Chương 62: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử 6

"Quốc sư đại nhân, người thật sự không sao chứ?"

Còn chưa kịp tìm được nơi bí mật, La Lật ở giữa đường đã đổ mồ hôi như mưa.

Lo lắng của Thám Xuân cùng Bão Hạ dường như muốn trào ra khỏi mắt của họ.

La Lật biết cơ thể mình chắc chắn đã gặp chuyện, nhưng vẫn chưa biết là gặp vấn đề gì, và tại sao lại như vậy. Nhưng trực giác cho cậu biết được chắc chắn không phải là chuyện tốt gì, cậu cắn răng nói: "Ta đã nói cơ thể ta không khỏe, trước tiên đưa ta đến điện Thiên Cơ."

Tất cả Quốc sư đảm nhiệm chức vụ đều có một cung điện riêng mình ở trong hoàng cung, tên cũng giống như tháp Thiên Cơ, chỉ là kích thước không lớn, nhưng ngày thường ngoại trừ cung nhân ra vào quét dọn thì không có người nào khác được đi vào, thật sự trong rủi có may.

Nhưng La Lật không thể chịu đựng được nữa, và đi được nữa đường một cảm giác kỳ lạ từ bụng dưới dâng lên, khiến cậu suýt chút nữa đã ngã khỏi xe lăn.

Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cậu.

La Lật cố nén rêи ɾỉ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là Mông Đình, hắn đi theo từ lúc nào?"

"Quốc sư sao vậy?"

Thám Xuân củng Bão Hạ hoang mang lo sợ, nhìn thấy Mông Đình tựa như gặp được người đáng tin cậy, bọn họ vội vàng chen nhau nói.

La Lật kéo cổ áo Mông Đình, cắt ngang lời bọn họ: "Đừng nói nhảm nữa, mau đưa ta đến điện Thiên Cơ."

Nếu chậm trễ, cậu nghĩ cậu sẽ không nhịn được nữa.

Bão Hạ lúc này vừa định đẩy xe lăn.

Mông Đình lại nói: "Như vậy thì quá chậm." Hắn nhìn La Lật mấy giây, đột nhiên bế cậu lên.

La Lật hoảng sợ kêu một tiếng, túm lấy cổ áo của Mông Đình.

Mông Đình siết chặt người trong lòng, lập tức chạy thẳng đến điện Thiên Cơ, Thám Xuân cùng Bão Hạ cũng vội vàng chạy theo, khi đến điện Thiên Cơ, hắn lập tức đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, và đặt La Lật lên trên giường nhỏ, trong lúc vô tình đã chạm tới một chỗ nào đó, thế mà lại cứng, hai mắt Mông Đình mở lớn, như không thể tin mà nhìn về Quốc sư đại nhân khuôn mặt đang đỏ bừng.

Cũng chính lúc này, bụng dưới của La Lật đang căng thẳng, đã lập tức thả lỏng xuống.

Cậu thế mà... Cứ như vậy đã xong.

Tuy rằng xấu hổ và tức giận, nhưng La Lật cũng vì vậy mà thả lỏng dần, ít nhất, bởi vì một chút này, cảm giác ngứa ngáy khó tả trong lòng cậu cũng đã giảm bớt đi nhiều, chỉ có điều thân nhiệt vẫn nóng như trước, quần áo cũng bị mồ hôi làm cho ẩm ướt.

Mông Đình vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nên nhân cơ hội này hỏi lý do.

Nhưng Thám Xuân cùng Bão Hạ cũng không biết rõ, thậm chí ngay cả La Lật cũng không biết, bọn họ chỉ có thể kể lại quá trình vừa rồi: "Lúc Quốc sư đại nhân rời khỏi tháp Thiên Cơ cũng vẫn bình thường, chỉ là mới vừa ở trên tiệc rượu kia đã ăn uống gì đó, cũng không biết tại sao đột nhiên đổ rất nhiều mồ hôi. Quốc sư đại nhân có lẽ đã nhận ra điều gì, nên lập tức bảo chúng nô tài đẩy người rời khỏi bữa tiệc."

Mông Đình liếc mắt nhìn trở lại trên mặt La Lật, nhưng không thể mở lời.

Mà La Lật lúc này cũng đang rất suy sụp, rõ ràng cậu mới vừa ra mấy phút trước, sao lúc này lại đột nhiên.... Cơ thể cậu cuối cùng thì sao lại như thế này! ! !

Mông Đình trước đó còn muốn hỏi có cần gọi thái y không, nhưng nhìn trạng thái của La Lật lúc này, hắn cũng không thể hỏi.

Hắn phải làm sao để nói với thái y đây, đường đường là một Quốc sư đại nhân bị người ta hạ dược?

Hơn nữa chỉ xảy ra sau khi ăn thức ăn ở trong cung mới phát tác!

Vì để giữ thể diện cùng mặt mũi cho Quốc sư đại nhân, Mông Đình thậm chí còn thay đổi một chút vị trí của mình, để tránh cho Thám Xuân cùng Bão Hạ thấy được phần vải đã nhô lên.

La Lật chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu, thậm chí còn tệ hơn ban nãy.

Giải tỏa trước đó cũng không làm giảm bớt các triệu chứng của cậu, ngược lại còn tăng thêm cảm giác trống rỗng trong cơ thể. Trước khi mất đi lý trí, La Lật run giọng nói: "Thám Xuân, Bão Hạ, các ngươi đi ra ngoài trước đi."

Thám Xuân cùng Bão Hạ đều lộ vẻ mặt do dự.

Mông Đình cũng biết lo lắng của La Lật, nên hướng hai người giơ tay lên, bọn họ lúc này mới lưu luyến rời đi.

Sau khi nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, Mông Đình đã đi gài thêm chốt cửa, để tránh có người nào khác lỡ đi vào, hoặc là có người nào sớm có mưu tính trước xông vào, vừa quay trở lại cạnh tháp, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt khiến hắn ngẩn người ngay tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Trong trí nhớ của hắn, Quốc sư đại nhân là một kiểu người ngồi tít trên cao, lạnh lùng vượt trội. Ngay cả giận dỗi cũng rất ít, chỉ thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười với hắn, nhưng hiện tại, hai gò má của cậu ửng đỏ, thái dương đã thấm đầy mồ hôi, vài sợi tóc dính ở trên mặt, dáng vẻ nhếch nhác nhưng tuyệt đẹp. Càng không nói đến cậu đã muốn xé quần áo xuống thành từng mảnh chỉ với một cái đóng cửa.

"Quốc sư, Quốc sư?"

Mông Đình thăm dò chạm vào cánh tay của La Lật.

Cũng không ngờ La Lật đã mất lý trí hoàn toàn, lập tức quấn lên, nếu không phải hai chân cậu không có lực, chỉ sợ lúc này cả người cũng đã trèo lên.

Mông Đình vội vàng vững vàng cơ thể, đồng thời nâng nửa người trên của La Lật lên, để tránh cho cậu từ trên giường lăn xuống.

Một tay hắn giữ La Lật đang bứt rứt không yên, tay còn lại thì vẫy vẫy trước mặt cậu:

"Quốc sư, ngươi thật sự mất trí rồi sao? Còn nhớ ta là ai không?"

Nhưng La Lật chỉ dùng một đôi mắt mơ màng không tỉnh táo nhìn hắn.

Sương mù trong mắt dao động, ngay cả vành mắt cũng phiếm hồng.

Vẻ ngây thơ trên mặt Mông Đình dần biến mất, thay vào đó chính là sự sắc bén khác biệt hoàn toàn, hắn nắm lấy cằm La Lật, khiến phần thịt dưới má hơi phồng lên, môi La Lật cũng vì vậy mà tách ra, lộ ra hàm răng tráng loáng bên trong, cùng với đầu lưỡi trắng nõn.

Ánh mắt Mông Đình đột nhiên tối xuống.

Cùng lúc đó, bên trong tháp Thiên Cơ cũng không yên bình.

Lãm Thu đang cùng Thưởng Đông cùng nhau ăn bữa tối, đột nhiên y mặt đỏ tim đập nhanh, ngã xuống dưới, mà sau khi Lăng Lam biết được tin này, đã lập tức trở về phòng thu dọn châu báu.

Yên phận của mấy ngày qua đều là giả, cậu ta chỉ đang ngụy trang.

Cậu ta bị thương nặng như vậy, tất cả đều do tên Quốc sư chết tiệt này ban cho, nhưng cậu ta ở đây chỉ có một mình, cũng không có địa vị gì, rất vất vả mới có được danh phận là ân nhân, nhưng đã bị "sắp đặt" của Quốc sư mà không còn lại chút gì, vốn dĩ cũng không thể chống trả. Lăng Lam biết bản thân mình cũng bị đuổi khỏi kinh thành, nhưng tình trạng vết thương của cậu ta vẫn chưa khỏi hẳn, nếu cứ như vậy lang thang bên ngoài, không bị lạnh chết thì cũng chính là đói chết, nên quyết định sử dụng kế hoãn binh.

Cậu ta giả vờ lấy lòng La Lật, để có thể tạm thời ở lại tháp Thiên Cơ, thậm chí có thể đi vào nhà thuốc.

Kiếp trước Lăng Lam học bốc thuốc từ y học cổ truyền, bình thường thích tự mình thử nghiệm một ít phương thuốc, với lại những dược liệu đó đều là bình thường nhất và phổ biến nhất, mà trong nhà thuốc tháp Thiên Cơ đều có.

Nên cậu ta nhân cơ hội lấy thuốc của mình, nấu một phần, giấu một phần, uống vào sẽ không có hại cho cơ thể, còn lại cậu ta đều nghiền thành thuốc bột, rải lên người Lãm Thu.

Mỗi ngày thấy y chuẩn bị đến giờ chuẩn bị nấu ăn cậu ta sẽ đều đi đến phòng bếp nấu thuốc, cùng Lãm Thu tùy ý nói vài câu, nhân lúc không ai hay biết lén bỏ thuốc vào. Lãm Thu tự mình phụ trách ba bữa cơm của La Lật, thuốc bột này chắc chắn sẽ rơi lên nguyên liệu thức ăn, sau đó được La Lật ăn vào.

Công dụng của thuốc ít thì người sẽ không sao, nhưng với lượng thuốc nhỏ cộng dồn lại. Lăng Lam chính là muốn khiến cho La Lật bị bẽ mặt.

Mà hôm nay tình hình phát ra của Lãm Thu đã cho Lăng Lam biết La Lật trong cung chỉ sợ lành ít dữ nhiều, ở trước mọi người thất lễ, La Lật trở về chắc chắn sẽ nghiêm túc điều tra, đến lúc đó cậu ta muốn trốn cũng không được.

Lăng Lam liền nghĩ tới việc chạy trốn.

Nhưng cậu ta không có tiền, nên đã gỡ một ít vàng bạc từ đồ vật bên trong tháp Thiên Cơ, dự định thời điểm cấp cứu mà chạy trốn. Thấy Lãm Thu đang rối loạn bên kia, Lăng Lam lại sử dụng kế dẫn dắt thị vệ rời đi, rồi nhân cơ hội đó bỏ chạy.

Thám Xuân cùng Bão Hạ ở ngoài cửa chờ đến nóng lòng không ngừng.

Thất điện hạ cùng Quốc sư đại nhân đã ở trong phòng gần một giờ, nhưng bọn họ không có chút động tĩnh nào.

Không có tiếng động nào truyền ra, bọn họ vài lần muốn gõ cửa để hỏi tình hình, nhưng rồi cả hai đều không dám làm trái mệnh lệnh.

Đúng lúc này, Hoàng đế chú ý La Lật vẫn chưa trở vê, và ông cử người đến hỏi thăm.

Người đến là Tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng thượng, râu bạc phơ, vẻ mặt phúc hậu, khi tìm được Thám Xuân cùng Bão Hạ giống như đã tìm được cọng rơm cứu mạng, thở phào nhẹ nhõm: "Giờ ta mới tìm được các ngươi, Thám Xuân, Bão Hạ, các ngươi sao lại đứng ở ngoài phòng vậy, Quốc sư đại nhân đâu?"

Thám Xuân cùng Bão Hạ liếc nhìn nhau.

Thám Xuân vội nói: "Quốc sư đại nhân chợt cảm thấy thân thể không khỏe, vì vậy đã bảo chúng nô tài đưa người đến điện tạm nghỉ ngơi."

"Thân thể không khỏe?" Tổng quản thái giám lộ vẻ mặt lo lắng: "Vậy có cần ta tìm thái y đến xem không?"

Thám Xuân vội nói: "Không cần đâu, Thất điện hạ đang ở bên trong chăm sóc cho Quốc sư đại nhân."

Tổng quản thái giám sửng sốt, chợt lẩm bẩm khác thường: "Cứ nói vì sao không thấy bóng dáng Thất hoàng tử đâu..." Rồi sau đó lại nhỏe miệng cười: "Thân phận Thất điện hạ cũng là cành vàng lá ngọc, sao có thể để người chăm sóc cho Quốc sư, kính mong hai vị thông báo một chút, công công ta có dẫn theo người đến đây, chắc hẳn bọn họ có thể giúp đỡ Quốc sư."

Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị từ bên trong kéo ra.

Mông Đình ăn mặc chỉnh tề đứng ở phía sau cửa, từ trên cao nhìn xuống: "Tại sao ta không thể chăm sóc Quốc sư?"

Tổng quản thái giám vội cười làm lành: "Lão nô không phải là ý này."

Bão Hạ đứng gần Mông Đình nhất, lập tức phát hiện ra sự khác thường của hắn, mồ hôi ở hai bên trán tựa hồ mới khô, cổ áσ ɭóŧ lộ ra dường như cũng không được phẳng phiu cho lắm, quan trọng hơn là, cả người hắn tản ra một khí tức khó mà tả được.

Đáng tiếc Bão Hạ còn chưa hiểu hết mọi chuyện, cũng không biết đây có nghĩa là gì.

Tổng quản thái giám vốn theo làm theo mệnh lệnh Hoàng đế đến đây tìm người, hiện tại người đã tìm được, bên cạnh còn có Thất hoàng tử, ông ta hiển nhiên không còn gì để vướng bận, sau khi bị ghét bỏ liền trở về báo cáo.

Mông Đình đứng ở cửa đón gió một lúc lâu.

Thám Xuân nhịn không được phải cất lời, lại bị đối phương giành trước:

"Hai người các ngươi đi lấy một thùng nước ấm đến đây, Quốc sư vừa mới cảm thấy không khỏe, ra rất nhiều mồ hôi, cần tắm gội một chút, và chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ mang đến."

Thật ra Thám Xuân cùng Bão Hạ rất muốn vào xem tình hình của La Lật, nhưng khó chống lại khi đối diện họ là hoàng tử, họ chỉ phải nhận mệnh rồi rời đi.

Còn Mông Đình thì trở về phòng, đứng ở bên cạnh giường, ánh mắt sâu xa nhìn La Lật đang ngủ say.

Vốn dĩ, hắn không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển như thế này.

Nếu La Lật thật sự bị người ta hạ thuốc, bởi vì cơ thể vốn dĩ không thể ngâm nước lạnh, như thế thì uống thuốc ức chế cũng vẫn được, nhưng nếu không có tác dụng, vậy thì hắn có thể giúp cậu giải tỏa. Nhưng hắn lại cố tình lựa chọn một cách thức như vậy, một loại... Chờ sau khi La Lật tỉnh lại, rất có khả năng trở mặt thành thù với hắn.

Mông Đình biết rõ hậu quả, nhưng hắn vẫn làm mà không do dự.

Bởi vì hắn muốn biết, Quốc sư đại nhân đã cứu hắn từ trong lãnh cung ra, hết lòng chăm sóc hắn suốt mười năm, có thể dễ dàng bao dung cho hắn, đến cuối cùng có thể đạt đến mức độ nào.

Hắn biết bản thân mình là kẻ khốn nạn, quên ơn phụ nghĩa, những người lớn lên từ trong hoàng cung thì có mấy người là người lương thiện?

Huống chi, hắn làm ra chuyện như thế này, trong đó có một chút cảm xúc mà chính hắn cũng không biết.

Đúng lúc này, hàng lông mi dài của La Lật khẽ động.

Dường như sắp tỉnh.

Trái tim Mông Đình lập tức treo lên.