Chương 59: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (03)

Mông Đình thật sự cùng người xuyên qua cưỡi ngựa trở về?!

La Lật hoảng sợ đến suýt chút nữa là đổ chén thuốc trong tay, cậu lấy lại bình tĩnh và đem vật trong tay mình đặt xuống, để tránh cho người khác nhìn thấy được lỗi của mình: "Người nọ có dáng vẻ ra sao?"

Bão Hạ nói: "Không rõ lắm, nhưng nghe nói cũng rất thanh tú."

Vậy cũng có thể là sai rồi.

La Lật thầm nắm chặt tay, không ngờ đến bản thân chỉ mới vừa ngủ nhiều một chút, khi tỉnh lại tự nhiên đã đổi khác. Hiện tại chỉ có thể gọi Mông Đình đến đây trước, thăm dò một chút thái độ của hắn đối với người xuyên qua thế nào, chỉ hy vọng vẫn chưa hãm sâu.

La Lật lập tức sai người đi đến trong cung tìm Mông Đình.

Mông Đình đến cũng rất nhanh, vừa cử người đi có lẽ cũng chỉ nửa canh giờ thì hắn đã chạy đến, chỉ là phía sau còn có thêm một cái đuôi nhỏ.

Đó là một thiếu niên thanh tú tuổi chỉ mới hai mươi, trông cũng chỉ lớn hơn Mông Đình vài tuổi, khí chất rất điềm tĩnh, nho nhã, mái tóc ngắn không hợp thời đại. Nếu hiện tại đưa người hầu của cậu thay đổi cách ăn mặc thành hiện đại, áo sơmi kính mắt, cũng sẽ có cảm giác xa lạ, La Lật dường như đã xác định được, đây là người xuyên qua Lăng Lam.

Khác với thế giới trước, lần này người xuyên không không chỉ hồn xuyên mà còn là xuyên cả cơ thể qua.

Nghe nói trong một lần thử nghiệm sai lầm, người này đã vô tình xuyên qua, nhưng bằng cách nào đó hắn ta vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, thậm chí còn thay thế thân phận của một người khác, thuận lợi hòa nhập vào thế giới mới. La Lật cho rằng đó là hào quang của người xuyên không.

Lăng Lam là một nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên, khác với những trai thẳng ngốc nghếch khác, cậu ta là một tên gay hiểu rõ sự đời.

Đúng vậy, La Lật người hiểu rõ hướng đi của thế giới này, nên cái gì cũng đều biết rõ.

Người thanh niên này nhìn ôn hòa không có hại này nhưng thật ra chính là một kẻ tâm cơ, lẳиɠ ɭơ! Hơn nữa còn chính là loại khi nhìn thấy những tên công có chất lượng tốt, thì sẽ tấn công!

"Quốc sư! Ta đã về rồi. Để ta giới thiệu cho người biết một chút, vị này chính là bạn của ta, Lăng Lam." Mông Đình đứng ở giữa hai người: "Lăng Lam, đây là Quốc sư đại nhân, của nước Đại Mông."

"Xin ra mắt Quốc sư đại nhân." Lăng Lam cúi đầu thật sâu, lễ nghi chu toàn.

La Lật đáp lại một cách hờ hững, tầm mắt đều dừng trên người Mông Đình, cố ý xem nhẹ sự tồn tại của Lăng Lam: "Lần này săn bắn mùa đông có thuận lợi không?"

Mông Đình cười nói: "Nói chung là diễn ra rất tốt đẹp."

Dừng một chút, liếc mắt lướt nhanh qua Lăng Lam: "Nhưng mà phụ hoàng ở trên đường gặp chút phiền phức nhỏ, chuyện này ta sẽ kể cho người nghe sau, cũng có liên quan với Lăng Lam."

Lăng Lam thấy mình được đề cập, lập tức nắm lấy cơ hội khiêm tốn nói: "Chỉ là một việc nhỏ thôi, tiểu nhân đảm nhiệm chức vụ ở khu vực săn bắt, bảo vệ bệ hạ vốn là trách nhiệm không của riêng ai, Thất điện hạ không cần để ở trong lòng."

Mông Đình khoát tay áo: "Ngươi còn nói lúc đó chẳng là gì. Phụ hoàng cũng đã nói ngươi lập công lớn nên đừng khiêm tốn."

Lăng Lam chỉ cười nhưng không nói.

Khóe miệng La Lật suýt chút giật giật.

Quả cầu lông nhịn không được:【 Mẹ nó, tên này trà xanh quá!】

La Lật cực kỳ đồng cảm.

Bão Hạ lúc này bưng một chén thuốc màu nâu sẫm đi vào sảnh trước.

Thuốc vừa được hầm xong, hương vị cực kỳ đậm, La Lật nhìn thấy Lăng Lam gần như không thể không lui về phía sau nửa bước, Mông Đình nhíu mày: "Quốc sư, ngài lại bắt đầu uống thuốc nữa sao?"

La Lật cảm nhận độ ấm của chén thuốc một chút, mới nói: "Mấy ngày nay ta hơi yếu."

"Có phải là do bế quan không?" Mông Đình nhớ rõ, mỗi tháng ra ngoài cơ thể Quốc sư đều sẽ luôn yếu ớt hơn một chút, trước kia khi nghiêm trọng nhất là mấy ngày liền không xuống giường.

"Nếu cơ thể suy yếu, vậy thì đừng đi ra ngoài hóng gió, thời tiết lạnh như thế này, nếu Quốc sư muốn gặp ta thì ta sẽ tự đi đến gặp Quốc sư."

La Lật rất hài lòng với thái độ của Mông Đình.

Ít nhất hiện tại, thằng nhóc này vẫn còn rất quan tâm đến người đã nuôi nấng mình từ nhỏ, không có trở thành một kẻ vô ơn khi gặp người xuyên qua.

Lăng Lam chen vào nói: "Quốc sư đại nhân sức khỏe không tốt sao? Vì sao không mời đại phu?"

Đây là bệnh mà đại phu đoán không ra.

Mông Đình nói: "Mỗi tháng đều có thái y tới chẩn bệnh."

"Là chứng bệnh mà thái y cũng trị không hết sao?" Lăng Lam giống như thân thiết lắm: "Có phải căn bệnh di truyền không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mông Đình lập tức có chút kỳ lạ.

La Lật thì khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì.

Lăng Lam biết bản thân mình đã nói bậy, thầm nghĩ không tốt, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngây thơ.

Mông Đình chần chờ nói: "Quốc sư xưa nay đều là cả đời không kết hôn, một lòng vì đất nước, hơn nữa Quốc sư đời sau đều được chọn ra từ thế hệ sau có tư chất xuất sắc nhất nên không có quan hệ huyết thống."

Lăng Lam thầm mắng bản thân nói nhiều, trên mặt cũng nở nụ cười xấu hổ: "Có chút thất lễ, mong Quốc sư đại nhân tha tội." Dứt lời tiếp tục cúi người.

La Lật liếc nhìn cậu ta một cái chẳng thèm đáp lời, chỉ nói với Mông Đình: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

Mông Đình liền nói với Lăng Lam: "Ta vắng mặt một chút."

Rồi đẩy La Lật đi đến tẩm điện.

Vừa tới cửa, La Lật đi thẳng vào vấn đề:

"Ta bảo người của ta đi tìm ngươi, vì sao ngươi còn dẫn người khác đến tháp Thiên Cơ ? Ngươi cũng biết người bình thường không được gọi đến thì không thể tự mình đi vào tháp Thiên Cơ."

Mông Đình rụt cổ, cẩn thận nói:

"Quốc sư giận rồi sao?"

Giọng điệu La Lật không nặng, nhưng nhấn mạnh:

"Trước khi đi ta đã nói như thế nào với ngươi, không được mang thứ gì kỳ quái trở về, ngược lại ngươi còn dẫn đến tháp Thiên Cơ."

Mông Đình mù mờ cũng giống như ngày đó: "Nhưng Lăng Lam là người, không phải là đồ vật này nọ."

La Lật tình ý sâu xa nói: "Vậy càng đáng sợ, người này lai lịch không rõ, bệ hạ vì sao sẽ gặp nạn ở khu vực săn bắn? Và cậu ta vì sao lại đột nhiên xuất hiện bảo vệ bệ hạ, những chuyện này ngươi có nghĩ tới không?"

Mông Đình kinh ngạc không nói nên lời: "Quốc sư đang nói...."

"Ta chưa nói gì cả." La Lật trầm giọng nói: "Ta chỉ nói cho ngươi biết, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ, không được dễ dàng tin người khác."

Lăng Lam cứu Hoàng đế thật sự rất trùng hợp, nguyên nhân cũng chỉ do Lăng Lam thích chạy lung tung nên vừa lúc gặp được thôi, nhưng nhìn cách ăn mặc của Hoàng đế chắc chắn là quyền cao chức trọng, nên Lăng Lam sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Thế nhưng cậu ta không ngờ người mình vừa cứu được chính là Hoàng đế, mà Hoàng đế chẳng những ban thưởng cho cậu ta, còn sắp xếp cậu ta ở bên cạnh đứa con ưu tú nhất của ông ta, Lăng Lam một lòng chạy theo việc có một tên công ưu tú và một cuộc sống tốt, cho nên hiển nhiên hắn ta phải nắm thật chặt cơ hội này.

Tai nạn là ngoài ý muốn, sau khi điều tra thì cậu đã sai, La Lật không thể đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Lăng Lam, nhưng cậu cũng không hy vọng Lăng Lam sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng Mông Đình.

"Lần này đến tháp Thiên Cơ có phải là do cậu ta quấn lấy ngươi không?"

La Lật nói thẳng vào vấn đề.

Mông Đình sờ sờ mũi: "Cậu ta nói cậu ta không muốn ở lại một mình trong cung, cậu ta sợ."

"Người đã hơn hai mươi tuổi, nếu lập gia đình sớm thì con cũng đã có thể chạy khắp nơi, có cái gì mà sợ nữa?" Lời nói La Lật sắc bén: "Đây là do cậu ta nhìn trúng ngươi, ngươi còn không nhìn ra?"

"Nhìn, nhìn trúng ta?" Mông Đình sững sờ: "Ý của Quốc sư là cậu ta sẽ làm hại ta?"

La Lật: "..."

La Lật vội ho một tiếng: "Cậu ta là đoạn tụ, cậu ta để mắt đến ngươi."

Mông Đình ngẩn ra, phút lộ ra vẻ chán ghét không hề che giấu: "Là đoạn tụ à...."

.... Hắn thế mà không thích đoạn tụ?

La Lật cũng là đoạn tụ nên có chút khó chịu, nhưng vì nhiệm vụ nên cậu vẫn nhịn xuống: "Hiện tại đã biết cậu ta đi theo ngươi là có mưu kế chưa?"

Mông Đình mạnh mẽ gật đầu.

Nghĩ đến hôm qua bọn họ còn ngồi chung một con ngựa trở về, thảo nào động tác ôm eo của đối phương đúng là rất lạ.

Hiện tại nghĩ đến đã nổi hết cả da gà.

La Lật nhìn thấy biểu cảm trong mắt hắn đã thay đổi, cuối cùng cũng yên tâm:

"Cậu ta chỉ là người xuất thân bình thường, hiện tại được Hoàng đế coi trọng, chỉ cần biết thân biết phận thì nửa đời sau ắt sẽ vinh hoa phú quý, ngươi không cần lo lắng về điều đó, chắc bây giờ cậu ta đang ở trong cung điện của ngươi phải không? Ngươi cũng chưa xuất cung lập phủ, không thì đưa hắn đến tháp Thiên Cơ, ta sẽ quan sát phẩm hạnh của cậu ta cho. Nếu cậu ta thật sự là người có phẩm hạnh tốt đẹp, đến lúc đó ta sẽ xin bệ hạ cho cậu ta một cái chức quan, nếu là phẩm hạnh thấp kém...."

Mọi thứ đều im lặng.

Mông Đình không có câu trả lời.

La Lật liền gọi Thưởng Đông, bảo y sai người dọn dẹp một sương phòng cho Lăng Lam.

"Quốc sư, tiểu Thất còn có một chuyện muốn hỏi.

La Lật có chút không ngờ, trong trí nhớ Mông Đình chỉ khi còn bé làm nũng mới tự xưng "Tiểu Thất", ngay cả nguyên thân cũng đã rất lâu rồi chưa nghe thấy được.

"Hỏi đi."

"Quốc sư hôm nay cho người tiến cung tìm ta, dáng vẻ vừa rồi còn có chút nghiêm túc.... có phải là vì tiểu Thất vừa về nhưng không có đến thăm Quốc sư, nên Quốc sư không vui đúng không?"

"...."

Mông Đình cười nói: "Quốc sư đừng tức giận, nhờ lời nói vàng ngọc của Quốc sư đã khiến ta ở trong cuộc săn đông lập được thành tích lớn, thu hoạch được nhiều con mồi nhất, Đại hoàng huynh cùng Tam hoàng huynh cũng chỉ có được một nửa! Lễ vật tặng cho Quốc sư đã chuẩn bị ở trong, Quốc sư đừng lo lắng, Quốc sư vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất trong tâm trí tiểu Thất!"

La Lật không nói nên lời.

Mông Đình cùng người định mệnh ở thế giới trước có tuổi sấp xỉ nhau, nhưng mà tính cách của họ khác nhau hoàn toàn.

Chẳng phải người ở cổ đại thường trưởng thành sớm sao? Vậy vì sao Mông Đình vẫn trông giống như một đứa nhỏ, cả ngày chỉ biết chơi đùa, chẳng lẽ phải trải qua chiến trường mới trưởng thành dần?

Mông Đình không ở lại tháp Thiên Cơ lâu, đến giờ ngọ cơm còn chưa ăn đã được Hoàng đế gọi đi rồi.

Nhưng Lăng Lam được giữ lại như đã nói.

La Lật tinh tường nhìn Mông Đình rời đi cũng không quay đầu lại, ánh sáng chờ đợi trong mắt Lăng Lam cũng biến mất.

"Từ hôm nay, ngươi tạm thời ở tháp Thiên Cơ." Ngón tay La Lật nhẹ nhàng gõ ở trên tay vịn xe lăn: "Bệ hạ còn chưa nghĩ ra sẽ ban thưởng cho ngươi cái gì, nhưng vàng bạc châu báu chắc chắn không thể thiếu, cho nên ngươi cứ yên tâm."

Cậu ta muốn vàng bạc châu báu sao?.... Tất nhiên vàng bạc châu báu cũng quan trọng, nhưng thứ cậu ta muốn nhất chính là một người chồng tốt!

Trong đầu Lăng Lam nhịn không được hiện ra dáng người cùng kiểu dáng của Mông Đình, tuy rằng hắn so với cậu ta thì nhỏ hơn vài tuổi, nhưng người cổ đại thường kết hôn sớm, hơn nữa Mông Đình còn là Hoàng tử, nếu có thể theo hắn, ngày sau được hưởng vinh hoa phú quý không bao giờ hết.

Rõ ràng Mông Đình ngày hôm qua còn xem trọng cậu ta rất nhiều!

Nhất định là tên Quốc sư yêu quái có bệnh này vừa rồi còn lén lút gọi Mông Đình đi để nói xấu y! Tên già này chắc chắn cũng có suy nghĩ không an phận với Mông Đình! Trong tận đáy lòng mình, Lăng Lam kìm nén, ghi nhớ mối thù với Quốc sư vô tội.

La Lật hoàn toàn không biết bản thân đã biến thành đối thủ cạnh tranh trong suy nghĩ của Lăng Lam.

Tất nhiên, trên thực tế cũng không khác nhiều lắm.

" Tháp Thiên Cơ là nơi của các Quốc sư nước Mông sống, phép tắc nghiêm khắc không thua gì cung đình, để biết rõ thì Thám Xuân sẽ chỉ bảo cho người." La Lật dừng một chút: "Còn có ba khu cấm, mật thất ở tầng thấp nhất, đài xem sao và phòng cúng tế. Tự tiện đi vào sẽ bị gϊếŧ chết không tha."

Nói nhiều như vậy, La Lật cũng có chút mệt mỏi.

Dứt lời, cậu cũng không quan tâm phản ứng của Lăng Lam thế nào, chỉ gọi Bão Hạ đẩy cậu trở về tẩm điện, mà Thám Xuân thì ngăn Lăng Lam đang muốn đuổi theo lại, bắt đầu nói rõ cho y biết phép tắt ở Thiên Cơ tháp.

Cái gì mà từ lúc nào đến lúc nào không thể ra ngoài dạo chơi, còn nào là thời gian để dùng bữa cố định, nào là không được tùy ý làm phiền Quốc sư đại nhân... Lăng Lam nghe đến ôm một bụng tức, rõ ràng cậu ta là ân nhân của Hoàng đế đó! Còn phải ở nơi đây chịu đựng tên Quốc sư bỏ đi này!

Nhưng mà cậu ta đối với ba khu cấm kia rất có hứng thú nha.