Chương 64: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (8)

La Lật thật sự không biết nên làm sao với Mông Đình bây giờ.

Đã xem qua hướng đi cốt truyện của thế giới gốc, cậu chỉ nghĩ rằng người thiếu niên này sẽ là một nam nhân ngây thơ ở gian đoạn đầu, sau khi trải qua rèn luyện đã có thể tự đứng vững, nhưng dù thế nào cũng không ngờ đến hắn sẽ chơi xấu, sẽ làm nũng, sẽ khiến cậu không biết làm gì.

Rõ ràng nửa câu hắn cũng không nói, nhưng cố tình làm cho cậu thấy được lạnh nhạt với hắn là chuyện tàn nhẫn như thế nào.

La Lật vì vậy mà phiền não mấy ngày.

Hơn nữa chuyện truy bắt Lăng Lam cũng vẫn căng thẳng và ngay cả một nửa tin tức cũng không có, khiến cho La Lật không khỏi lo lắng, có lẽ cậu ta đã dụ dỗ những thanh niên tuấn tú khác.

Cuối cùng cũng tới cuối tháng một, người được đề cử mà trước đó cậu đã cho Thám Xuân tìm cũng được đưa đến.

Các tổ chức cấp dưới của tháp Thiên Cơ ở các vùng khác nhau của nước Mông, chuyên dùng để lựa chọn người được đề cử cho Quốc sư, khi tin tức gửi đi lần đầu tiên, đã có hơn chục thiếu niên được dâng đến đây, trải qua nhiều mặt sàng lọc, cuối cùng đưa đến trước mặt La Lật chỉ có ba người.

Đứa nhỏ nhất vừa tròn mười ba, đứa lớn tuổi nhất thì mười lăm tuổi.

Nhìn qua đều thanh tú xinh đẹp, khí chất vượt trội hơn so với người thường, chắc hẳn đều được đào tạo từ khi còn nhỏ.

Nhưng La Lật không khỏi nghĩ, nếu muốn đảm nhiệm vai trò Quốc sư, đều phải dùng chính sinh mệnh của mình để thiêu đốt năng lượng cho thạch anh bảo vệ đất nước, để bảo đảm quốc gia thịnh vượng không suy yếu, vậy vì sao phải tìm thiếu niên thoạt trông yếu ớt mà không chọn thanh niên cao lớn mạnh khỏe, cũng giống như những người hầu hạ Quốc sư.

Cho đến nhiều năm sau La Lật mới biết được, ngoại trừ Quốc sư mỗi ngày đều ở tháp Thiên Cơ không có việc gì ngoài thỉnh thoảng sẽ xem bói, vào một lúc nào đó sẽ có thể sử dụng một chút năng lượng không thuộc về chính mình, nhất là có thể tổn hại đến mạng sống, cho nên thời điểm lựa chọn còn phải đánh giá cao thiên phú, không phải tùy tiện giống như chọn con chó hay còn mèo đều được.

Tất nhiên, những chuyện này hãy để nói sau.

Bởi vì muốn gặp người nối nghiệp tương lai của mình, La Lật đã đặc biệt chọn một ngày mà trạng thái tinh thần đều tốt.

Giờ phút này ở tiền thính, xe lăn của La Lật đã đặt ở chủ vị, phía dưới là ba thiếu niên từ cao đến thấp có tên là Tùng Mặc, Lăng Ngăn Hiền cùng Tuyên Dương. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi được các nơi hết lòng bồi dưỡng, phong thái thanh tao, lễ nghi chu toàn, khiến La Lật vừa thấy đã rất hài lòng.

Nhất là khi so sánh với Mông Đình trước kia không thể nào bớt lo này, điều đó càng rõ ràng hơn.

La Lật hiếm khi lộ ra nụ cười, và bảo Thám Xuân đưa khách vào chỗ ngồi.

Ba thiếu niên không khỏi sợ hãi.

Từ tình hình gia đình cho đến tình hình học tập mấy năm nay, Mông Đình còn chưa vào cửa, đã cảm nhận được bầu không khí ấm áp vui vẻ bên này.

Trước đó hắn vẫn chưa nghe La Lật nói đã bắt đầu tìm kiếm người thừa kế, cho nên khi nhìn thấy ba thiếu niên kia hắn đã rất bất ngờ, nhưng vừa thấy cách ăn mặc của những người thiếu niên này trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ, nhưng vẫn còn giả ngu:

"Quốc sư, bọn họ là ai vậy?" Vừa nói vừa vô cùng thân thiết đứng ở bên cạnh phía sau La Lật, chen vào vị trí tách Thám Xuân ra.

Ba thiếu niên cũng không biết rõ Mông Đình, nhưng bọn họ biết quần áo của hắn đang mặc rất sang trọng và cao quý, nên theo bản năng đứng dậy, nhìn về phía La Lật.

La Lật đành phải giới thiệu: "Đây là đương kim Thất hoàng tử, Mông Đình."

Bọn họ vội hành lễ: "Gặp qua Thất điện hạ."

Mông Đình cho phép bọn họ miễn lễ, sau đó tiếp tục nhìn về phía La Lật, cũng đợi cậu trả lời hắn.

La Lật thở dài: "Ba người bọn họ đều có thể trở thành Quốc sư tương lai, người với bọn họ tuổi cũng xấp xỉ, không thì giao tiếp với nhau nhiều hơn, cũng có ít cho ngườii." Quan trọng là, chờ cho sau khi cậu chết, Mông Đình sẽ phải dựa vào một trong ba người bọn họ, trước tiên tạo mối quan hệ tốt cũng không phải chuyện xấu.

La Lật càng ngày càng thấy tâm tư của mình giống như một người cha già.

Không ngờ Mông Đình chẳng hề cảm kích, bĩu môi nói: "Ta không quen với bọn họ, hơn nữa lần này ta đến là để tìm Quốc sư."

La Lật lúc này mới chú ý đến hắn đang cầm một cái hộp lớn.

Mông Đình nói tiếp: "Với lại, Quốc sư cũng chưa lớn tuổi, sao lại đã tìm người thừa kế chẳng phải đã quá sớm sao?"

La Lật nhíu mày nói: "Không còn sớm."

Tuy rằng vẫn chưa lớn tuổi, nhưng nguyên thân cũng đã hai mươi chín, hơn nữa Quốc sư trước kia còn rời đi sớm hơn, nguyên thân lúc ấy là người thừa kế nhỏ tuổi nhất, thêm thêm bớt bớt, số năm cậu làm Quốc sư cũng đã gần bằng người trước kia rồi, và đôi chân chỉ có thể ngồi trên xe lăn chính là minh chứng rõ nhất.

Vẻ mặt Mông Đình vẫn ủ rũ không vui.

La Lật chỉ đành phải cho ba người thiếu niên lui ra trước, dẫn Mông Đình trở về tẩm điện.

Vừa tới cửa, cậu đã bắt đầu dạy dỗ đứa nhỏ: "Dáng vẻ vừa rồi của ngươi là sao hả, đường đường là một hoàng tử, thế mà ở trước mặt thần tử lộ ra thái độ như vậy, nếu để cho người ngoài biết được, thì ngươi còn uy nghiêm gì nữa?"

Mông Đình mở to mắt nhìn cậu, không vui nói: "Quốc sư là vì ba tên kia mà mắng ta sao?"

La Lật nghiêm mặt: "Là do chính ngươi ngày càng vô lý."

Mông Đình mím môi không lên tiếng.

Thái độ của La Lật khiến hắn mơ hồ phát hiện, bản thân trong khoảng thời gian này có thể giả vờ, nhưng tình hình vừa rồi khiến hắn chắc chắn cảm xúc một nửa là thật! Hắn cũng không sao lại làm như vậy, nhưng nhìn thấy ở bên La Lật có ba người thiếu niên xa lạ, mà trong đó còn có một người rất đẹp, trong lòng hắn giống như bị đốt lửa lên, hận không thể lập tức giấu La Lật đi.

Quốc sư đại nhân chỉ có thể là của hắn! Hắn không thể chia sẽ với bất cứ người nào!

Trước kia hắn không quan tâm đến Mông Vân là do hắn biết Quốc sư không để ý đến tên ấy, nhưng hiện tại thì không giống vậy, ba người thừa kế này ở gần như vậy, làm sao Quốc sư không thể để ý đến bọn họ?!

Mông Đình ghen tị!

"Quốc sư, có phải người cảm thấy tiểu Thất đã lớn, không còn nghe lời như trước kia, cho nên tìm những đứa nhỏ nghe lời đến đây không?"

La Lật thật sự cũng bị chọc cho cười, hóa ra là hắn thật sự không đem những lời mình vừa nói nghe vào mà!

"Trong bọn họ sẽ có một Quốc sư tương lai, mà ngươi.... Ngươi cảm thấy bọn họ có thể so sánh với ngươi sao?"

Mông Đình nghe được câu cuối của cậu: "So với ta thế nào?"

La Lật có chút nghẹn lời.

Tuy rằng thân phận của cậu là Quốc sư, lời nói của cậu tuyệt đối có quyền quyết định chuyện của Thái tử, nhưng Thái tử hiện tại dù sao vẫn là Mông Vân, cậu không thể nào quang minh chính đại nói ra Hoàng đế tương lai sẽ là Mông Đình.

Mông Đình thấy cậu không nói lời nào, không biết suy nghĩ thành cái gì, tâm trạng cũng lập tức chùng xuống.

Hắn quay đầu, đưa chiếc hộp trong tay qua.

La Lật cũng không nói gì, chỉ nhận lấy.

Thật ra khi nhìn thấy kích thước của chiếc hộp đã muốn đoán ra là cái gì, nhưng Mông Đình trước đó cũng không nói gì, vừa mở hộp ra, quả nhiên chính là đôi bao chân trước đó đã nói qua, tổng cộng có hai đôi, nhưng cậu không biết nó là chất liệu gì.

"Là lông sói và lông cáo."

Mông Đình buồn bã nói: "Để tìm được hai loại này phải mất chút thời gian, cho nên tặng có hơi muộn, đôi bao chân thỏ kia của Quốc sư có lẽ đang mang được một tháng rồi nhỉ?"

La Lật gật đầu.

Lúc trước nhận được đôi bao chân bằng lông thỏ này, cậu yêu thích đến mức không rời, tuy mùa đông không có ra nhiều mồ hôi lắm, nhưng cũng phải giặt sạch, cho nên cậu luôn cách vài ngày chịu lạnh một ngày. Hiện tại đã có thêm để thay đổi, cho nên cũng không lo lắng nữa.

La Lật nhận đồ của người ta, tay cậu đang cầm bao chân, lúc này mới cảm thấy bản thân vừa rồi có lẽ đã quá nặng lời.

Ngẫm nghĩ, vẫn quyết định vỗ về hắn.

"Mông Đình, vị trí của ngươi trong lòng ta vĩnh viễn vẫn như vậy, không ai có thể thay thế được. Hiện tại ta không thể đưa ra bất cứ kết luận nào cho tương lai của ngươi, nhưng hãy tin ta, những gì ngươi đang theo đuổi ở lúc này chắc chắn sẽ thành hiện thực trong tương lai."

La Lật nghĩ Mông Đình từ nhỏ đã chịu khổ, hiện tại phải dốc sức thể hiện trước mặt Hoàng đế, không phải là vì ngôi vị Hoàng đế sao. Chỉ cần bản thân cậu cố gắng bảo đảm người xuyên qua cách xa hắn, vậy thì tương lai Mông Đình chắc chắn có thể xưng vương! Lưu danh sử sách!

Mà Mông Đình sau khi nghe lời cậu nói, đôi mắt lập tức sáng lên.

Lời này của La Lật nói với hắn, là khẳng định thân phận của hắn, cũng là hứa hẹn một việc nào đó, Mông Đình có thể không vui sao, hắn vui gần chết!

Hắn lập tức bế La Lật, sải bước đi đến bên mép giường.

"Quốc sư, có muốn thử bao chân mới không? Nghe nói lông cáo ấm hơn."

La Lật: "..."

Cậu giả vờ chối từ, để cho Mông Đình cởϊ áσ choàng của mình ra, sau đó cởϊ qυầи dài, lộ ra bao chân trắng như tuyết ôm lấy hai chân cậu, dù sao cũng mặc sát người, nên vào lúc Mông Đình xoa nhẹ vẫn còn có chút hơi ấm.

Sợ Quốc sư cảm lạnh, động tác của Mông Đình rất nhanh.

Không để La Lật từ chối, đã nhanh chóng cởi bao chân của cậu xuống, một lớp bên trong trơn nhẵn lướt qua trên làn da của cậu, sau đó cậu cảm nhận được một trận mát lạnh từ không khí truyền đến, La Lật không kiềm được rùng mình một cái, trên đùi cũng nổi một lớp da gà. Mười ngón tay Mông Đình lên xuống, một tay nắm mắt cá chân của La Lật, một tay cầm bao chân, thông thạo mà bao lên.

Ngọc ấm được khảm bên trong lập tức phát huy hiệu quả, nhanh chóng thay thế hơi lạnh xâm lược.

Mông Đình cũng làm như vậy với chân còn lại.

Nhưng hắn cũng không vội mặc quần cho la Lật, hai tay đặt trên đầu gối không có sức của Quốc sư, nhiệt độ cơ thể của hắn hơi cao, thậm chí cách lông tư của bao chân, nhưng độ ấm vẫn có thể truyền vào, trong lúc nhất thời khiến cho La lật không phân biệt được, cuối cùng là đai ngọc làm ấm hay vẫn là do nhiệt độ cơ thể của Mông Đình.

"Quốc sư, tiểu Thất mấy ngày nay có học được một kỹ thuật xoa bóp mới của Trương thái y, ngươi có muốn thử không?"

Mát xa là vì không để cho cơ thể khô héo, La Lật hiển nhiên sẽ không từ chối.

Mà quan trọng là, Mông Đình mát xa thật sự rất rất thoải mái! So với đám người Bão Hạ, hắn ấn đến mức rất dễ chịu! Mặc dù chân của cậu vẫn như vậy, nhưng cũng rất thích hưởng thụ một chút.

Mông Đình lúc này cách bao chân mà ấn, cảm xúc cũng không có nhạy bén như vậy, điều này khiến cho La Lật khẽ có chút nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng rất nhanh, cậu đã nhận thấy có chỗ không đúng.

Đúng là không có tiếp xúc da, nhưng động tác này.... Sao càng nhìn càng cảm thấy không quen?

Không phải trước đây không có tập uốn chân, khi một chân của La Lật nâng lên cao, cậu vẫn không thấy có điều gì, nhưng đến khi Mông Đình đưa chân cậu lên cao hơn, còn đặt bắp chân cậu lên vai hắn và ấn xuống, nét mặt La Lật đã biến thành như thế này...

Σ(⊙▽⊙"a? ? ? ? ?

Ừm... Loại động tác này phổ biến trong yoga, nhưng nghĩ đến đây là Mông Đình học từ vị thái y kia, chợt có cảm giác không thể nói ra.

Vẻ mặt Mông Đình còn cố tính nghiêm túc, còn hỏi cậu: "Quốc sư, ngươi thấy lực đạo như thế này được chứ?"

La Lật có thể nói gì đây, chẳng lẽ nói tư thế này rất dung tục, rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cho nên xin ngươi đừng làm nữa sao?

Cậu không thể nói được,

Mà ngay lúc cậu đang khó xử vô cùng, ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm ồn ào: "Thái tử điện hạ, ngài không thể xông vào."

Lời còn chưa dứt, cửa đã bị đẩy vào mạnh mẽ.

Nét mặt của Thái tử Mông Vân vốn u ám, sau khi nhìn thấy tư thế của hai người thì đã từ âm u chuyển sang nhiều mây, ngón tay run rẩy chỉ vào bọn họ: "Các ngươi... Các ngươi đang làm gì vậy!"

Nét mặt Mông Đình bình tĩnh đặt chân La Lật xuống.

La Lật cũng làm ra vẻ bình tĩnh, mặt không chút cảm xúc nói: "Từ khi nào Thái tử có thể tùy tiện xông vào tháp Thiên Cơ của ta vậy?"

Thái tử không nghĩ bọn họ có thể bình tĩnh như vậy, hắn ta nhắm mặt lại, cuối cùng bình tĩnh lại tâm tình, trầm giọng hỏi:

"Quốc sư đại nhân, nghe trong cung đồn người cùng Thất đệ có quan hệ bất chính, chuyện này đúng chứ?"