Chương 56.1: Bạn trai của hotboy nhà giàu (Kết thúc)

Nhà họ Lục năm đó gặp chuyện không may, nhưng Dương Quỳnh cùng Lục Thụy là những người đầu tiên nhận lấy xui xẻo.

Cha Lục là một kẻ vô dụng, có ông cụ ở trên chèn ép, cho dù có muốn giữ lại hai mẹ con họ cũng khó, cuối cùng suýt chút nữa cũng bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, khi ấy còn được lên tin tức.

Không có nhà họ Lục che chở, cuộc sống của Dương Quỳnh cùng Lục Thụy càng ngày càng... khó khăn hơn.

Khi sự việc mới nổ ra, dường như người nào cũng nói gặp Dương Quỳnh là đánh, cũng không thể tìm được công việc chính quy nào chỉ có thể đi làm công, chưa được mấy tháng đã già đi cả chục tuổi.

Lụy Thụy mặc dù bị liên lụy, nhưng trên đời này không thể không thiếu nhất là chuyện giận chó đánh mèo, nếu không có chuyện cha Lục cầu xin, thì Lục Thụy cũng không thể tiếp tục đi học. Không thể tiếp tục học ở Nhất Trung, nên Lục Thụy bắt buộc phải chuyển trường, nhưng ở học ở trường mới cũng không qua tốt, sau này bỏ học đi ra ngoài làm việc, và sống cho qua ngày đến bây giờ.

Chẳng trách La Lật không nhận ra Lục Thụy, thật sự Lục Thụy thay đổi quá nhiều. Vóc dáng so với năm đó gầy đi không ít, cân nặng dường như không tăng lên, nên dáng vẻ xanh xao vàng vọt, cũng chẳng còn nhìn thấy sự phấn chấn khi xưa.

Thậm chí , thoạt nhìn còn muốn gầy hơn cả người bệnh La Lật này.

Nếu không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ sợ sẽ bị loại từ vòng phỏng vấn đầu tiên.

"Lục Thụy! Còn đứng đần ra đó làm gì, mau chóng xin lỗi khách đi!"

Quản lý kéo Lục Thụy, gầm nhẹ nói.

Nếu là trước kia, Lục Thụy chắc chắn sẽ tay đấm chân đạp tên quản lý dám mắng mình, nhưng phản ứng hiện tại của anh ta khiến cho La Lật không nói nên lời, Lục Thụy kìm nén vẻ mặt không cam lòng, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi cô Trịnh.

Cô Trịnh độ lượng nói không sao.

Nhưng váy đã biến thành như vậy, bữa cơm chắc chắn là ăn không nỗi, bà Đỗ với vẻ mặt tiếc nuối mà tiễn hai mẹ con cô Trịnh đi ra khỏi nhà hàng, Lục Thụy cũng bị quản lý kéo đi dạy dỗ. Đỗ Hiên không đi theo, cậu ta đứng ở bên cạnh bàn, cũng không có nhìn về phía Lục Thâm, chỉ nghiêng đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì.

La Lật dụng vào cánh tay của Lục Thâm.

Lục Thâm bĩu môi.

Bà Đỗ rất nhanh đã trở lại, bọn họ vốn đến đây để ăn cơm, nên mẹ con bà Đỗ có ở lại hay không cũng không quan trọng.

Ngay cả khi không còn mỗi hai mẹ con, bà Đỗ do dự một chút lại mời Lục Thâm.

Lục Thâm vô thức nhíu mày.

La Lật phản ứng nhanh, lập tức kéo Lục Thâm một cái, để cho anh không được thất lễ ở trước mặt người lớn.

Nhưng Lục Thâm cuối cùng vẫn từ chối bà Đỗ: "Dì ơi, cháu xin lỗi, thật ra hôm nay tụi cháu hẹn hò với nhau, cho nên nếu cùng nhau ăn cơm thì có hơi..."

Bà Đỗ giật mình, ngại ngùng nói: "Cháu xem đầu óc dì này, đúng là bà dì lắm miệng, hai vợ chồng trẻ tụi cháu đi đi."

Lục Thâm hài lòng kéo La Lật đến căn phòng nhỏ trong góc phòng.

Bọn họ đi rồi, bà Đỗ lúc này mới nhéo con mình một cái, Đỗ Hiên bị đau che cánh tay, khó chịu nói: "Mẹ làm gì vậy?"

"Con xem con đi, rồi nhìn người ta kìa!" Bà Đỗ liếc con trai một cái: "Con xem Lục Thâm người ta so với con còn nhỏ hơn nữa tuổi, mà đã có vị hôn thê rồi, còn con thì sao?"

Con trai mẹ cũng thích "vị hôn thê" kia đó.

Đỗ Hiên bị chọc vào nỗi lòng, tức giận nói: "Đây là chuyện của con, không cần mẹ quan tâm."

Bà Đỗ suýt chút nữa đánh thằng con trai trước mặt mọi người.

"Em muốn ăn gì?" Lục Thâm mở thực đơn ra, chỉ vào mấy món ăn đặc sắc nói: "Nếu không thì chọn những món được giới thiệu đi."

La Lật trừng mắt liếc anh một cái, cầm thực đơn qua, tùy ý lật xem một lần rồi gọi phục vụ đến kêu món ăn. La Lật không thích lãng phí, dựa theo lượng cơm cậu ăn mà chọn vài món, không đủ sẽ gọi sau.

"Không ngờ em vẫn còn nhớ rõ." Lục Sâm cười tít mắt.

La Lật ném một cái nhìn thắc mắc.

"Em còn nhớ rõ anh thích ăn cái gì đó." Lục Thâm chỉ tay nói: "Cánh gà, thịt cừu nướng, thịt bò cuốn bánh, kem ly sô-đa... Cũng không biết bò bít tết nơi này thế nào."

La Lật bị anh nói như vậy cũng ngây ngẩn người.

Thật ra cậu cũng không cố ý gọi những món Lục Sâm thích, chỉ là cậu không có sở thích nào, mà trước kia khi Lục Thâm ra ngoài sẽ đều gọi rất nhiều món ăn, cậu chỉ theo bản năng nhớ rõ mà thôi.

"Tôi chỉ tùy tiện gọi." Cậu viết trên điện thoại nói.

Lục Thâm mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.

Chờ cho đến khi đồ ăn được đưa lên, Lục Thụy lại xuất hiện.

Cậu ta vẫn có thái độ thù địch như trước đối với Lục Thâm, ánh mắt thù hằn đó cũng khiến La Lật nghi ngờ, có khi nào cậu ta hạ độc trong đồ ăn không.

【 Nếu như là tôi, tôi chắc chắn không dám ăn.】Quả cầu lông kết luận.

Nhưng Lục Thâm lại dám ăn, còn ăn rất nhiều.

Những thứ mà La Lật không thể ăn, đều bị anh tiêu diệt hết.

"Ngày mai chúng ta đi đâu chơi không?" Khi La Lật dùng nước chanh súc miệng, Lục Thâm đột nhiên hỏi.

La Lật ngạc nhiên: "Cậu không đi làm à?"

"Những chuyện quan trọng anh đều đã xử lý xong từ hai ngày trước rồi, mấy ngày này anh dự tính ở bên cạnh em." Lục Thâm nói xong liền mở điện thoại ra, mở ra một bảng kế hoạch, hiển nhiên là đã có chuẩn bị trước: "Anh thấy, nếu chỉ ở thành phố thì chúng ta có thể đi núi C ngắm lá phong để dã ngoại, cũng có thể đi thủy cung, anh nghe nói nơi đó vừa có một đám cá mới đưa vào, còn có gần thành phố Vạn Khải mới mở một công viên giải trí, khách vẫn chưa đến nhiều, chúng ta có thể đi bằng lối của khách VIP."

Nghe được từ công viên giải trí, đáy lòng La Lật chợt sinh ra một thôi thúc.

Cậu không đợi Lục Thâm nói xong, đã dùng tay ra hiệu cắt ngang lời anh nói: "Đi công viên giải trí chơi đi."

Lời Lục Thâm đang nói đột nhiên bị gián đoạn, anh chớp chớp mắt, mới chậm nửa nhịp noi1: "Em muốn đi công viên chơi à? Được, để anh cho trợ lý chuẩn bị ít đồ vật."

La Lật: "Chuẩn bị cái gì?"

Lục Sâm nói: "Bên kia có rất nhiều trò chơi trên nước, cho dù không chơi cũng phải mang theo quần áo, phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, sau đó còn phải mang theo một ít đồ dùng cấp cứu, à, anh nghĩ là phải, hẳn là còn có..." Anh bắt đầu lảm nhảm.

La Lật dở khóc dở cười.

Chỉ cần theo anh nói.

Ngày hôm sau, chưa đến tám giờ, Lục Thâm đã gõ cửa phòng La Lật.

La Lật tưởng rằng mình đã dậy sớm, vào lúc đang đánh răng chợt nghe tiếng gõ cửa truyền đến, cậu có cảm giác bất đắc dĩ, dường như Lục Thâm rất mong chờ lần đi này.

Cậu chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng xuất phát từ khách sạn lúc tám giờ mười lăm.

Công viên trò chơi quả nhiên là mới xây dựng, lúc trước La Lật ở thành phố này nửa năm, nơi này vẫn là một mảnh đất hoang, trong năm năm ngắn ngủi đã xây dựng lên. Bởi vì công viên vẫn chưa chính thức khai trương nên khách bên trong cũng không nhiều, Lục Sâm lại đi lối đi cho khách VIP, gần như mỗi một trò chơi đều phải chơi một lần.

Cơ thể La Lật lúc này đâu bằng khi xưa, tuy rằng có thể che chắn đau đớn, nhưng suy yếu vẫn không thể bỏ qua.

Sau khi xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, cậu đã cảm thấy hơi chóng mặt, đứng không vững.

Lục Thâm lập tức nhận ra, vội vàng đỡ lấy cậu ngồi xuống hàng ghế dài: "Có phải khó chịu ở đâu không? Anh xin lỗi, anh không nên dẫn em đi chơi trò chơi kí©h thí©ɧ như thế này."

La Lật khoát tay: "Chỉ là có hơi tụt huyết áp."

Lục Thâm nói: "Vậy em có muốn ăn gì không?" Vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một thanh sôcôla.

La Lật cắn một miếng, cảm giác sức khỏe chậm rãi tăng trở lại. Chờ cho đến khi gần hồi phục, Lục Thâm không thể không đưa La Lật đến trong nhà ăn ở công viên.

Bàn ăn ở ngoài trời, La Lật ngồi đối diện với Lục Thâm.

Hướng của La Lật cũng đối diện với bánh xe đu quay, khoảng cách khá xa nên chỉ có thể nhìn thấy phần trên, phần dưới đều bị cây cối che chắn.

Cậu bất giác nhớ đến năm năm trước.

Năm năm trước, cũng ở công viên giải trí, Lục Sâm đã ở nơi cao nhất của bánh xe đu quay mà hôn cậu, anh nói muốn bên cậu cả đời.

Đáng tiếc, nguyện vọng này đã định không thể đạt được.

Có lẽ vì thấy cậu quá nhìn mê mẩn, Lục Thâm cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt cậu, cũng thấy được bánh xe đu quay: "Ăn cơm xong em có muốn lên đó ngồi không? Nhưng mà người ta nói ban ngày hiệu quả không tốt lắm, nhưng có thể biến mất ở phía trên."

La Lật cũng không nghĩ sẽ ngồi lại một lần.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại gật đầu, sau khi hai người ăn uống xong liền đi thẳng đến bánh xe đu quay.

So với ban đêm, ban ngày bánh xe đu quay có vẻ đơn giản hơn nhiều, hơn nữa khi quay đến điểm cao nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy tất cả trò chơi mà thôi, không có bất ngờ gì khác.

Nhưng bọn họ cũng đã lên rồi.

"Anh còn nhớ rõ năm năm trước, khi chúng ta đi du lịch."

La Lật liếc mắt nhìn.

Lục Thâm vẫn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ như trước, nụ cười trên mặt đã nhạt: "Khi đó anh còn ngu ngốc tin tưởng vào truyền thuyết kia, cái gì mà một đời một kiếp, bây giờ nghĩ lại, anh thật ngây thơ."

La Lật im lặng.

"Nhưng mà không sao, mấy ngày nay anh đã nghĩ thông."

"Sống ở trên đời này, có thể được quen biết em một đoạn, chính là may mắn lớn nhất cả cuộc đời anh, anh không mong mỏi điều gì khác."

Dứt lời, La Lật liền cảm giác tay mình được cầm lấy.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một sự xúc động, La Lật dùng tay trái nắm lấy cổ tay Lục Sâm, ấn anh vào trên lưng ghế và hôn anh mạnh đến nỗi cả thùng xe đều bị lực của cậu làm cho lắc lư.

May mắn thay, bánh xe đu quay lúc này vừa lúc lên tới điểm cao nhất.

Bệnh nhân ung thư không thể làm việc quá sức.

Vừa qua khỏi sáu giờ, đã đến giờ cơm tối, Lục Thâm liền đưa La Lật ra khỏi công viên trò chơi, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Lục Thâm đưa La Lật đến khách sạn.

Xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, sau khi La Lật xuống xe, Lục Thâm cũng xuống theo.

Thật ra anh rất muốn hỏi, ý nghĩa của nụ hôn vừa nãy là gì, rồi lại sợ phải biết được đáp án chính xác.

Đang do dự, chợt một bóng đen đột nhiên từ phía sau cây cột lao ra, trong tay lóe lên ánh màu bạc, đâm thẳng về phía Lục Thâm. La Lật gần như là theo phản xạ, chắn ở trước mặt Lục Thâm, cùng lúc đó, bụng cậu truyền đến một trận tê dại.

Đây thường là cảm giác khi cơ chế che chắn được kích hoạt.

La Lật biết, bản thân đã bị đâm trúng.

Lục Thâm bị La Lật xô trúng loạng choạng, và ngay sau khi đứng vững anh lập tức đá một chân vào người đang dựa vào La Lật, khi người nọ ngã xuống đất đã lộ mặt ra, thế mà là Lục Thụy anh mới gặp hôm qua!

Lục Thâm vĩnh viễn cũng không ngờ được, có một ngày Lục Thụy nghĩ đến việc muốn chết cùng anh.

Lục Thụy nhanh chóng bị bảo vệ chạy đến khống chế được.

"Tiểu Lật, tiểu Lật! Em bị thương chỗ nào?" Lục Thâm lật La Lật lại, con dao găm vào bụng cậu chói mắt vô cùng, hai mắt Lục Thụy cũng phút chốc đỏ lên.

"Tiểu Lật, em cố gắng một chút, anh sẽ đưa em đi bệnh viện!"

Dứt lời anh liền ôm lấy La Lật, đem cậu đặt vào ghế phó lái.

Trước khi lên xe, vành mắt Lục Thâm đỏ bừng, thanh âm lại vô cùng lạnh buốt, xuyên thấu xương tủy: "Đem cậu ta trói lại, trước tiên không cần báo cảnh sát, chờ tôi quay trở lại sẽ xử lý."

La Lật cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang dần biến mất.

Tuy không có cảm giác đau. nhưng cậu biết mình vẫn đang chảy máu. Con dao của Lục Thụy được chế tạo đặc biệt, cũng không thể ngăn chặn miệng vết thương, quần áo cậu rất nhanh đã bị ẩm ướt.

Mà Lục Thâm đã liên tiếp vượt qua rất nhiều đèn đỏ, cũng không quên an ủi cậu, để cậu cố gắng.

Ý thức của La Lật bắt đầu mơ hồ, đột nhiên cậu nghe được thanh âm của quả cầu lông:【 La à, tiến độ đã đến một trăm.】

Đây là nói cậu sẽ phải chết sao?

La Lật tự nhiên nảy sinh một cảm giác miễn cưỡng mạnh mẽ, nhân lúc cậu còn chưa hoàn toàn thoát khỏi, cậu dùng hơi sức cuối cùng của mình nắm lấy tay phải của Lục Thâm, ấn đến trên ngực của chính mình. Sau đó, tay cậu trượt xuống một cách yếu ớt.

Lục Thâm đột ngột đạp phanh thắng lại.

"Tiểu Lật, em thật tàn nhẫn, ngay cả ba tháng cuối cùng em cũng không ở lại với anh sao?" Không biết từ lúc nào, anh đã rơi lệ đầy mặt.

Xe cứ đột ngột dừng ở giữa đường, không ngừng có ô tô bấm kèn inh ỏi, còn có tài xế chửi thề. Lục Thâm lại mắt điếc tai ngơ, chỉ ngơ ngác nhìn sườn mặt của La Lật, còn có đôi mắt đã nhắm chặt kia.

Bỗng bất ngờ, vẻ mặt anh thay đổi.

Thương cảm vẫn như cũ, nhưng có gì đó đã đổi khác trong mắt anh.

Chỉ thấy anh khẽ cười, vuốt nhẹ qua mái tóc trên trán của La Lật: "Sẽ lại gặp em, tuy thế giới sau này lớn như vậy, muốn gặp em cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng anh biết em là cậu bé ngoan chăm chỉ, cho dù không phải thế giới này, thì sau này chúng ta vẫn có nhiều cơ hội để gặp lại."

"Em vất vả rồi, thế giới sau lại gặp nhau."

Sau khi dứt lời, một luồng khí vô hình thoát ra từ trong đỉnh đầu của anh, xuyên qua cửa kính xe và biến mất trên bầu trời.

Cùng lúc đó, đau khổ trong mắt Lục Thâm cũng không còn thấy, thay vào đó chính là một sự thản nhiên. Anh thu lại bàn tay đặt trên đầu La Lật, nhìn chằm chằm máu tươi ở lòng bàn tay mình một lúc, một lần nữa lái xe về hướng bệnh viện chạy tới.