng là đang làm gì?"

"Thái tử điện hạ là đang chất vấn ta?" La Lật cuối cùng cũng hoàn hồn, giọng nói lạnh như băng đối với thái độ vô lễ của Thái tử.

Lời vừa rồi Mông Vân nói ra, La Lật vô thức nhớ đến ngày đó, khó tránh khỏi chột dạ.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cậu đã hiểu được, sở dĩ Thái tử có thể chạy đến chất vấn bọn họ, nhưng chắc chắn là không có bằng chứng gì, hắn ta muốn tự mình chứng thực, như vậy lúc này không thể né tránh, phải cứng rắn hơn.

Không ngờ vị Thái tử xưa này luôn nịnh hót cậu lúc này cũng không yếu lòng, chỉ khi bị La Lật trách mắng sắc mặt mới thay đổi một chút, nhưng nhanh chóng trở lại sự mạnh mẽ như lúc mới vào cửa.

Đối với loại tin đồn này, Thái tử vốn dĩ không tin.

Hắn ta chỉ ghen tị khi Mông Đình độc chiếm sự ưu ái của Quốc sư đại nhân, và muốn mượn cơ hội này để chèn ép hắn, khiến cho hắn và Quốc sư đại nhân xảy ra khúc mắc, không còn gần gũi như vậy nữa. Thế nhưng sau khi hắn ta đẩy cửa ra, nhìn thấy Mông Đình vắt chân Quốc sư lên người, còn hắn đè Quốc sư nằm trên giường, thế nhưng khi ấy Quốc sư còn không có chút nào từ chối, khiến cho mầm móng nghi ngờ đã nảy sinh như vậy.

"Quốc sư đại nhân, vậy có thể giải thích một chút tình huống vừa rồi không?" Thái tử nghiêm mặt.

La Lật bình tĩnh nói: "Mông Đình nói hắn vừa mới học xong một phương pháp xoa bóp."

Thái tử nói: "Người hầu bên cạnh Quốc sư chẳng phải rất chuyên nghiệp sao? Vì sao phải để cho Thất đệ, một kẻ ngoài nghề đến động tay, đến lúc đó lỡ như làm Quốc sư bị thương, hắn có chết ngàn lần cũng không có ích gì."

Mông Đình không vui nói: "Đại hoàng huynh, dù sao ta cũng là người tập võ, đối với việc hiểu rõ huyệt đạo cũng không thua gì đám người Thám Xuân."

Thái tử vốn không thích hắn, hiện tại còn bị lời đồn cũng như những gì vừa thấy cùng lúc đánh sâu vào, làm sao hắn ta có thể nhìn hắn bằng ánh mắt hòa nhã: "Được, chuyện này tạm thời không nói đến, nhưng ngươi cũng đã trưởng thành, cũng không thể không biết tiến bộ. Ngày ngày chỉ biết bám lấy Quốc sư, hiện tại trong cung đã bắt đầu truyền ra lời đồn, ngươi đường đường thân là Hoàng tử, nhưng bán rẻ sắc đẹp của mình để đối lấy tương lai!"

"Đúng là nói bậy!" La Lật đập tay lên giường.

Ở góc độ bọn họ không nhìn thấy cậu yên lặng xoa xoa lòng bàn tay: "Loại chuyện nói năng xằng bậy này là từ nơi nào truyền ra hả?"

Dáng vẻ La Lật tức giận khiến cho Thái tử thoáng yên tâm, ít nhất chuyện này đã chạm đến mấu chốt của Quốc sư.

"Ngọn nguồn từ đâu thì bản cung vẫn còn đang điều tra, về phần cung nhân truyền lời ong tiếng vo ve này, bản cung cũng đã nghiêm khắc xử trí." Thái tử nói xong, lại hướng La Lật thỉnh tội: "Bản cung vừa rồi mới biết được Thất đệ đang ở nơi này, nhất thời tức giận, nên mới làm ra hành động tự ý xông vào tháp Thiên Cơ, mong Quốc sư thứ tội."

La Lật không có lập tức đáp lại hắn ta.

Thái tử liền chuyển hướng sang Mông Đình, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Trước khi sự tình được sáng tỏ, ngươi cùng bản cung trở về trước, trong khoảng thời gian ngắn này, không được đến làm phiền Quốc sư, để tránh người ta nắm được đuôi."

"Sao ta có thể vì chút lời đồn này mà không gặp Quốc sư, như vậy chẳng phải đã đồng ý với những lời này của bọn họ sao?" Mông Đình phản bác trở lại, lập tức nhìn La Lật với vẻ oan ức: "Quốc sư, quan hệ của chúng ta như thế nào, chính người hiểu rõ nhất có đúng không?"

Đúng, cậu là người hiểu rõ nhất.

Ở một tháng trước, mối quan hệ thuần khiết trong sạch của bọn họ đã biến thành tình huống mập mờ như vậy.

Mặc dù tên đầu sỏ gây nên là Lăng Lam, nhưng La Lật cảm thấy cũng có liên quan ít nhiều đến việc không biết chừng mực của Mông Đình, tạm thời tách nhau ra một đoạn thời gian.... Có lẽ cũng không phải chuyện xấu gì.

"Hôm nay ngươi hãy trở về trước đi."

La Lật vừa nói lời này ra, ánh mắt Thái tử đã lập tức bừng sáng.

Mông Đình cũng không tin được lỗ tai của mình: "Quốc sư, người đuổi ta đi? Chỉ bời vì những lời đồn đoán này sao?"

La Lật không nói gì, chỉ cho hắn một ánh nhìn "Chính ngươi tự đoán."

Mông Đình cũng không biết nghĩ đến điều gì.

Thái tử nhân lúc thừa nước đυ.c thả câu, nói: "Quốc sư nói đúng, ngươi mau trở về đi, những lời đồn đoán ngươi cũng nên để ý một chút, đừng giống mười năm trước vẫn luôn khiến Quốc sư lo lắng cho ngươi."

Mông Đình khó chịu.

La Lật cố tình hôm nay cũng không nói cho hắn một câu, tùy ý để Thái tử muốn nói gì thì nói, Mông Đình vừa trúng tim đen vừa tủi thân, nên chỉ rời đi trước. Nhưng Thái tử cũng không có đuổi theo mà chỉ đứng ở một chỗ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

La Lật thản nhiên liếc mắt nhìn hắn ta một cái.

Vẻ mặt Thái tử cứng đờ, luôn cảm thấy trong ánh mắt này ẩn ý: "Ngươi vì sao vẫn còn ở đây." gượng cười nói: "Quốc sư vừa mới nói Thất đệ đang xoa bóp cho ngài? Thật ra bản cungcũng là người tập võ, đối với y thuật cũng..."

"Không cần."

La Lật không chút lưu tình nào mà từ chối ảo tưởng của hắn ta.

Không thể không nói, tuy hành động cùng lời nói lần trước của Thái tử không khiến người ta thích lắm, nhưng hắn ta đã thành công để tìm một cái cớ cho Mông Đình không tìm La Lật nữa.

Trước kia Mông Đình đến tháp cũng không cần thông báo đã có thể trực tiếp đi vào tẩm điện của La Lật. Nhưng hiện tại, La Lật đã lập ra nội quy mới, Mông Đình không còn quyền đặc biệt nữa, muốn gặp cậu thì hắn phải chờ ở tiền thính, để người khác đến thông báo.

Một khi La Lật từ chối gặp mặt, thì Mông Đình cũng sẽ không được gặp cậu.

Thật sự không phải La Lật bởi vì chuyện xấu hổ kia mà không gặp Mông Đình, chỉ là cậu đã nghiên cứu cốt truyện của thế giới ban đầu, và phát hiện khi cậu vừa đến Mông Đình vốn dĩ không có bám người như vậy, thậm chí liên tiếp mười ngày cũng không thấy người đâu. Nhưng sau đêm đó, Mông Đình dường như mỗi ngày đều đến tháp Thiên Cơ đưa tin, còn thường xuyên ngẩn ngơ cả ngày, dáng vẻ dựa dẫm vào cậu.

Tất nhiên, đây chỉ là La Lật tự đoán.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, một đêm kia thật sự đã khuấy động một phần cốt truyện, khiến cho tính cách đã thiết lập cho Mông Đình đã thay đổi.

Cậu phải đưa cốt truyện đã lệch hướng quay trở về.

Phương pháp của La Lật rất hiệu quả, cậu không muốn gặp Mông Đình, Mông Đình cũng dần dần ít đến.

Cứ như vậy qua một đoạn thời gian, sinh thần của Thái hậu đã đến. Vì là sinh nhật lần thứ bảy mươi, còn bước vào tuổi thất tuần, trong cung mở yến tiệc lớn để chúc mừng sinh nhật Thái hậu, ngay cả nước lệ thuộc ở xa xôi, cũng phái sứ thần vào kinh tặng lễ vật, hai ngày trước bọn họ đã đến Dịch quán, đừng nói đến các hoàng thân quý tộc các nơi, độ lớn của nó không thua gì ngày sinh của Hoàng đế hai năm trước.

La Lật làm Quốc sư, hiển nhiên cũng sẽ tiến cung tham gia yến tiệc.

Không biết có phải tin tức cậu lạnh nhạt với Mông Đình đã được truyền ra ngoài rồi không, vào lúc yết kiến Thái hậu, vị Hoàng hậu trước đó bị cậu làm cho tức giận, và vẫn luôn hờ hững với cậu, đột nhiên lại hướng cậu mỉm cười gật đầu, trong mắt cũng tràn ngập khen ngợi.

Chuyện này La Lật không hiểu.

Chẳng lẽ Hoàng hậu cảm thấy cậu cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, chuẩn bị thay đổi ủng hộ cho con của bà ta? Vậy thì thật sự ngại ngùng, chỉ có thể nói bà ta đã suy nghĩ quá nhiều.

La Lật địa vị cao, số người mà cậu phải bái kiến một bàn tay đã có thể đếm được

Hoàng đế cùng Thái hậu ngồi song song nhau, La Lật ngồi ở vị trí đầu tiên, đối diện chính là chỗ của Hoàng hậu. Từ chỗ Hoàng hậu xuống là Thái tử cùng các hậu phi địa vị cao, còn lại là Hoàng tử và Công chúa đều ngồi ở phía sau, còn từ phía La Lật đi xuống còn có Hoàng thân cùng sứ thần nước lệ thuộc.

Đối với loại yến tiệc hoàng gia này, La Lật đã có kinh nghiệm, nội dung đơn giản chỉ là trình diễn múa, dâng tặng quà, sau đó nói lời chúc thọ, rồi mọi người cùng nhau ăn cơm nói chuyện, tạo nên bầu không khí hòa thuận.

Ở trong trung tâm yến tiệc, mỹ nữ như mây, y phục tung bay nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn theo không kịp.

La Lật không nhúc nhích, cúi đầu dùng bữa.

Đột nhiên, một ánh mắt sắc như dao từ bên phải phóng đến, La Lật vô thức ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Mông Đình nhìn qua đây. Mông Đình thấy cậu nhìn qua, đầu tiên hắn giật mình, rồi chợt lộ ra nụ cười ngu ngu của mình.

Nhưng La Lật vẫn cảm thấy không đúng.

Cậu còn nghĩ rằng đó là ánh mắt của Mông Đình, nhưng ánh mắt Mông Đình rất nhẹ nhàng, còn ánh mắt kia lại giống như băng hận không thể hóa thành thực thể đâm lên người của cậu. Vì vậy ánh mắt La Lật tiếp tục nghiêng về bên phải, trực giác của cậu cảm thấy đối phương là từ trong hàng ngũ hạ thần, nhưng hiện tại lại không còn cảm giác được.

"Quốc sư đại nhân có chuyện gì sao?" Người đầu tiên ngồi bên phải La Lật chính là đường huynh của Hoàng đế, Thành thân vương.

Vào thời điểm đó, Hoàng đế không có huynh đệ, vị đường huynh này đã trở thành người có huyết thống thân thiết nhất đối với những người ngang vai vế với ông ta. Dáng vẻ rất phúc tướng, nhất là cái bụng tròn vo kia, nếu không phải vì thân phận, La Lật thậm chí đã nghĩ muốn đánh vào bụng ông ta một cái cho nó bật ra.

【La! Người kia lại nhìn cậu!】

Theo tiếng kêu của quả cầu lông, La Lật quả nhiên cảm nhận được ánh mắt kia, đáng tiếc đối phương né tránh rất nhanh, cậu không thể bắt kịp.

Chỉ có điều, trong đầu La Lật có quả cầu lông, quả cầu lông lập tức thay cậu chỉ ra người kia. Đó chính là một thanh niên trong hàng ngũ Nguyên soái. Đương triều, cha của đại nguyên soái chiến công hiển hách, làm quan nhất phẩm, cùng Thừa tướng một văn một võ đóng giữ triều đình. Nhưng người quả cầu lông chỉ không phải là ông ấy, mà chính là người ngồi phía sau ông ấy, chính là đứa chàng trai ngồi bên cạnh đứa con duy nhất của ông ấy.

Con trai duy nhất của Nguyên soái có tên là Khoái Chính Thanh, khi y nhậm chức ở bộ binh đã từng gặp qua La Lật, có thể nói thanh niên này anh tuấn, nếu thế giới không tan vỡ, y có thể cùng Mông Đình kề vai chiến đấu ở trên chiến trường.

Về phần người thanh niên bên cạnh y... Có thể nói người ngồi ở chỗ này nếu không có chức quan, vậy thì chắc chắc có mối quan hệ không đơn giản với phủ Nguyên soái, nhưng La Lật không nhớ rõ còn có người này.

Một loạt tiếng nhạc và tiếng trống cắt ngang suy nghĩ của La Lật.

Cậu quay đầu lại, phát hiện nhảy múa trên sân không biết từ lúc nào đã lui xuống, hiện tại đứng ở trên đài chính là một đoàn người dâng đến dâng tặng lễ vật. La Lật nghe bọn họ tự giới thiệu xong, phát hiện nước lệ thuộc này chính là nước đã lôi kéo cùng các bộ lạc khác đến tấn công vùng biên giới của nước Mông, cũng là nước mạnh nhất trong các nước lệ thuộc.

Người đứng đầu của đoàn người là em trai của vua nước lệ thuộc, sau khi nói xong chúc thọ, liền phất tay để cho phía dưới đưa lên một chiếc hộp.

Lông mày La Lật giật giật, cảm thấy cái hộp này có chút nhìn quen mắt.

Giây tiếp theo, sứ giả đã mở hộp ra, nghiêng người đem vật bên trong ra.

La Lật: "..."

Quả cầu lông: 【 Đàn vi-ô-lông?! 】

Người đứng đầu của đoàn sứ giả nói: "Đây là vật tốt nhất khi thương nhân của nước thần đi Tây Vực phát hiện, tên gọi là đàn vĩ cầm, là một loại nhạc khí. Lúc ấy tổng cộng có hai thanh được dâng lên quốc vương của thần, quốc vương của thần cố ý đưa một thanh hiến tặng cho nước Mông, xem như biểu hiện tình hữu nghị."

Người nước Mông tất nhiên chưa từng thấy qua đàn vĩ cầm, ánh mắt họ đều lộ ra sự mới lạ.

Thái hậu nói: "Nếu là nhạc khí, vậy không biết nó sẽ phát ra thanh âm gì khi chơi?"

Ánh mắt của sứ giả đứng đầu chợt lóe lên như đạt được theo ý: "Nước của thần biết sử dụng nhạc khí này không nhiều lắm, chỉ có duy nhất một người nhưng trước khi lên đường đã đổ bệnh. Nhưng thần biết nước Mông có nhiều người tài, nơi này còn là kinh thành, như vậy chắc chắn có người biết chơi nhạc cụ này nhỉ."

Lời này vừa nói ra, hiện trường đã náo động.

Ai thông minh cũng đều biết, đây là đang khıêυ khí©h, người Mông bọn họ cũng chưa từng gặp qua vật này, vậy thì làm sao bọn họ có thể biểu diễn? Cho dù trong nước có người biết, thì cũng không có mặt ở đây, người này chắc chắn muốn làm cho bọn họ xấu mặt!

La Lật âm thầm bĩu môi, không ngờ đến nước lệ thuộc này hiện tại đã biểu hiện ra sự phản bội rõ như vậy.

Sắc mặt Hoàng đế cũng không tốt.

Mặc dù biết đó là cố tình kiếm chuyện, nhưng ông ta cũng không muốn thua, càng không muốn ở ngày sinh của mẫu hậu bị phá hủy.

Tình hình nhất thời vô cùng xấu hổ.

Ngón tay La Lật gõ nhẹ lên tay vịn ở xe lăn.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy cây vĩ cầm này cậu luôn có một cảm giác rất quen thuộc, cũng không phải nói có chút cộng hưởng với nói, mà cậu có một cảm giác, giống như cậu đã từng chơi đàn vĩ cầm! Thậm chí cậu còn có một sự thôi thúc bắt đầu.

Nhưng La Lật kiềm chế loại thôi thúc này lại, đoàn người sứ giả dâng tặng lễ vật để khıêυ khí©h chính là diễn biến của thế giới, cậu không thể tùy tiện phá hư.

Chỉ tiếc cậu thì muốn giữ gìn bản gốc, nhưng cố tình có người muốn nhảy ra phá hỏng.

Chỉ nghe một thanh âm trong trẻo ở trong đám người vang lên: "Bẩm bệ hạ, tiểu nhân sẽ kéo đàn vĩ cầm này!" La Lật nghe thấy tiếng thì nhìn lại, đúng lúc vừa thấy người nói chuyện tự tin đứng lên, đây chẳng phải người thanh niên mà quả cầu lông vừa chỉ cho cậu hay sao?

Khoái Chính Thanh ở bên cạnh hắn ta rõ ràng có chút lo lắng, còn khẽ chạm vào chân hắn ta.

Người thanh niên ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn chủ động đi ra đám người, đi đến trước mặt sứ thần cúi người chài, cười nhạt nói: "Không biết có thể cho ta mượn đàn vĩ cầm dùng một chút không."

Sứ thần nghiêm mặt, cầm lấy đàn vĩ cầm, nặng nề đưa đến trong tay cậu tay.

La Lật cách bọn họ không quá hai mét cũng đen mặt. Thật tốt, người này nếu không phải người xuyên qua thì cậu sẽ chặt đầu cậu xuống làm bóng cho coi!
« Chương TrướcChương Tiếp »