Chương 55: Bạn trai của hotboy nhà giàu 55

Năm năm, Lục Thâm trước sau vẫn bốc đồng như ngày nào.

Nhưng anh cũng chẳng phải không hoàn toàn có tiến bộ.

Ngày hôm qua bị La Lật làm tức đến mức nói không nên lời, bỏ đi một lúc mới nhận ra chỗ nào cũng có điểm đáng hoài nghi. Không nói đến La Lật ở nước ngoài có người yêu mới thật hay không, chỉ với cử chỉ và hành vi của cậu hai ngày nay cùng Đỗ Hiên, rất khó để khiến Lục Thâm không nghi ngờ bọn họ có chuyện gì đó giấu mình.

Nhưng mà trực tiếp hỏi sẽ chắc chắn không thể nghe được sự thật, Lục Thâm suy nghĩ, cuối cùng thuê một thám tử tư.

Thám tử mỗi ngày đều sẽ đúng giờ báo cáo hành động của La Lật.

Trong vài ngày đầu tiên, Lục Thâm phát hiện La Lật luôn ở trong phòng cả một ngày không ra khỏi cửa, cũng không đi gặp bất cứ người nào, thậm chí ngay cả Đỗ Hiên cũng không liên hệ. Cuộc điều tra không có kết quả khiến cho Lục Sâm bắt đầu không kiềm chế được, nhưng vào ngày này, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn mắt xanh tóc vàng đến tìm La Lật.

Người nọ thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, trực tiếp chặn người ở ngay cửa phòng khách sạn.

Mà dựa theo như lời thám tử, La Lật chỉ bất ngờ một chút, sau đó nhanh chóng nghênh đón người nọ đi vào, mà sau khi vào cửa thì gã cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, bởi vì bọn họ đã kéo màn cửa lại.

Đây là người nước ngoài ngày đó đã gọi điện cho cậu? Lục Thâm như ngồi không yên, vừa nhận được tin tức đã chạy qua.

Buổi chiều cùng ngày, Lục Thâm cầm ảnh chụp do thám tử đưa đến, ngồi ở đại sảnh của khách sạn ôm cây đợi thỏ.

Đợi khoảng chừng một tiếng, liền nhìn thấy người trong ảnh chụp từ thang máy đi ra, diện mạo của người nước ngoài đặc biệt dễ thấy trong đám đông, nên Lục Thâm đã chú ý đến.

"Chào ngài, không biết ngài có thời gian để nói chuyện chút không?" Lục Thâm đi lên ngăn anh ấy lại: "Là về chuyện của La Lật."

Người nọ vốn không muốn nói chuyện với anh, nhưng vừa nghe đến tên La Lật liền dừng bước, nói bằng tiếng Trung một cách vụng về: "Cậu là bạn của La Lật?"

Lục Thâm dừng một chút: "Đúng vậy."

"Là bạn rất thân sao?"

Lục Thâm gật đầu.

"Vậy thật đúng lúc." Người đàn ông tóc vàng đột nhiên vui mừng, và mỉm cười khiến Lục Thâm cũng không thể hiểu được: "Chúng ta tìm một chỗ để ngồi đi, tôi muốn nói với cậu về chuyện của La Lật."

Mặc dù Lục Thâm nghi ngờ thái độ của anh ấy, nhưng mà vẫn cùng anh ấy đi quán cà phê.

Người đàn ông tóc vàng thẳng thắn hơn Lục Thâm nghĩ: "La đã không về nước trong năm năm, cậu có lẽ là người bạn thân trong nước trước kia của cậu ấy nhỉ."

Lục Thâm nói: "Đúng tôi là bạn học thời trung học của cậu ấy."

Người đàn ông tóc vàng nói: "Vậy cậu có biết người nào tên là Lục Thâm không?"

Lục Sâm ngạc nhiên, chợt nói: "Tôi chính là Lục Thâm."

Người đàn ông tóc vàng bất ngờ: "Hóa ra cậu chính là Lục Thâm, xin lỗi, thật ra tôi đã xem qua ảnh chụp của cậu, nhưng tôi vẫn không thể phân biệt được khuôn mặt người Châu Á, tôi luôn cảm thấy dáng vẻ của mọi người đều giống nhau."

Lục Thâm so với anh ấy còn ngạc nhiên hơn: "La Lật đã nói về tôi cho anh biết?"

"Tất nhiên, không chỉ là nói qua." Người đàn ông tóc vàng nói: "Khi cậu ấy nhận trị liệu ở nước ngoài, dường như mỗi ngày đều xem tin tức về cậu, cho nên lần này cậu ấy lén trốn chạy về đây, tôi lập tức nghĩ, có khi nào cậu ấy đến gặp cậu không."

Trị liệu? Lén trốn chạy về?

Đủ loại điểm đáng hoài nghi trước đó đã bị anh lơ là, ngay tức khắc xuất hiện từng việc ở trước mắt, trái tim Lục Thâm giống như bị nhéo một cái, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn: "Cuối cùng thì anh là ai?"

Người đàn ông tóc vàng sửng sốt, mỉm cười nói: "Xin lỗi, đã quên tự giới thiệu, tôi tên là David, là bác sĩ điều trị của La Lật."

Lục Sâm cố nén cảm giác khó chịu trong cổ họng, nghẹn giọng nói: "Anh có thể nói cho tôi biết về tình trạng bệnh của La Lật một chút được không, có lẽ cậu ấy sợ tôi lo lắng, nên hỏi như thế nào cũng không chịu nói cho tôi biết."

David nói: "Cậu ấy không muốn cho cậu biết là chuyện bình thường, trước kia cậu ấy có một người bạn tên là Đỗ Hiên đến thăm cậu ấy, cậu ấy cũng không muốn chúng tôi tiết lộ sự thật."

"Nhưng mà, nếu cậu là vị hôn phu của cậu ấy, tôi cảm thấy có một số việc vẫn phải nói cho cậu biết."

"Cậu nên biết, năm năm trước La Lật đã phát bệnh, năm năm này cậu ấy đã trải qua rất nhiều lần phẫu thuật, dây thanh quản cũng bị tổn thương trong ca phẫu thuật, nhưng rất đáng tiếc, tình hình vẫn không lạc quan cho lắm, cậu ấy nhiều nhất cũng chỉ còn lại ba tháng."

Khi La Lật ở trong phòng nghỉ trưa, một tiếng hét chói tai của quả cầu lông khiến cậu bừng tỉnh.

【 La! Thanh tiến độ đã dài hơn rồi! ! ! 】

Quát to đến mức khiến đầu La Lật vô cùng đau, những vẫn vô thức nhìn lướt qua thanh tiến độ, quả nhiên từ chín mươi bảy vừa tăng chín mươi tám.

Là Lục Thâm xảy ra chuyện gì sao?

La Lật lập tức không còn buồn ngủ, từ trên giường bật dậy.

Dường như cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của cậu cũng vang lên, là Đỗ Hiên gọi điện tới.

Đỗ Hiên hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.

Nhớ lại cuộc nói chuyện ở mấy ngày trước không quá vui vẻ, La La thật ra có chút không dám đi gặp Đỗ Hiên, người nào đó đã khiến cho cậu thật sự nghĩ tới mặt mà cậu chưa từng nghĩ tới, cho nên khi Đỗ Hiên nói ra, cậu hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào mới đúng, hiện tại cũng giống vậy.

Nhưng La Lật cuối cùng vẫn đến nơi hẹn.

Trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề, cho dù không thể tiếp tục làm bạn, bọn họ vẫn nên nói thẳng về chuyện đó.

Nơi Đỗ Hiên chọn là một nhà hàng phương Tây, tránh để cho đến lúc đó David lại không tìm thấy người, nên lúc La Lật ra ngoài cậu đã nhắn tin cho anh ấy, nói nơi mình đi ăn cơm. Tất nhiên, nếu cậu biết David quay đầu đã đem tin tức này đưa cho Lục Thâm, La Lật cũng sẽ không tiện tay nhắn tin anh ấy.

Mà Lục Thâm lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong cơn chấn động.

David là người ngay thẳng, và cái miệng không cẩn thận này của anh ấy cũng khiến anh ấy gặp không ít phiền phức trong công việc,nhưng anh ấy vẫn như cũ không đổi được. Khi anh ấy phát hiện phản ứng của Lục Thâm cũng không quá giống trong dự đoán của mình, David liền ý thức được, bản thân có thể sẽ lại gặp rắc rối.

Có lẽ đối phương chỉ là lừa gạt anh ấy, nhưng không ngờ anh ấy cũng như vậy, kể hết mọi chuyện ra.

"Chậc... La Lật vừa nhắn tin cho tôi." David nỗ lực làm dịu đi bầu không khí: "Cậu ấy nói cậu ấy muốn ra ngoài ăn cơm."

Lục Thâm đần ra: "Ở đâu?"

David nói ra một cái tên: "Cậu ấy nói tôi có việc gì thì cứ đến đó tìm cậu ấy, vậy cái gì nhỉ, ngài Lục, cậu không sao chứ?"

Lục Thâm ngẩn ngơ liếc nhìn anh ấy một cái, sau đó lảo đảo đứng lên: "Tôi không sao, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết việc này, hiện tại tôi muốn đi tìm La Lật, có một số việc tôi cần nói chuyện trực tiếp với cậu ấy."

Bởi vì trạng thái không tốt, Lục Thâm căn bản cũng không dám lái xe, cũng may nhà hàng Tây kia cách cũng không xa, đi một chút là đã đến.

La Lật hoàn toàn không biết Lục Thâm đang trên đường đến.

Cậu cùng Đỗ Hiên ngồi đối mặt nhau, trước mặt là bò bít tết cùng rượu vang, không khí có chút kỳ lạ.

"Chưa được bốn giờ tôi đã gọi cậu đi ăn tối, có phải tôi quá nóng lòng rồi không?" Đỗ Hiên mỉm cười làm dịu đi bầu không khí: "Nhưng tôi thật sự có chút chuyện không thể không nói, La Lật..."

La Lật lập tức nâng tay, làm động tác ngăn lại.

Hoa hồng, rượu vang, bò bít tết, cậu đã lờ mờ đoán được Đỗ Hiên muốn làm gì, nên mới có thể ngăn cậu ta tiếp tục nói.

Đỗ Hiên giống như bị nghẹn ở cổ, mặt nhăn lại.

La Lật bắt đầu ra dấu ngôn ngữ, nhưng ra dấu được một lúc cậu liền phát hiện trong ánh mắt của Đỗ Hiên lộ ra một chút hoang mang, và cậu đã hiểu. Tuy Đỗ Hiên có đi học qua ngôn ngữ ký hiệu, nhưng dù sao cũng không phải sử dụng hằng ngày, thời gian học cũng ngắn hơn so với cậu rất nhiều, nên nhìn không hiểu là chuyện bình thường. Vì vậy La Lật cầm lấy điện thoại, chuyển sang đánh chữ.

--- Tôi là một người không có tương lai, cho nên cũng không muốn làm chậm trễ bất cứ ai, bạn bè càng không thể. Nếu sự tồn tại của tôi khiến cậu bị ảnh hưởng, như vậy tôi sẽ rời đi.

Đỗ Hiên vừa thấy sắc mặt đã liền thay đổi.

Cậu ta đứng bật dậy, ghế tựa ma xát vào mặt đất phát ra thanh âm chói tai.

"La Lật, cậu biết tôi không để ý những chuyện đó mà!"

"Nếu tôi để ý, tôi sẽ không qua lại với cậu cho đến bây giờ!"

"Nếu như cậu đã quyết định không ở bên A Thâm nữa, vậy vì sao không thể cho tôi một cơ hội? Cho dù chỉ là mấy tháng cũng được."

La Lật tuyệt đối không nghĩ tới Đỗ Hiên sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời chỉ ngây người ngay tại chỗ.

Đỗ Hiên cắn răng, ở tại chỗ giằng co một lúc, sau đó đột nhiên lấy hết can đảm và tiến đến ôm chặt lấy La Lật.

Giây tiếp theo, một bóng người từ sau bình phong chạy vào.

Đỗ Hiên cảm giác được La Lật bị kéo ra khỏi cái ôm của mình, đồng thời, trên mặt cậu ta cũng bị tát một cái thật mạnh.

"Ai!"

Đỗ Hiên ôm mặt quay đầu lại, lửa giận trong mắt đã biến mất sau khi nhìn thấy người vừa tới, mà sát khí quanh thân của người vừa đến còn dày hơn cậu ta gấp trăm lần, giống như giây tiếp theo sẽ lao đến cùng cậu ta đánh nhau.

Đỗ Hiên chột dạ mà nhìn sang nơi khác.

"Cậu đúng là người anh em tốt của tôi!" Lục Thâm cười lạnh: "Không được đυ.ng vào vợ của bạn, Đỗ Hiên, trước kia sao tôi không thấy được cậu thế mà lại là người như vậy, tôi còn chưa có chết đâu."

La Lật nghe vậy nhíu mày, nhịn không được kéo tay áo Lục Thâm.

Lục Thâm đột nhiên quay đầu lại, vốn muốn nổi giận cãi nhau với cậu nhưng lại đè ép xuống, hít sâu một hơi nói: "Những chuyện này tôi sẽ ghi sổ, sau khi về tôi sẽ tính sau, La Lật, hiện tại tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu đi theo tôi." Dứt lời, liền đem La Lật mạnh mẽ kéo đi, từ đầu đến cuối không cho bọn họ có thời gian chống lại.

Tuy rằng La Lật vốn sẽ không nghĩ sẽ phản khách lại được.

Bị kéo đi khắp nơi một lúc, bởi vì Lục Thâm đi rất nhanh, La Lật chỉ có thể nhìn thấy cái ót của anh, mà không thấy được vẻ mặt, cổ tay cậu bị nắm rất chặt, giống như sợ cậu chạy trốn.

La Lật do dự,nhưng vẫn không kêu dừng.

Cho đến khi Lục Thâm một đường dẫn cậu về khách sạn, và mở căn phòng ra lần nữa.

"Tôi có phòng." Tay trái La Lật đánh chữ, tốc độ cũng không nhanh lắm, chờ cho đến khi cậu đưa đến thì cả hai đều đã đi vào thang máy.

Lục Thâm chỉ nhìn lướt qua lại tiếp tục đi về phía trước: "Trong phòng của cậu có người khác, không tiện để nói chuyện."

La Lật giật mình, sao anh có thể biết được?"

Cho đến khi Lục Thâm đẩy mạnh người vào phòng, sau khi đóng cửa lại mới mở miệng lần nữa: "Cậu vì sao muốn gạt tôi?"

La Lật không hiểu chuyện gì.

"Cổ họng của cậu vốn không phải mất tiếng trong khoảng thời gian ngắn, mà là vĩnh viễn, còn có căn bệnh của cậu... La Lật, cuối cùng thì cậu còn muốn giấu tôi đến khi nào!"

La Lật giật mình thật sự, đánh chữ nói: "Cậu nghe từ ai nói?"

"Chuyện này không quan trọng!" Lục Thâm cuối cùng cũn không che giấu được đau thương của chính mình: "Năm năm trước cậu đã bắt đầu gạt tôi, cậu sinh bệnh, vì sao lại không nói với tôi? Vì sao phải một mình chịu đựng? Cho dù cậu chỉ còn lại ba tháng, tôi cũng vẫn sẽ ở cùng cậu!"

Ba tháng...

Nháy mắt sắc mặt của La Lật đã trầm lắng xuống.

Cậu chắc chắn, Lục Thâm nhất định đã gặp mặt David, vì ngay cả Đỗ Hiên cũng không biết được kỳ hạn của cậu, ngoại trừ Lục Thâm biết được từ miệng David ra thì không thể nào biết được nữa.

David này miệng lớn thật! ! !

"Tôi không cần cậu bên cạnh, tôi đã nói rồi, tôi về nước là có chuyện khác." La Lật bình tĩnh đánh một hàng chữ dài.

Lục Thâm hoàn toàn không tin: "Cậu không cần tìm cớ, bác sĩ điều trị của cậu đã nói hết tất cả cho tôi biết rồi, cậu trở về đây là vì tôi."

Mẹ nó tên David này! ! !

La Lật hận không thể lao đến túm lấy hết tóc của anh ấy!

"Là tôi quá đần độn, trước đó khi tôi thấy cậu cùng Đỗ Hiên dùng tay làm thuật ngữ trao đổi, tôi nên nhận thấy có chỗ không đúng, chứ không phải vì ghen tuông mà mất bình tĩnh. Tiểu Lật xin lỗi, cậu tha thứ cho tôi đi, chúng ta ở bên nhau một lần nữa được không?"

La Lật vô cảm đánh chữ: "Không."

Lục Thâm lại không nổi giận chút nào, và có chiều hướng quấn lấy cậu đến chết: "Tiểu Lật, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để cậu cô đơn một mình nữa. Gặp phải loại chuyện này ai mà không sợ hãi, tôi không thể thay cậu nhận lấy đau đớn, nhưng xin cậu hãy để tôi ở bên cạnh cậu, tôi không bao giờ... muốn trải qua đau khổ khi người yêu mình đột nhiên biến mất."

Đây là lần đầu tiên La Lật nhìn thấy dáng vẻ nhỏ giọng mềm mại này của anh, tránh không được mềm lòng.

Quả cầu lông đúng lúc ở trong đầu cậu nhắc nhở: 【 Đừng đồng ý nha! Nhớ rõ nhiệm vụ! Nhiệm vụ! 】

La Lật đột nhiên bừng tỉnh, chút dao động trong lòng đã biến mất, lại lần nữa khôi phục sự kiên quyết lạnh lùng: "Tôi không cần."

Lục Thâm im lặng.

Sau một lúc lâu mới phát ra tiếng: "Vì sao? Chẳng lẽ cậu đã thích người khác? Đừng nói với tôi là Đỗ Hiên."

La Lật trầm mặc.

Cậu chỉ là chưa nghĩ ra câu trả lời, Lục Thâm đã tự động xem thái độ của cậu như câu mặc định, đôi mắt cũng phiếm đỏ: "Cậu ta có cái gì tốt! Là bởi vì cậu ta đã giúp đỡ cậu nửa năm sao? Tôi biết, cậu ta dường như biết ngôn ngữ ký hiệu, tôi cũng có thể học mà, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký lớp học!"

"Không cần, chỉ sợ chưa học xong đã không còn dùng được."

La Lật giơ điện thoại lên, tàn nhẫn cho anh một gáo nước lạnh.

Trái tim Lục Thâm hơi nhói lên, trong đầu trống rỗng, đoạt lấy điện thoại ném ra ngoài.