Chương 63: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (7)

La Lật cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Tay chân giống như bị xe ngựa đè qua, chỉ hơi cử động một chút cũng rất khó khăn... À đúng rồi, hai chân của cậu vốn không thể cử động được.

Cùng lúc đó, một tầm mắt nóng rục đánh vào trên mặt La Lật, cậu chau mày, khó khăn mở mí mắt lên, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đan xen cùng lo lắng của Mông Đình, hắn như muốn nói rồi lại thôi.

"Sao..." La Lật vừa cất tiếng, đã ho dữ dội, cổ họng khô khốc như ba ngày không uống nước.

Mông Đình giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại.

Tay chân lúng túng đi rót một chén nước trở lại, rồi do dự đưa đến bên miệng La Lật, cậu nghiêng đầu uống hai hớp, hơn phân nửa đã từ khóe miệng chảy xuống dưới, thấm ướt một mảng lớn ở chiếc gối quanh cổ cậu.

Mông Đình vội vàng nhét góc chăn vào, lau giúp cậu.

La Lật rất vất vả để lấy lại tinh thần, vừa muốn nói chuyện, một đoạn hình ảnh khó nhìn đã tái hiện ở trong đầu cậu. Khiến cho cậu vừa mở miệng ra đã cứng đờ tại chỗ, trừng mắt nhìn Mông Đình, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Mông Đình giống như không chịu nổi ánh mắt của cậu, hắn xấu hổ cúi đầu.

Giờ phút này, La Lật rất muốn hô to đờ cờ mờ nờ!

Cậu biết bản thân có thể mình đã bị rơi vào bẫy, cũng biết bản thân vừa rồi đã đánh mất lý trí, nhưng ai có thể nói cho cậu biết Mông Đình đã làm gì không? Cậu mất khống chế, chẳng lẽ một người tập võ, tay chân lành lặn chẳng lẽ không thể điểm huyệt cho cậu hay sao, chẳng lẽ không thể lấy chăn trói cậu lại? Bị hắn kéo lên giường rồi thuận thế lăn cả một tiếng, có thật sự là đàn ông không?!

Nội tâm La Lật đã sụp đổ.

Nhưng từ góc độ này của cậu có thể hoàn toàn thấy rõ được nét mặt của Mông Đình, mặc dù hắn đang cúi đầu. Quan trọng là, Mông Đình căng thẳng và sợ hãi thì không nói, vì sao trong đó còn có chút ngượng ngùng?! Chẳng lẽ hắn vốn đã đối với cậu có suy nghĩ không bình thường?!

Nhưng hiện tại La Lật không có thời gian để suy nghĩ.

Cửa phòng lúc này vang lên, Mông Đình như được ân xá, lập tức chạy qua.

Từ góc độ của La Lật nhìn thì không thấy chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa, chỉ mơ hồ nghe được thanh âm của Thám Xuân, nhưng người cũng không có đi vào. Sau một lúc lâu, cậu nhìn thấy Mông Đình ôm một cái thùng tắm trở lại, thùng còn đang bốc khói nghi ngút.

"Quốc sư, tắm rửa trước đi." Mông Đình ho khan một tiếng, cúi đầu đi đến trước mặt cậu.

Cho đến khi La Lật được bế lên, cậu mới phát hiện trên người mình không có mảnh vải che thân, chưa kịp xấu hổ, đã bị Mông Đình đặt vào trong nước ấm. Hơi nước nóng trong nháy mắt đã xâm nhập vào tay chân và xương cốt cậu, La Lật nhịn không được mà kêu một tiếng nhỏ, không thể nói rõ là khó chịu hay thoải mái.

Nhưng mà có thể chắc chắn một chút.

Cảm giác khác thường nơi đó của cậu, ở trong làn nước ấm càng không thể không chú ý.

Mông Đình lấy khăn đến, nhúng vào nước ấm lau thân thể cho cậu, hắn không nói lời nào, La Lật cũng không biết nên nói gì.

Đây chính là người định mệnh đó, tương lai sẽ là Hoàng đế, là người đàn ông sẽ đem nước Mông phát triển lớn mạnh! Ở trong thế giới gốc, hắn cùng nguyên thân vốn dĩ cũng có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, nhưng bây giờ vì sao lại trở thành tình huống như hiện tại?

Đôi mắt La Lật như cô đơn: 【 Quả cầu lông, thế giới này có tan vỡ không?】

Quả cầu lông nhìn thoáng qua số liệu, chợt kinh ngạc:【Không chỉ không có tan vỡ... La, tiến độ còn đang tăng dần, hơn nữa còn tăng lên không ít.】

La Lật: 【???】

Mặc kệ như thế nào, chuyện cũng đã xảy ra.

Quan trọng nhất là, không có ảnh hưởng đến tiến độ của thế giới, cũng không thay đổi vận mệnh của nam chủ! Thật sự là một kỳ tích! Ngay cả La Lật cũng cũng thấy bất ngờ và vui mừng.

"Quốc sư, nếu ngươi tức giận, xin hãy cứ đánh và mắng ta đi."

Thanh âm của Mông Đình cắt ngang cuộc đối thoại bên trong đầu của La Lật và quả cầu lông, La Lật bị vui mừng làm cho đầu óc đều mê man, tạm thời không phản ứng lại, cho đến khi thấy nét mặt như muốn khóc của Mông Đình, cậu mới giật mình bừng tỉnh.

Nhưng.... Người bị ăn chính là cậu mà, nam chính có cái gì mà khóc?

"Chuyện đã xảy ra như vậy rồi..." Giọng La Lật vẫn còn khàn khàn, dừng một chút: "Ta biết ngươi cũng không phải cố ý, chuyện này xem như ta cũng có trách nhiệm, cứ cho qua đi."

Ừm, mọi người cứ xem như không có chuyện gì xảy ra đi.

Nhưng mà, sau khi trở lại tháp Thiên Cơ, chuyện cậu trúng thuốc này vẫn phải điều tra đến cùng, hơn nữa trong lòng cậu đã sớm chọn được tội phạm làm ra chuyện này.

Người làm ra chuyện thiếu đạo dức này, ngoài Lăng Lam ra thì không còn ai khác!

La Lật đang đắm chìm trong tức giận làm sao để xử lý người xuyên qua, hoàn toàn không có chú ý đến vẻ mặt của Mông Đình sau khi nghe lời cậu nói đã thay đổi như thế nào.

Quốc sư đối hắn thật sự khoan dung như vậy, Mông Đình cảm thấy bản thân hẳn là phải nên vui mừng, vì ngay cả loại chuyện này vẫn có thể được tha thứ, hắn cảm thấy địa vị của mình trong lòng Quốc sư là đặc biệt. Cũng không biết vì sao, khi La Lật nói "Cứ cho qua đi.", sự bất mãn nồng đậm trong lòng Mông Đình chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức ngay cả hắn cũng chưa kịp bắt lâu.

Nhưng nếu La Lật nói cho qua, vậy thì Mông Đình cũng không rối rắm nữa, hắn là người rất có chừng mực.

Giúp La Lật lau sạch cơ thể, Mông Đình vẫn không nói lời nào đem người bế trở về trên giừơng, từ trong lòng lấy ra một bình sứ: "Quốc sư, thuốc trị thương này rất tốt, ngay cả vết thương do đao làm ra cũng có thể nhanh chóng khép lại."

Lời nói này rất khéo léo, La Lật ngẩn ngơ, chợt cảm giác được đùi mát lạnh, Mông Đình vén một góc chân lên.

La Lật theo bản năng đè chăn trở về: "Ngươi muốn làm gì?"

Mông Đình ngây ngốc nói: "Bôi thuốc cho Quốc sư đó."

"Ta không..." La Lật chợt nghẹn lời, bởi vì vào lúc cậu muốn nói lời này, một cảm giác đau đớn không thể nói nên lời cùng cảm giác vật kỳ lạ từ nơi nào đó truyền đến, giống như cố ý nhắc nhở cậu.

La Lật nói không thành lời.

Thật ra cậu muốn nói với hắn cậu có thể tự làm, nhưng cảm giác hai chân không có sức lực khiến cho cậu chỉ có thể nuốt lời xuống.

Sức lực ngăn chặn góc chăn cũng nới lỏng, để Mông Đình cho bàn tay vào bôi thuốc mỡ, La Lật cắn môi dưới mặc kệ hắn bôi thuốc lên.

Mông Đình rất biết điều, tuy độ ấm nơi đó khiến cho cậu sinh ra cảm giác không thoải mái, nhưng hắn biết cái gì nên làm cái gì không nên, hôm nay hắn đã làm nhiều chuyện sai trái, nên an phận.

Bôi thuốc xong, mặc xong y phục, che dấu đi những vết tích trên cơ thể, Mông Đình đỡ La Lật nằm xuống.

La Lật khoác vai hắn, thanh âm có chút trầm thấp: "Đỡ ta xuống giường, quay trở về tháp Thiên Cơ."

Mông Đình ngạc nhiên: "Nhưng cơ thể của Quốc sư...."

"Không sao, còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm." Tin tức cơ thể cậu không khỏe ở bữa tiệc trong cung chắc chắn đã nhanh chóng lan truyền đi, chỉ sợ trở về chậm, tên Lăng Lam này đã chạy trốn.

Mông Đình mở miệng, cuối cùng vẫn mím môi, bế La Lật lên xe llăn.

La Lật không để cho hắn đi cùng, Mông Đình liền tự giác chạy vặt cho cậu, thay cậu nói lời chào với Hoàng đế. Còn La Lật thì kéo cơ thể đau nhức không ngừng trở về tháp Thiên Cơ, vừa vào cửa đã phát hiện có gì dó không đúng.

Vốn dĩ ở năm mới, trong tòa tháp đều luôn vui vẻ, hòa thuận, nhưng bầu không khí hôm này đã có chút rối loạn.

Có người hầu vội vàng chạy qua, bị La Lật chặn lại hỏi, vậy nên mới biết khi cậu ở trong cung gặp chuyện không may, cùng lúc đó Lãm Thu ở bên trong tòa tháp cũng xảy ra chuyện, nhưng tình hình cụ thể được Thưởng Đông ngăn chặn, nên người hầu cũng không biết rõ.

La Lật lập tức chạy về đó.

Thưởng Đông đang ở trong phòng Lãm Thu, vừa nghe La Lật trở về, giống như là tìm được người có thể tin cậy, vội vàng chạy đến đem tình huống vừa rồi nói ra. Các triệu chứng xảy ra giống như những gì đã xảy ra trên người La lật, nhưng Lãm Thu cơ thể khỏe mạnh, khi thuốc phát tác cũng không có bị mãnh liệt như vậy, mà Thưởng Đông cũng không có ý không đứng đắn, vì vậy y chỉ chịu đựng nửa canh giờ, hiện tại đã ổn.

La Lật nghe xong, trong lòng không khỏi khó chịu.

Gọi Thám Xuân: "Ngươi đi đưa Lăng Lam áp giải đến đây, chuyện này chắc chắn do cậu ta làm ra!"

Thám Xuân lập tức nhận lệnh rời đi, nhưng sau khi uống một chén trà nhỏ người trở về tay không, lòng La Lật trầm xuống, quả nhên nghe được y nói: "Quốc sư đại nhân tha lỗi, Lăng Lam kia nhất định đã biết âm mưu đã lộ, nên đã chạy trốn."

La Lật gật đầu, cũng không mập mờ, trực tiếp cho y mang theo lời nhắn tiến cung gặp vua, bản thân thì đi gặp Lãm Thu.

Lãm Thu lúc này đang nằm trên giường hoài nghi đời người, y mới vừa tắm rửa thay quần áo, cả người nhẹ nhàng thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ kia vừa rồi của mình, y liền hận không thể đào hố chui vào. Vừa thấy La Lật đến, lập tức kinh ngạc ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường hành lễ nhưng bị La Lật ngăn lại.

"Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta có lời muốn hỏi ngươi."

Lãm Thu lúc này mới ôm chăn ngồi trở lại, thẳng lưng nói: "Quốc sư đại nhân xin cứ hỏi."

La Lật đầu tiên nói ra chuyện mình cũng bị hạ thuốc, khi Lãm Thu vẫn đang sửng sốt, cậu đã hỏi tình hình tiếp xúc gần đây của y cùng Lăng Lam.

Lãm Thu lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại: "Mấy ngày gần đây cậu ta thật sự rất thích nói chuyện với tiểu nhân, nhưng tiểu nhân chỉ nghĩ cậu ta cảm thấy thân thiết với tiểu nhân vì trước kia từng đưa thuốc và đưa cơm, nhưng tiểu nhân bảo đảm tuyệt đối không để cho cậu ta tiến vào nhà bếp, pha thuốc vẫn là nấu ở trong sân, còn ấm sắc thuốc của cậu ta cũng được đặt riêng."

Chỉ cần có thể biết được Lăng Lam có cố ý tiếp xúc nhiều lần cùng Lãm Thu là đã đủ rồi, chuyện đến hiện tại, thủ đoạn gây ra cuối cùng như thế nào cũng đã không hề quan trọng, quan trọng là bắt được tội phạm.

Lời nhắn mà La Lật vừa rồi cho Thám Xuân đưa đi, đó là: "Lăng Lam có ý đồ mưu hại Quốc sư." Hoàng đế cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Chưa đến ngày hôm sau, cáo thị truy nã Lăng Lam cũng đã được đăng.

Hoàng đế còn đặc biệt đến tháp Thiên Cơ thăm La Lật. Bởi vì Mông Đình không có kinh nghiệm, La Lật không thể tránh việc bị sốt, sắc mặt tái nhợt lộ ra huyết sắc không bình thường, thoạt nhìn thật sự yếu ớt vô cùng.

Quốc sư là gốc rễ của quốc gia, ở trong mắt Hoàng đế, nếu một quốc gia mà không có Quốc sư, như vậy ngôi vị hoàng đế này của ông ta ngồi cũng không an tâm, hiển nhiên không thể không xem thường Lăng Lam. Không chỉ treo số tiền giải thưởng cực lớn, còn tặng một lượng lớn dược liệu quý giá, đồng thời kèm theo một số thái ý.

La Lật sợ bệnh trạng của mình bị thái y nhìn ra, nên từ chối chỉ giữ lại dược liệu.

Bởi vì các Quốc sư trước đây đều biết thuật chữa bệnh, nên Hoàng đế nghĩ rằng cậu có thể tự chữa bệnh, nên không có gượng ép chỉ nói thêm vài vài rồi rồi để La Lật nghỉ ngơi thật tốt, còn ông tay thì dẫn theo dám thái y trở về cung.

Hoàng đế đi ra, La Lật cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã là gần tối, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.

Quan trọng hơn là, cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mông Đình ngồi ở cuối giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

La Lật không thể không giật giật khóe miệng.

Quả nhiên người định mệnh hiện tại vẫn là một đứa ngốc, chuyện đã xảy ra như thế này, vậy mà còn có thể xem như không có việc gì chạy đến tìm cậu, kế hoạch ban đầu của cậu dự tính sẽ tạm thời không gặp mặt, chờ cho ngại ngùng qua đi rồi nói sau, nhưng hiện tại đều bị Mông Đình phá hủy.

Giống như cảm nhận được tầm mắt của La Lật, Mông Đình chợt mở mắt.

La Lật bất ngờ không kịp đề phòng, cùng hắn nhìn nhau.

Cậu bất giác đỏ mặt, cũng may vẫn đang còn sốt, nên Mông Đình không có nhận ra: "Sao ngươi lại đến đây?"

Mông Đình cho là điều bình thường, nói: "Ta tới thăm Quốc sư, nghe nói Quốc sư đổ bệnh là bởi vì ta sao? Thật xin lỗi, ta trước kia cũng không có... Tóm lại ta mang theo thuốc trị thương đến, hôm nay có lẽ Quốc sư vẫn chưa bôi thuốc lên."

Đó là tất nhiên, cậu sao có thể để cho người ta...

Một bên chân vừa lạnh, La Lật lúc này mới chú ý tới Mông Đình tự quyết định vén chăn cậu lên, cậu vội vàng lấy tay ngăn lại, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm gì?"

Mông Đình giơ cái lọ trong tay lên: "Bôi thuốc lên cho Quốc sư đó."

Giọng điệu rất tự nhiên, tựa hồ như ta đến nói chuyện với ngươi, La Lật trong chốc lát không thể phản bác.

Chỉ ngây ngốc ra, mặc cho Mông Đình vén chăn lên....

Sau nửa chén trà nhỏ, lỗ tai La Lật suýt nữa muốn thiêu cháy, nhắm mắt lại không muốn nhìn Mông Đình. Có lẽ ngày hôm qua khi cậu tỉnh lạ còn có chút mơ hồ, lúc bị bôi thuốc chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hôm nay không biết là do cậu đang tỉnh táo hay là do Mông Đình cố ý làm mấy chuyện xấu, chung quy cậu cảm thấy được cơ thể của mình dương như không giống trước kia.

Nhưng kẻ đầu têu thói xâu không hề nhận ra: "Quốc sư, mặt của ngươi so với vừa rồi còn đỏ hơn, là do cơ thể không thoải mái sao?"

La Lật thự sự muốn ném hắn ra ngoài.

"Quốc sư?"

"Hôm nay ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Ánh mắt Mông Đình hơi mở lớn: "Quốc sư không muốn cùng tiểu Thất ăn cơm sao?"

La Lật từ từ nhắm hai mắt, lắc đầu.

Mông Đình cũng im lặng.

Trong phòng vô cùng yên lặng, nhưng cũng không có thanh âm rời đi, La Lật không nhịn được mở hí mắt, chỉ thấy đập vào mắt cậu là vẻ mặt chuẩn bị xuất hiện nét đáng thương của Mông Đình.

La Lật chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhưng cậu cố gắng không nói chuyện, dứt khoát giả vờ ngủ.

Một lúc sau, cậu cảm thấy cuối giường khẽ động, Mông Đình đã đi rồi.