Chương 57- Quốc sư xinh đẹp của hoàng tử 01

Từ phía xa truyền đến tiếng đập cửa khiến La Lật trong giấc ngủ say tỉnh lại. Cậu mê man mở mắt.

Mỗi lần đến một thế giới mới, cậu đều choáng váng trong một lúc, chỉ tiếc người gõ cửa lần này không có cho cậu thời gian dễ chịu: "Quốc sư đại nhân, thái tử điện hạ muốn gặp người."

"Chờ chút."

Cậu nói.

Người ngoài cửa đáp: "Dạ" rồi không nói thêm.

La Lật phát hiện mình đang nằm ở trên giường, ánh sáng trong phòng rất mờ, cả người cũng mềm nhũn dường như không quá khỏe mạnh.

Đột nhiên khóe mắt cậu nóng lên, có vật gì trượt xuống huyệt thái dương rơi xuống, dừng lại ở thái dương, chỉ để lại một cảm xúc ẩm ướt lạnh lẽo.

【La?】Quả cầu lông ngạc nhiên 【Sao cậu lại khóc?】

La Lật sờ nơi giữa hai hàng lông mày, có chút giật mình nhìn màn che trên đầu giường: 【Không biết... Tôi cảm thấy giống như đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng.】

Quả cầu lông im lặng.

La Lật vừa nói, thông tin đã tuôn vào trong đầu cậu, khiến cậu không có thời gian tự hỏi vì sao cảm thấy buồn phiền.

Thế giới lần này lấy bối cảnh của cung đình cổ đại.

Số mệnh đã định, Mông Đình là một vị Hoàng tử không được yêu thương, xếp hàng thứ bảy, mẹ ruột chính là cung nữ không có gia thế, tình cờ được Hoàng đế vừa ý, chỉ một lần đã có Mông Đình. Nhưng mặc dù Hoàng đế trên việc nước có chút thành tựu, lại có thái độ không quan tâm đến hậu cung của mình, tất cả mọi việc hoàn toàn do Hoàng hậu quản lý.

Sau khi mẹ đẻ Mông Đình được thái y chẩn đoán có mang long thai, bà được sắc phong là mỹ nhân, chỉ tiếc bà không đấu lại mưu tính của những phi tần khác trong cung, dù đang mang thai nhưng bà vẫn bị đưa vào lãnh cung, ngay cả đứa nhỏ cũng được sinh ở lãnh cung. Hoàng đế cùng bà đã từng bên nhau, nhưng cũng không để ý đến việc sống chết của một phi tần nho nhỏ, đã rất nhiều năm cũng không để ý đến bọn họ, mà thân thể của Lý mỹ nhân sau khi sinh Mông Đình vẫn không tốt, cuối cùng vào lúc Mông Đình được ba tuổi đã mất.

Một mỹ nhân không được sủng ái, một Thất hoàng tử không được yêu thương, không ai nghĩ muốn đưa đứa nhỏ đáng thương trong lãnh cung này ra ngoài.

Mông Đình cứ như vậy ở trong lãnh cung đến tám tuổi.

Vào một lần vô tình, hắn ở ngự hoa viên gặp gỡ nguyên thân.

Nguyên do là cung nữ và thái giám ở lãnh cung cắt xén phần của hắn, Mông Đình ăn cơm không đủ no nên đến Ngự Thiện phòng ăn vụng, trên đường chạy đến Ngự Thiện phòng, vừa lúc chạm mặt hoàng đế đang nói chuyện vui vẻ với Quốc sư đại nhân. Nguyên thân làm Quốc sư nên thật sự có một chút năng lực thần kỳ, liếc mắt một cái đã nhìn ra mệnh cách của Mông Đình không bình thường, nên đã hết lòng khen ngợi.

Mà đất nước này đã nhiều năm tin tưởng vào tôn giáo, cho là Quốc sư có thể kết nối với thiên đình, lúc này đối với lời nói của nguyên thân không chút nghi ngờ.

Từ đó, những người đối xử khắc nghiệt với Mông Đình đều bị xử lý, mà Mông Đình cũng dần dần được Hoàng đế xem trọng, trước khi trưởng thành mỗi ngày hắn đều đến tháp Thiên Cơ của Quốc Sư trình diện, sau khi trưởng thành đã bắt đầu tiếp xúc với triều đình, sau còn tự mình dẫn binh đánh lui man di, lập được chiến công, được sắc phong làm tướng quân.

Sau khi Thái tử bị ám sát và bị thương ở mắt, Hoàng đế lấy lý do thân thể không trọn vẹn để phế Thái tử, thay đổi lập Mông Đình làm Thái tử, sau khi Hoàng đế băng hà, Mông Đình nghiễm nhiên trở thành Hoàng đế.

Mà nguyên thân cũng không thể thoát được vận mệnh tất cả quốc sư đều bị, chính là không thể sống quá ba mươi lăm tuổi, và chết ở tuổi ba mươi bốn.

Trước khi chết, y lôi kéo tay Mông Đình, muốn hắn phải bảo vệ đất nước thật tốt, đưa đất nước phát triển.

Mông Đình đồng ý, và hắn đã làm được điều đó ở ba mươi năm tiếp theo.

Đây là cách mà thế giới ban đầu lẽ ra phải phát triển như vậy.

Nhưng vào năm Mông Đình mười tám tuổi, một lữ khách xuyên qua xuất hiện ở đất nước này, cũng mang đến rất nhiều kỹ thuật hiện đại cùng kỹ năng, điều này đã dẫn đến việc tranh đoạt bằng mọi cách. Thái tử, Vương hầu, thậm chí là quân địch.

Mông Đình là người đã được trời định, xông pha đi đầu rơi vào tay giặc.

Nguyên thân lại liếc mắt một cái đã nhìn ra, người xuyên qua chính là người bên ngoài, làm ảnh hưởng vận mệnh đất nước, sự tồn tại của người này sẽ tạo thành sự hủy diệt cho đất nước này ở tương lai.

Là một bậc trên nhìn thấy Mông Đình lớn lên, là một con dân của Mông Quốc, nguyên thân hiển nhiên sẽ không bằng lòng đưng nhìn những chuyện này xảy ra, cho nên y nghĩ muốn Mông Đình đuổi người xuyên qua rời đi.

Đáng tiếc, nguyên thân với chức vị cao nhiều năm, thế mà cũng không ngờ được đứa nhỏ mà y đã nhìn thấy từ nhỏ cho đến lớn sẽ vì một tên nam nhân không rõ lai lịch mà trở mặt thành thù với y, thậm chí còn nghe lời thêu dệt của người xuyên qua mà ra tay với y.

Nguyên thân bị người xuyên qua hãm hại chết.

Mà Quốc sư của nước nhà thông thường ở lúc ba mươi tuổi sẽ chọn ra một thiếu niên phù hợp, tiếp nhận chức vụ Quốc sư tiếp theo. Nguyên thân chết quá sớm, nên không có cơ hội chọn lựa người thừa kế, vị trí Quốc sư không thể để trống, sau đó, vận mệnh nước nhà hỗn loạn, kẻ thù bên ngoài xâm lấn, Mông Đình trầm mê trong tình yêu nam nam nên chết trên chiến trường, Mông Quốc bị đánh hạ, tiếp theo là mất nước.

Thế giới cũng sụp đổ theo.

Thân phận mà La Lật phải làm chính là Quốc sư, đem kẻ xuyên qua ác độc này diệt trừ, tránh định mệnh người ấy sẽ chết, và kết cục Mông Quốc diệt vong.

Sau khi đọc xong hai phiên bản thế giới, La Lật không nhịn được sờ về chân của chính mình.

Cơ thể này của cậu hoàn toàn dựa theo phác thảo của nguyên bản, như vậy, từ giờ trở đi hai chân của cậu có lẽ sẽ không thể sử dụng.

Cảm giác thì vẫn có một chút, nhưng mà từ phần eo trở xuống thì hoàn toàn không thể sử dụng sức lực, thậm chí ngay cả việc ngồi dậy trên giường cũng rất khó khăn, cho nên lúc thường đều nhờ người hầu bên mình giúp đỡ.

Mà người vừa rồi mở cửa đánh thức cậu, chính là một trong những người hầu của cậu, Bão Hạ.

Theo tiếng gọi của La Lật, một thiếu niên có dáng vẻ mười bảy tuổi, cao lớn đẩy cửa vào, cậu ta hiển nhiên đã quen làm những việc này, đầu tiên là đỡ La Lật dậy ngồi tựa vào đầu giường, còn chèn gối dựa phía sau lưng cho cậu, tiếp theo là mang đến một chậu nước, hầu lạ rửa mặt, thay quần áo cho La Lật, cuối cùng đem xe lăn ở cuối giường đẩy đến đem cậu bế qua.

Ngoài Bão Hạ ra thì còn có ba người hầu khác, đó là Tham Xuân, Lãm Thu cùng Thưởng Đông, đều là những thiếu niên cao lớn.

Vì để chăm sóc cho chính chủ đi lại không tiện, trong Thiên Cơ Tháp là nơi có dốc, Bao Hạ đẩy La Lật đi đến phía trước, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú phong độ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, sau khi nghe thấy âm thanh đã đứng dậy tiếp đón.

"Quốc sư đại nhân." Thái tử Mông Vân cung kính.

La Lật chắp tay đáp lễ.

Ở đất nước này, Quốc sư dường như chỉ đứng sau Hoàng đế, về quốc vị thì bỏ xa thái tử.

Hai người cùng ngồi xuống.

"Thái tử sao lại đến đây?"

Thanh âm La Lật nhàn nhạt.

Thái tử giơ tay, thái giám phía sau hắn đang cầm một cái hộp vuông hai thước đi lên, cúi người đưa cái hộp qua:

"Bản cung hôm Tây Vực cống nạp một ít đồ chơi, đặc biệt chọn ra một chút, tặng cho Quốc sư đại nhân thưởng thức."

"Vậy ta đa tạ thái tử."

Thái độ La Lật vẫn lạnh nhạt như trước, trong phút chốc Bao Hạ đã tự giác nhận lấy cái hộp qua.

Tất cả các Hoàng đế từ trước đến nay phía sau đều có sự giúp đỡ của Quốc sư, Thái tử đối với chuyện Mông Đình được Quốc sư coi trọng rất ghen tị, chỉ cần có cơ hội sẽ tặng cái này cái kia, hòng đem ánh mắt nguyên thân chuyển dời đến trên người mình. Đáng tiếc nguyên chủ là người tính tình lạnh nhạt, một lòng chỉ có quốc gia, không ác cảm hành vi của thái tử, nhưng cũng không lộ vẻ cảm động chút nào.

Thái tử đối với phản ứng của cậu cũng đã quen, khẽ cười, nói: "Lần trước thấy Quốc sư đại nhân, khi ấy là cúng tế mặt trăng."

La Lật gật đầu: "Hai chân thần không tiện, lúc thường không đến Thiên Cơ tháp."

Thái tử mượn cơ hội nói: "Không biết Quốc sư đại nhân sử dụng xe lăn này như thế nào? Bản cung vài ngày trước đó có kết bạn với một người có tay nghề rất giỏi, sau khi dò hỏi, biết được hắn có thể đúc ra xe lăn, ngoại trừ việc tiến tới còn có rất nhiều chức năng giúp đỡ.

La Lật không lay động.

Thái tử không tức giận, vẫn đang muốn tiếp tục nói tiếp, Thám Xuân vội đi vào.

"Quốc sư đại nhân, Thất hoàng tử đến.

"Quốc sư."

Mông Đình vô cùng thân thiết gọi.

La Lật gật đầu, vẻ mặt so với trước kia mới dịu dàng một chút, cũng nói với Thái tử:

"Thời gian không còn sớm, nếu Thái tử điện hạ không còn chuyện gì quan trọng, hôm nay cứ đến đây thôi, thần cũng muốn trở về nghỉ ngơi."

Quốc sư đại nhân nói muốn nghỉ ngơi, ngoại trừ Hoàng đế thì ai dám ngăn cản?

Thái tử âm thầm cắn răng, Mông Đình đứng ở phía sau La Lật, nên hắn ta ngay cả trừng mắt hay liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không được, chỉ dẫn người hầu bên cạnh tức giận rời đi.

"Cố ý?" Thái tử đi rồi, La Lật mở lời.

Trên vai lập tức truyền đến một lực xoa bóp, Mông Đình cười hì hì nói: "Không phải cố ý đâu, ta vốn muốn tìm Quốc sư mà, ai biết hoàng huynh không mời mà đến, ta còn cảm thấy hắn đang làm phiền chúng ta."

Trong lời nói nồng đậm sự ghen tuông.

La Lật không thể không quay đầu lại, tỉ mỉ đánh giá thiếu niên đã gần trưởng thành.

Rõ ràng mười năm trước lần đầu tiên gặp mặt, mệnh định chi tử vẫn là dáng vẻ gầy nhom, mười năm sau, hiện tại đã cao lớn cường tráng, so với bốn gã sai vặt cường trắng có công phu trong người của cậu, thì hắn chỉ có hơn chứ không có kém.

Khó trách sau này lại có thể đánh thắng trận.

La Lật nhịn không được vươn tay nhéo nhéo cánh tay hắn.

Một tay bắp thịt.

"Quốc sư?" Mông Đình khó hiểu.

La Lật thu lại tay, nói: "Đẩy ta trở về."

Mông Đình thuần thục quay đầu xe lăn, vừa đi vừa nói: "Là quay về tẩm điện hay là thư phòng?"

La Lật nói: "Đi đến thư phòng đi."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Mông Đình là một nhân vật hoạt bát, nhưng dọc đường đi đến thư phòng, La Lật hiểu sâu cảm nhận được gọi là hoạt bát này phải gọi là nói nhiêu. Rõ ràng cậu cũng không đáp lời nhiều lắm, nhưng Mông Đình vẫn có thể lảm nhảm, từ lúc sáng sớm ăn cái gì, rồi nói hôm trước đã gặp được người nào, điều đó thật khiến người ta cảm thấy có sức sống.

Khó trách thái tử so với hắn, không chiếm được niềm vui của nguyên thân bằng.

"Quốc sư, hoàng huynh vừa rồi tới tìm người là có chuyện vậy?"

Mông Đình chuẩn bị xong rồi thản nhiên hỏi.

La Lật liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

"Vẫn như cũ."

Mông Đình hiểu rõ.

Đại hoàng huynh của hắn chỉ sợ lại đến lấy lòng Quốc sư, nhưng đáng tiếc thất bại nhiều lần

Quả nhiên hắn vẫn biết cách lấy lòng Quốc sư nhất.

Thư phòng ở tháp Thiên Cơ thật ra là một điện phủ rất lớn, có ba tầng, ngoại trừ tầng dưới cùng có bàn cùng ghế dài mềm, còn lại đều là chất đầy sách. Sách thông thường như tứ thư ngũ kinh chỉ chiếm được một bộ phận rất nhỏ, còn lại phần lớn đều là thiên thư, theo ý của La Lật.

La Lật nói tên cuốn sách mà nguyên thân đã đọc gần đây nhất, Mông Đình thấy nó rất quen.

Mông Đình cũng không thích đọc sách, trước kia còn ở trước mặt nguyên thân giả vờ, hiện tại da mặt cũng dày, dứt khoát không giả vờ nữa. Khi La Lật tựa vào ghế mềm đọc sách, hắn ngồi xổm nhìn La Lật, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn.

Rất giống một con chó màu vàng lớn.

La Lật liếc nhìn từ khóe mắt, luôn có một sự thôi thúc cậu vươn tay xoa đầu chú chó......

Editor: Bắt đầu thu vip từ chương 70 nhé các bạn! Mỗi vị diện sẽ free 10 chương đầu, thu vip các chương sau ạ. Tránh người ta bê mất truyện đi ấy mà.