Chương 54: Bạn trai của hotboy nhà giàu 54

Thật ra, ngày hôm qua La Lật đã đặt khách sạn rồi.

Sau khi xuống máy bay, cậu đã đem số hành lý không nhiều của mình gửi qua đó trước, dự tính đi gặp mặt Đỗ Hiên một lúc, sau đó sẽ trở về khách sạn nghỉ ngơi. Cũng không nghĩ sẽ chạm mặt Lục Thâm trên đường, đồng thời bị anh ép buộc về nhà anh, còn ngủ qua một đêm.

Cảm giác không thoải mái trên người vẫn còn rất nhiều, La Lật không có cậy mạnh mà bắt một chiếc taxi.

Hoàn toàn không biết phía sau còn có một chiếc khác đi theo.

Lúc đến khách sạn cũng đã hơn năm giờ, dòng người cũng không nhiều lắm, La Lật đi đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, nhân viên phục vụ đem hành lý của cậu đưa đến phòng của cậu.

Sau khi đưa tiền boa, La Lật ném mình lên giường, nằm úp sấp bất động.

Người phục vụ có ấn tượng rất tốt đối với vị khách có dáng vẻ xinh đẹp hơn ngôi sao kia, còn rất hào phóng nên lúc rời đi anh ta có chút phơi phới, suýt chút nữa đυ.ng trúng người khách khác đang ở góc tường đi tới. Nhân viên phục vụ vội vàng xoay người xin lỗi, người nọ cũng không thèm nhìn anh ta một cái, lập tức lướt qua anh ta.

Nhân viên phục vụ vô thức quay đầu lại, nhìn thấy người nọ đứng ở trước cửa phòng của người khách ban nãy, vẫn không cử động.

Nhìn kỹ, người đàn ông nọ rất đẹp trai, hơn nữa còn có khí chất bá đạo khó tả.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của nhân viên phục vụ, người đàn ông kia liếc mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén khiến nhân viên phục vụ sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, người đến chính là Lục Thâm.

Lục Thâm đem số phòng của La Lật ghi nhớ, sau đó liền đi đến quầy lễ tân, tỷ lệ đầy phòng của lúc này không cao, nên anh dễ dàng đặt phòng ở đối diện phòng La Lật, cũng dọn đến ở ngay. Sau đó, anh cho trợ lý mang máy tính cùng một số văn kiện đến, điệu bộ như thể anh dự tính chiến đấu ở trong này một thời gian dài.

La Lật hoàn toàn không biết bản thân đã bị người bám đuôi đến tận cửa phòng.

Tuy cậu vừa mới tỉnh không bao lâu, nhưng cơ thể vẫn còn rất mệt mỏi, nằm úp sấp trên giường không bao lâu đã ngủ. Khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã muốn lên cao, La Lật ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm.

Khi lau tóc cậu cầm điện thoại, mới phát hiện Đỗ Hiên gọi cho cậu hai lần, cậu đều không bắt máy cả hai.

La Lật lập tức gọi lại.

Tiếng chuông vang lên vài lần đã kết nối, thanh âm của Đỗ Hiên từ trong điện thoại truyền ra, giống như cách bọn họ đã liên lạc với nhau trước đây, sau khi xác nhận đối phương ở đầu dây bên kia, bọn họ sẽ cúp điện thoại sau đó sẽ gửi tin nhắn qua lại.

Ngón tay La Lật gõ rất nhanh: Đêm qua Lục Thâm có gọi cho cậu không?

Đỗ Hiện cũng nhanh chóng trả lời: Có gọi, cậu ấy hỏi tôi về vết sẹo trên cổ cậu đã xảy ra chuyện gì.

La Lật: Vậy cậu nói sao?

Đỗ Hiên: Còn nói sao, tôi chỉ nói cậu ra ngoài vô tình khiến cổ bị thương.

La Lật: Cậu ấy tin?

Đỗ HIên: Chuyện này tôi không thể chắc chắn, nhưng sau đó cậu ấy có đi hỏi xung quanh về vấn đề của cậu, dường như cậu ấy cho là chúng ta đã liên lạc riêng với nhau.

La Lật: Không sao, dù sao cũng đừng nói cho cậu ấy biết bệnh tình của tôi là được.

Đỗ Hiên: Đã biết.

Đỗ Hiên: Hiện tại cậu đang ở đâu, có còn ở chung với Lục Thâm không?

La Lật: Chúng tôi tách nhau ra rồi, hiện tại tôi đang ở khách sạn vừa mới ngủ dậy, còn đang chuẩn bị xuống lầu ăn cơm đây.

Đỗ Hiên: Cậu chờ tôi một chút đi, tôi đến đó tìm cậu.

Vừa lúc La Lật cũng đang có chuyện nhờ cậu ta nên cũng vui vẻ đồng ý, hỏi cậu ta khi nào đến, còn nói sẽ gọi món ăn cho cậu ta trước, đến lúc đó cậu ta đến chỉ cần động đũa thôi.

Cách âm của khách sạn cũng không phải tốt lắm, hơn nữa Lục Thâm cũng hết sức chú ý, tiếng mở đóng cửa hai chỉ hơi mở hé cửa thôi cũng không thể thoát khỏi lỗ tai anh.

Chỉ cần có động tĩnh gì, anh đều có thể biết trước được.

Cho nên khi La Lật vừa ra khỏi cửa, Lục Thâm đã lén lút bám theo sau cậu.

La Lật cũng không nghĩ đến Lục Thâm sẽ làm ra loại chuyện theo dõi như thế này, tính cách của quả cầu lông cũng cẩu thả, nên sẽ không chú ý đến có người bám theo, cho nên một người một cầu lông đều không phát hiện phía sau có một cái đuôi nhỏ.

La Lật đi đến nhà ăn ở lầu hai, gọi người phục vụ để kêu thức ăn.

Lục Thâm ngồi ở vị trí phía sau, hơi nghiêng đưa lưng về phía cậu, gọi một ly cà phê.

Mỗi bàn đều được vây quanh bởi một nửa vòng tròn vành đai tách rời, cao bằng nửa người, Lục Thâm tuyệt nhiên không hề lo lắng mình bị phát hiện, một tay cầm ly, một tay nâng tạp chí, quang minh chính đại mà theo dõi.

Anh muốn biết La Lật về nước là vì cái gì.

Nhưng khi anh nhìn thấy phục vụ đem hai phần cơm trưa lên, trong ngực lại tự nhiên dâng lên một luồng lửa giận, anh chỉ ôm tâm lý muốn thử, nhưng anh không ngờ rằng thật sự có thể thấy La Lật hẹn hò với người khác! Lục Thâm cảm thấy bản thân sắp bị chọc giận đến mức muốn cao huyết áp.

Mà cơn lửa giận này lên tới đỉnh điểm khi anh thấy Đỗ Hiên xuất hiện.

Lục Thâm suýt chút nữa không khống chế được tay mình mà ném cái ly cà phê ra, ngay cả anh cũng không biết, mình có bao nhiêu kiên trì mới có thể không tiến lên cho hai đấm lên hai người "Hôn phu cũ" và "Anh em tốt".

Đúng là đôi đàn ông chó này! ! !

"Hắt xì..."

Đỗ Hiên hắt hơi một cái, La Lật rút một tờ giấy đưa qua.

"Cảm ơn." Đỗ Hiên nhận lấy rồi lau mũi: "Ngày hôm qua, sau khi bị cậu ấy đưa đi, không xảy ra chuyện gì chứ?"

La Lật lắc đầu, dùng khẩu ngữ nói: "Chỉ là cùng cậu ấy đi một chuyến về khu nhà ở."

Đỗ Hiên bị sặc, đè nén kinh ngạc ở dưới đáy lòng: "Cậu ấy thế mà trực tiếp đưa cậu về?"

La Lật gật đầu.

Sắc mặt Đỗ Hiên phức tạp: "Cậu ấy còn thật sự thả cậu đi."

La Lật dùng tay ra dấu: "Tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, rõ ràng một giây trước còn hung dữ uy hϊếp tôi, nhưng giây tiếp theo đã nói tôi đi đi, sau đó liền đem chính mình đi vào phòng đóng cửa lại."

Đây chắc chắn không phải tính cách của Lục Thâm, dù cho là năm năm trước, hay vẫn là năm năm sau.

Đỗ Hiên mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn không biết nên nói không đúng ở chỗ nào.

Mà dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của đôi tình nhân nhỏ ở lúc đó, cậu ta cũng khó mà hỏi được nhiều, chỉ sợ khiến La Lật ác cảm, nên nhanh chóng đổi đề tài. Trước đó La Lật đã nói là về nước để khuây khỏa, vì vậy cậu ta bắt đầu từ điểm này và hỏi cậu về dự tính kế tiếp.

Nhưng thật ra La Lật cũng không có dự tính gì.

Cậu về nước chỉ là vì xác nhận tiến độ của nhiệm vụ, bị Lục Thâm phát hiện là chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chỉ lo lắng không biết chuyện này có gây ra hậu quả xấu gì không. Hơn nữa dựa vào biểu hiện của Lục Thâm ngày hôm qua và hôm nay, dường như dư tình đối với cậu vẫn chưa hết, trong tức giận vẫn còn một chút tình cảm, chẳng lẽ nhất định phải chờ cậu chết đi, thì thanh tiến độ mới có thể đạt đến một trăm phần trăm?

Đỗ Hiên đem phiền não của La Lật thu hết vào trong mắt, im lặng hông nói gì.

"Nếu có thể, sắp tới cậu hãy đến chăm sóc Lục Sâm nhiều hơn, giúp tôi quan sát tình hình của cậu ấy gần đây một chút, sau đó nói cho tôi biết." La Lật ra từng ngôn ngữ ký hiệu.

Đỗ Hiên trừng mắt, nghi ngờ có phải bản thân đã học sai và nhìn nhầm rồi không.

La Lật muốn cậu ta làm bà mối? !

"Cậu không dám đi gặp cậu ấy, ngược lại để tôi làm ánh mắt thay cậu à?" Đỗ Hiên nhắm mắt, hạ giọng: "La Lật, tôi tưởng rằng đã qua lâu như vậy, cậu ít nhiều gì cũng có thể hiểu được tấm lòng của tôi."

La Lật xấu hổ.

Đỗ Hiên cũng không nói tiếp, hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí vô cùng trầm lặng.

"Thật xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh." Sau một lúc lâu, La Lật ra dấu đứng dậy chạy trốn.

Đỗ Hiên chán nản nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng vang chói tai của ghế tựa ma xát với mặt đất, Đỗ Hiên vô thức nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của đối phương, sắc mặt của Đỗ Hiên nháy mắt trở nên tái nhợt.

Lục Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, rồi đuổi theo hướng La Lật rời khỏi.

Nói đến La Lật, cậu vẫn chưa đi vào nhà vệ sinh đã bị một trận tiếng chuông điên cuồng cắt ngang, là bác sĩ điều trị của cậu ở nước ngoài. Cậu từ trong bệnh viện chạy trốn đến đây cũng đã gần ba bốn ngày, không ngờ đến đã bị phát hiện nhanh như vậy, điện thoại vừa kết nối, trong ống nghe đã vang lên tiếng gào thét toàn là bằng tiếng Anh.

La Lật đành phải đưa điện thoại ra xa một chút, chờ cho bác sĩ bình tĩnh trở lại mới bấm lại dãy số.

Cậu không thể phát ra tiếng, muốn trả lời điện thoại cũng chỉ có thể dùng cách này để đáp lại.

Bác sĩ cuối cùng cũng ý thức được đối tượng mà mình đang nói chuyện là một người câm, im lặng một lúc mới bình ổn cảm xúc một chút, rồi mới nói: "La, tuy rằng tình hình của cậu không mấy lạc quan, nhưng cậu cũng không thể sa ngã, cậu phải tin tưởng tôi, tin tưởng vào nhóm của chúng tôi, chúng tôi chắc chắn có thể..."

Lời nói lúc sau La Lật đã không muốn nghe vào.

Cậu cúp máy, giả vờ bình tĩnh khi nhìn thấy Lục Thâm cách mình chỉ hai mét, phiên bản nhỏ của cậu cũng ở trong lòng đang điên cuồng kéo tóc chính mình.

【Sao Lục Thâm lại tìm đến được nơi này? ! ! !】La Lật gần như muốn bóp cổ quả cầu lông.

Đáng tiếc quả cầu lông không có cổ: 【 Không biết nha, anh ấy sẽ không lắp đặt thiết bị theo dõi trên người cậu đâu nhỉ? 】

La Lật căn bản không muốn để ý đến nó.

"La Lật, tôi có nên nói tôi đã đánh giá thấp cậu không?" Lục Thâm cười lạnh đến gần: "Ngay cả bạn tốt của tôi cũng quỳ gối dưới đáy quần của cậu, vừa rồi là ai mới gọi điện tới, là bạn trai ở nước ngoài của cậu sao?"

La Lật do dự một chút, rồi gật đầu.

Nếu đã định phải khiến cho người ấy tâm tàn ý lạnh, thì việc người yêu thay lòng đổi dạ so với cái chết của người yêu chẳng phải tàn nhẫn hơn sao.

Cậu không biết Lục Thâm chỉ là độc miệng, là thuận miệng nói, cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng câu trả lời của La Lật khiến cho anh không có đường lùi, anh sững người ngay tại chỗ, không biết làm sao.

"...Cậu đã có bạn trai, vậy mà vẫn còn cùng tôi lên giường?" Lục Thâm tức giận đến phát run.

La Lật đánh chữ: "Làʍ t̠ìиɦ một đêm rồi chia tay."

Lục Thâm giận dữ cười lại: "Chia tay? Cậu và tôi chẳng phải cũng đã chia tay từ năm năm trước rồi sao, kể từ ngày cậu ra đi không lời từ biệt! La Lật, trước kia tôi luôn cho rằng cậu là có nỗi khổ, ngược lại lúc này tôi đã tin, cậu ở trước đó đã biết nhà họ Lục sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới chọn thời điểm ấy rời khỏi tôi đúng chứ!"

La Lật không chút do dự, tiếp tục gật đầu.

Lục Thâm chỉ cảm thấy trước mắt anh đã biến thành màu đen, ngay cả đoạn thời gian phát hiện La Lật biến mất trái tim cũng không đau đớn đến như vậy.

Cậu vì sao không phản bác? Vì sao không chút do dự đã thừa nhận? Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của La Lật, Lục Thâm như rơi vào đáy vực, cuối cùng một tia tự an ủi cũng biến mất, thần sắc ngẩn ngơ, thậm chí anh rời đi lúc nào cũng không biết.

Quả cầu lông yếu ớt nói: 【 La, cậu thế này có phải là quá tàn nhẫn rồi không? 】

La Lật: 【 Nếu để cho anh ấy biết tôi sắp chết, chẳng phải sẽ tàn nhẫn hơn sao.】

Quả cầu lông: 【 Đúng là nói như vậy, nhưng...】

La Lật: 【 Không có nhưng nhị gì, thế giới gốc lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao, Lục Thâm cho là vị hôn thê phản bội anh ấy, sau đó mới biết được tin cô ấy đã chết, tôi chỉ đang duy trì đúng cốt truyện thôi.】

Vậy khi cậu nói những lời này, cũng không cần phải dùng vẻ mặt dđau khổ như vậy được không?

Quả cầu lông cuộn tròn thành một quả bóng.

Năm năm qua, La Lật quan tâm Lục Thâm ra sao đều được nó nhìn thấy hết, đã sớm vượt xa sự quan tâm của một người bảo vệ đối với người định mệnh ấy, tuy rằng nó chỉ là một trợ lý nhỏ của hệ thống, nhưng cũng hiểu được loại cảm tình này có ý nghĩa gì.

Nhưng La Lật không muốn thừa nhận, quả cầu lông cũng không có cách ép buộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu khiến Lục Thâm tức giận mà bỏ đi.

Sau vài ngày, Lục Thâm cũng không có xuất hiện nữa.

La Lật vốn muốn nhờ Đỗ Hiên để cậu ta nhìn xem Lục Thâm gần đây đang thế nào, nhưng chợt nhớ đến lời nói của Đỗ Hiên ngày đó, bàn tay sờ điện thoại đã rút lại.

Mâu thuẫn cứ như vậy được hai ngày, một ngày nọ, khi La Lật vừa ra khỏi cửa, đã bị một người đàn ông tóc vàng cường tráng chặn ở cửa.

"Cuối cùng cũng tìm được cậu." Người đàn ông tóc vàng, cường tráng nhỏe miệng cười.