Chương 58: Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử (2)

Tính cách của La Lật vẫn có thể trầm tĩnh lại để đọc sách.

Sau khi phớt lờ ánh mắt của Mông Đình, thiên thư trong tay cậu thế mà cũng có chỗ thu hút người, La Lật dần dần say mê, đến khi bầu trời tối đen cũng không biết.

Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa vang lên: "Quốc sư đại nhân, đã đến lúc dùng bữa tối."

Mông Đình ngồi trên bậc thang không biết bao lâu cũng đứng dậy, hướng La Lật vươn hai tay ra: "Quốc sư, để ta ôm ngươi."

La Lật đặt sách xuống, đặt lên trên tay hắn.

Mông Đình hơi dùng một chút lực liền đem La Lật từ trên giường nhỏ mềm mại bế lên, đặt vào trên xe lăn, đẩy cậu rời khỏi cửa, Thám Xuân cùng Bão Hạ đứng bên ngoài cửa cúi đầu nghênh đón.

Nguyên thân bình thường đều dùng bữa ở chủ điện, để thuận lợi cho việc sau khi cơm nước xong cũng có thể đến kế bên nghỉ ngơi.

Bữa tối hôm nay còn tính cả phần Mông Đình, cho nên vô cùng thịnh soạn, chỉ có điều lo ngại thân thể của quốc sư đại nhân nên vẫn như trước chủ yếu vẫn ăn nhạt, chỉ bỏ thêm một món mặn, là để riêng ở trước mặt Mông Đình, sợ Thất hoàng tử ăn không quen.

Ở ngày thường đều là đám người Thám Xuân hầu hạ Quốc sư ăn cơm, nhưng hôm nay có Mông Đình ở đây, bọn họ liền biết điều mà lui sang một bên cho Mông Đình có cơ hội nịnh bợ. Nhưng trực giác của La Lật cảm thấy Mông Đình trong trí nhớ của nguyên chủ đã có chút khác biệt nên cũng không vội vàng ăn thức ăn do Mông Đình gắp cho, cậu chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.

Động tác trên tay Mông Đình dừng một chút, nhếch môi nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

La Lật nói: "Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"

Khi ở cùng hắn sẽ khác với những người trong hoàng thất, ở thời điểm chỉ có Mông Đình, nguyên chủ thường dùng cách gọi khác là "Ngươi, ta" để gọi, đây cũng là nguyên do Mông Đình dám ở trước mặt cậu lãm nũng, giở thủ đoạn. Quan hệ của bọn họ là vô cùng thân mật.

Theo La Lật nhìn thấy, thân như cha con cũng không bằng.

Mông Đình mỉm cười, ngượng ngùng sờ cái mũi: "Đúng là chuyện gì cũng không thể gạt được Quốc sư."

La Lật thầm nghĩ quả nhiên là như vậy: "Nói đi, lần này lại muốn cái gì?"

"Không có gì." Mông Đình dừng một chút, lén liếc mắt nhìn cậu một cái: "Chỉ là hôm nay không muốn về cung."

Khó trách hắn làm ổ nơi này cả một buổi chiều, La Lật nói: "Chuyện này có là gì, Thám Xuân, ngươi cùng Thưởng Đông dọn dẹp gian phòng bên kia một chút cho Thất hoàng tử." Mông Đình trước kia thường thích qua đêm ở Thiên Cơ tháp, cho nên nơi này cũng có phòng ngủ riêng biệt cho hắn.

Thám Xuân đang nhận lệnh chuẩn bị lui ra, lại bị Mông Đình bảo dừng.

"Không cần, hôm nay ta không ngủ ở phòng kia." Sau đó trong ánh mắt khó hiểu của La Lật mà ưỡn ngực nghiêm mặt, nói: "Đêm nay ta muốn ngủ cùng Quốc sư, Quốc sư sẽ không từ chối chứ?"

Chuyện này?

La Lật ngạc nhiên. Tuy nói nguyên thân từ sau khi Mông Đình mười tuổi đã không còn ngủ cùng hắn, nhưng chỉ vì để ngủ chung một chiếc giường, mà ra sức lấy lòng cậu, quả thật cũng rất khoa trương rồi.

Thế nhưng La Lật vẫn đồng ý, dù sao cũng không có lý do từ chối.

Thám Xuân liền đi lấy đến một cái đệm, một cái chăn đến, lót lên chiếc giường đủ năm người nằm của La Lật.

Nguyên thân mỗi ngày đều phải ngâm mình và tắm.

Nhiều đời Quốc sư cơ thể đều rất yếu ớt, từ lúc tiếp nhận chức vụ này, người ấy cũng sẽ bắt đầu gầy yếu dần, cho nên trong tháp Thiên Cơ có một tòa riêng biệt là phòng tắm vì để điều trị cơ thể cho Quốc sư mà xây dựng, dẫn nước từ suối nước nóng sau núi đến, mỗi ngày ngâm một lúc, sẽ rất có ích cho việc cường tráng khỏe mạnh, đãi ngộ thường ngày có thể được so với Hoàng đế.

La Lật không nghĩ tới là, ngay cả khi cậu đi ngâm mình và tắm rửa mà Mông Đình cũng muốn đi cùng, còn lấy cớ thật hay là đi chà lưng cho cậu.

Điều này làm cho người ta có chút khó chịu, La Lật không nói hai lời liền từ chối để Mông Đình ở ngoài cửa, theo thường lệ cậu để cho Bao Hạ cởϊ áσ rồi chà lưng cho mình. Ước chừng một lúc lâu sau, cậu mới khoác một đầu tóc ẩm ướt được Bão Hạ ôm trở về phòng ngủ.

Mông Đình đang nằm sấp trên giường mệt mỏi muốn ngủ.

Vừa thấy La Lật đến, hắn dùng hết sức mình mà nhảy từ trên giường xuống, thay thế vị trí Bão Hạ, trực tiếp đem La Lật ôm đến giường.

La Lật đè lại cánh tay của hắn: "Tóc vẫn còn chưa lau khô."

"Để ta lau cho." Mông Đình nói xong liền giành lấy khăn mặt trong tay Bao Hạ, phất tay để y đi ra ngoài.

Bão Hạ không vội đi: "Hai chân của Quốc sư đại nhân còn cần..."

"Nơi này có ta là đủ rồi!" Mông Đình trực tiếp đẩy người ra ngoài phòng, đối mặt với sự thất thường của Thất hoàng tử, Bao Hạ giận mà không dám nói gì.

Ngược lại, người trong cuộc có vẻ bình tĩnh hơn: "Ngươi biết xoa bóp?"

Mông Đình tự tin nói: "Đó là tất nhiên."

Hắn trước tiên lau tóc cho La Lật, nhưng sức lực lại nhẹ nhàng đến không ngờ, hoàn toàn không có làm đau La Lật. Tóc lau khô xong lại tiếp tục xoa bóp, phương pháp cũng khiến cho La Lật rất ngạc nhiên, có lẽ là bởi vì Mông Đình là người tập võ, cho dù đối với phán đoán huyệt đạo đều vẫn luôn nắm trong tay, nên tất cả đều chính xác.

Thậm chí còn tốt hơn so với nhóm người hầu nhỏ của cậu.

Hiện tại đã là đầu đông, trong phòng đốt lò than củi, nhiệt độ có chút nóng.

Nhưng Mông Đình vẫn dùng chăn đắp lên chân của La Lật khi xoa bóp, che đi hai vùng làn da tái nhợt đó. Da dưới lòng bàn tay mềm mịn nhẹ nhàng, nhưng hơi gầy, Mông Đình vừa rồi nhìn lướt qua thoáng kinh ngạc, cuối cùng cảm thấy cặp bắp chân kia so với cánh tay của mình không lớn hơn bao nhiêu.

"Ta nhớ chân Quốc sư vẫn có cảm giác, có đúng không?" Mông Đình vừa nhấn vừa nói.

La Lật ừ một tiếng: "Sao vậy?"

Mông Đình lắc đầu: "Không có gì."

La Lật không hiểu.

Chắc là bởi vì không sử dụng lực nhiều, máu lưu thông cũng chậm, nên bắp chân cậu lúc nào cũng lạnh. Mông Đình liền dùng hai tay xoa nắn đến khi đôi chân nóng lên mới chịu rút tay về, vén chăn trên giường ra.

"Tắt đèn." La Lật nói.

Động tác bỏ chăn xuống của Mông Đình dừng lại một chút, sau một lúc lâu mới thất vọng mà thở dài, một lần nữa xuống giường tắt ngọn đèn.

Sau đó hắn lần mò trong bóng đêm leo lên giường.

Có thể là bởi vì phòng đột nhiên trở nên tối, tầm mắt cũng là một mảnh tối đen, Mông Đình lại chạm đến trên mặt La Lật, cậu nắm lấy tay hắn, Mông Đình xấu hổ mà kêu một tiếng.

Hai người cuối cùng cũng nằm thẳng ở trên giường, trong phòng chỉ còn lại có tiếng hít thở.

La Lật yên lòng nhắm mắt lại.

Đang dâng lên cơn buồn ngủ, Mông Đình chợt lên tiếng: "Quốc sư, ngày mai phụ hoàng sẽ đi săn thú mùa đông, lần này ta cũng đi cùng."

Nghe vậy, ánh mắt La Lật đột nhiên mở lớn, cơn buồn ngủ cũng vì điều này đã không còn lại chút gì.

Săn thú mùa đông!

Đó không phải là ngày của người xuyên qua xuất hiện sao?!

Dù sao cũng không ngờ đến lúc này, vậy chẳng phải chờ Mông Đình trở về, cậu đã phải đối mặt với trận Tu La sao?

La Lật chỉ cảm thấy ngực khó chịu.

Mông Đình muộn phiền gối đầu bên cạnh người, hoàn toàn không biết gì:

"Quốc sư, ta có chút sợ hãi."

La Lật sau khi hoàn hồn hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"

Mông Đình xoay người, đôi mắt đen láy ở trong bóng đêm lại sáng long lanh vô cùng.

"Chỉ là sợ hãi thôi, lần này đi săn thú mùa đông phụ hoàng có dẫn theo Đại hoàng huynh và Tam hoàng huynh, còn có một đám đại thần, ta sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện xấu."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói thế mà có chút đáng thương.

La Lật cuối cùng vẫn không nhịn xuống, đặt hai tay lên đầu của hắn xoa xoa, trong ánh mắt cầu xin vuốt ve của Mông Đình, cậu nở nụ cười nhạt: "Yên tâm đi, ngươi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì xấu đâu, ngươi luôn là đứa nhỏ giỏi nhất của bệ hạ."

"Nhưng lỡ như..."

"Lỡ như thế nào? Ngươi xấu mặt, chẳng phải còn có ta ở đây sao."

Mông Đình lúc này mới ngừng khóc, mỉm cười: "Ta sẽ tin tưởng lời nói của Quốc sư, nếu lần này ta có thể săn được vật tốt nhất, chắc chắn sẽ mang về đến dâng tặng Quốc sư!"

La Lật vỗ đầu hắn hai cái, còn nói thêm một câu: "Săn thú thì cứ săn thú, nhưng cũng đừng đem một ít thứ gì đó kỳ quái trở về nha."

Mông Đình không hiểu gì.

Điều La Lật nói chính là người xuyên qua.

Cậu nhớ rõ người xuyên qua là một người rất tài giỏi, là một người đến từ hiện đại, tình cờ xuyên không đến vương triều này, vừa vặn giống một người hầu vừa mất tích ở khu vực săn bắn, nên có thể thay thế vị trí người ấy được. Ban đầu chỉ là vì muốn xin cơm ăn, thế nhưng vận khí của cậu ta may mắn, chưa được bao nhiêu ngày đã gặp hoàng đế săn bắn vào mùa đông, và đúng lúc cứu hoàng đế một mạng.

Tuy rằng hoàng đế cảm kích, nhưng từ đầu đến cuối ông ta luôn cảm thấy người dân của mình hẳn là phải đối với mình như vậy, nên không có ban cho người xuyên qua những phần thưởng mong muốn như chức vị và cấp bậc, chỉ để cho Thất hoàng tử mà ông ta rất tin tưởng đến sắp xếp cho cậu ta... Đúng vậy, bởi vì được Quốc sư xem trọng nên Mông Đình hiện tại đã muốn trở thành vịnh sóng xanh trong lòng hoàng đế, chỉ chờ ngày sau có thành tựu xuất sắc sẽ được sắc phong làm thái tử.

Nếu cốt truyện thuận lợi phát triển, thì khi Mông Đình đi săn thú mùa đông trở về, bên cạnh sẽ có thêm một người.

Cơ thể này của cậu không thể đi xa, hai ngày sau sẽ là ngày bế quan mỗi tháng một lần, kéo dài bảy ngày, trong khoảng thời gian này cậu sẽ tự nhốt mình trong tế đường để tu luyện, ngoài người đưa cơm ra thì không được tiếp xúc với bất kỳ người nào khác.

Mông Đình qua đêm trên giường của Quốc sư ở Thiên Cơ tháp.

Ngày hôm sau, đi theo xe ngựa của Hoàng đế xuất phát đến khu vực săn bắn ở Tùng Sơn.

La Lật nhìn theo hắn rời đi, quay lại để đám người Tham Xuân chuẩn bị việc bế quan, hai ngày sau, La Lật đem chính mình nhốt mình trong phòng cúng tế.

Bối cảnh của thế giới này đặt ra La Lật là lần đầu tiên gặp được, rất thú vị, một quốc sư có thể nắm giữ địa vị vô cùng quan trọng trong đất nước, nhất định phải có bản lĩnh lớn. Trong căn phòng bí mật của Thiên Cơ tháp vẫn luôn thờ phụng thạch anh bảo vệ đất nước. Vận mệnh của thạch anh này là để bảo vệ một đất nước, mà năng lượng của nó sở dĩ có thể cuồn cuộn không ngừng, chính là do các Quốc sư ở các thời kỳ đều tự thiêu đốt sinh mệnh của chính mình để duy trì.

Cho nên mỗi một Quốc sư thay thế, đều không sống quá ba mươi lăm tuổi, bọn họ đều tự tìm đường chết.

Mà lúc thế giới sụp đổ, sau cái chết của Quốc sư thì hướng đi ngày càng suy bại, năng lượng cũng dần mất đi là bởi vì năng lượng của thạch anh bảo vệ đất nước đang dần biến mất, cho đến một ngày thạch anh hoàn toàn biến thành một viên đá bình thường sẽ là thời điểm mất nước.

Cho nên trước mặt La Lật có hai nhiệm vụ.

Một là tránh để cho người định mệnh ấy bị người xuyên qua mê hoặc mà chết thảm ở chiến trường, hai đó là phải sống thật tốt, ít nhất phải sống đến khi Quốc sư mới đã có đủ năng lực đảm nhiệm.

Dựa theo tuổi của thân thể hiện tại của cậu, thật ra cũng sắp bắt đầu chọn lựa người thừa kế rồi.

La Lật ở điện tế lễ chờ đúng bảy ngày, tuy nói là ở đó tu luyện, nhưng thời điểm đi ra ngoài thân thể so với trước khi đi vào càng yếu ớt hơn, nằm trên giường hai ngày người mới trở lại bình thường.

Lúc này cũng chỉ còn vài ngày nữa là Mông Đình trở về.

Ngày này, Hoàng hậu đột nhiên mời cậu đến.

Nữ nhân trong hậu cung không được tùy ý xuất cung, Hoàng hậu cùng Thái hậu là hai biểu tượng của mẫu nghi thiên hạ, trong cung ngoại trừ Hoàng đế ra thì chỉ có hai người được triệu kiến Quốc sư.

Thân thể La Lật còn chưa tốt, khi vào cung vẫn có chút choáng váng.

Không ngờ Hoàng hậu tìm cậu cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ nói bóng gió hỏi cậu vì sao lại không để ý đến Thái tử con bà ta, mà lại quan tâm một Thất hoàng tử giống như cỏ rác xuất thân từ lãnh cung.

La Lật vốn thân thể không khỏe, ngày đêm lo lắng người xuyên qua đã đến, hiện giờ bên tai lại tràn ngập lời nói nhàm chán của Hoàng hậu, tâm trạng của cua càng thêm phiền muộn. Lập luận tự cho mình đúng giống như Hoàng hậu này, dựa vào tính cách cao ngạo tự kiêu của nguyên chủ, chỉ sợ sớm đã tức giận bỏ về.

Vì thế, La Lật dưới sự xúi giục của quả cầu lông... Thật sự tức giận bỏ về.

Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời thay đổi.

Quả cầu lông vừa rồi còn kích động, nhất thời đã héo: 【 A a a a bà ta sẽ không ra tay với cậu đúng không?】

La Lật:【A!】 Vừa rồi là ai đã kêu cậu làm vậy?

Thế nhưng La Lật cũng không lo lắng, ngay cả Hoàng đế vì vận mệnh quốc gia cũng phải cho cậu vài phần thể diện, Hoàng hậu vì đứa con riêng của mình mà triệu cậu tiến cung vốn đã không đúng phép tắc. Đúng như La Lật đã phân tích, Hoàng hậu giận nhưng không dám nói gì, cuối cùng ngoài cười nhưng trong không cười để cho cung nhân đưa cậu về Thiên Cơ tháp.

Trở về cung một lần nữa, thể xác và tinh thần của La Lật đều mệt mỏi.

Vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi, khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, đúng lúc Bão Hạ đến gõ cửa.

Khi dùng đồ ăn sáng, La Lật thuận miệng hỏi một câu: "Chắc hôm nay bệ hạ và những người khác sẽ về đây đúng không."

"Dạ bệ hạ và những người khác đêm qua đã trở về kinh thành." Lời nói của Bão Hạ khiến cho La Lật giật mình: "Đêm qua thân thể của đại nhân không khỏe, tiểu nhân không dám quấy rầy người nghỉ ngơi."

La Lật gật đầu: "Thất hoàng tử đâu?"

Bão Hạ nói: "Thất điện hạ vẫn chưa đến."

Chuyện này thật kỳ lạ, dựa theo tính cách Mông Đình, cho dù thời điểm trở về có muộn thế nào, cũng sẽ chạy đến Thiên Cơ tháp trước mới đúng.

Từ trong khóe mắt, La Lật thoáng nhìn Bão Hạ tựa như muốn nói nhưng lại thôi: "Có chuyện gì ngươi cứ nói đi, đừng ngại."

Bão Hạ vẻ mặt kỳ lạ: "Tiểu nhân nghe nói, chứ không phải tận mắt nhìn thấy, nghe đồn... Thất điện hạ khi quay về kinh thành đã ngồi chung với một nam tử, cử chỉ vô cùng thân thiết."