Chương 53: Bạn trai của hotboy nhà giàu 53

La Lật cảm giác ngủ rất ngon.

Trước kia khi ở nước ngoài trị liệu, nỗi băn khoăn luôn vây lấy cậu, nên chất lượng giấc ngủ luôn không tốt lắm.

Nhưng hiện tại có thể ngủ sâu như vậy, ngay cả một giấc mơ cũng không có, trên eo còn có một cánh tay thon dài gác qua, gắt gao đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực, La Lật không tự chủ được mà cọ cọ về phía sau.

"Tỉnh?"

Thanh âm bất ngờ khiến La Lật hoảng sợ.

Cậu vô thức nhìn về phía ngoài cửa sổ, rõ ràng sắc trời vẫn còn tối, sao Lục Thâm đã tỉnh rồi?

"Chỉ mới bốn giờ." Lục Thâm cầm điện thoại lên xem giò: "Có muốn ngủ thêm một lát hay là muốn thức dậy ăn một chút gì đó?"

Không biết có phải cậu ảo giác hay không, thanh âm này của anh so với ngày hôm qua đã dịu dàng hơn nhiều.

La Lật ở trong l*иg ngực đối phương xoay người, còn chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thâm, miệng đã bị bịt lại, sau một trận hôn nghẹt thở, cậu mới được buông tha.

"Dậy ăn cái gì đi." Lục Thâm thay cậu quyết định: "Đêm qua cậu chưa ăn gì đã ngủ."

Đó là do ai làm hại!

La Lật trừng mắt nhìn tấm lưng cường tráng của Lục Thâm, trên đó còn có hai vết trầy không rõ ràng, La Lật ngẩn người mới biết được, vết trầy kia có thể là bị cậu cào vào ngày hôm qua, nháy mắt khuôn mặt cậu đã đỏ bừng, suýt chút nữa còn bị sặc nước bọt.

Lục Thâm cũng không để ý, khoác áo sơmi rồi đi đến phòng khách.

La Lật xoa eo đang đau nhức đứng dậy, đỡ lấy tường đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Thâm đứng ở trong phòng bếp.

Người này vậy mà còn biết nấu cơm?

La Lật cảm thấy như không tin.

"Đi rửa mặt trước đi, tôi làm sandwich cho cậu." Lục Sâm quay đầu lại nhìn cậu một cái, đổ dầu vào lửa.

La Lật có ảo giác rằng mình đang nằm mơ, ngẩn ngơ đi vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương một lúc lâu, sau đó mới bừng tỉnh, hoảng sợ che cổ của mình.

Khăn mặt của cậu đâu!

Lục Thâm đã thấy rồi sao? Anh chắc chắn đã nhìn thấy được, nhưng vì sao anh không có chút phản ứng nào?

La Lật đổ mồ hôi đầm đìa, chống vào bồn rửa mặt, cũng không rửa mặt:【 Quả cầu lông, quả cầu lông!】

Quả cầu lông bật ra:【 Sao vậy?】

La Lật: 【 Đêm qua sau khi tôi ngủ mất, Lục Sâm có làm gì không?】

Quả cầu l*иg: 【 Anh ấy kéo khăn mặt của cậu ra.】

Quả nhiên như thế, trước mắt La Lật tối sầm: 【 Sau đó thì sao?】

Quả cầu lông: 【 Sau đó anh ấy bỏ chạy ra ngoài gọi điện thoại, lúc trở về vẻ mặt có chút khác lạ, sau đó liền ôm cậu ngủ. Nhưng mà ngủ không ngon, giữa chừng đều tỉnh dậy, làm người ta cũng bị đánh thức theo, hừ.】

Gọi điện thoại? Lục Thâm sẽ gọi điện thoại cho ai?

Người đầu tiên La Lật nghĩ đến chỉ có thể là Đỗ Hiên, lúc này cậu lấy điện thoại ra gởi một tin nhắn qua, lo lắng đợi chờ một lúc, cậu mới nhận ra hiện tại chỉ vừa rạng sáng, đối phương chắc chắn còn đang ngủ, không thể nào xem tin nhắn vừa gửi được.

"Ngây người đứng ở chỗ này làm gì?"

Bả vai La Lật run lên, suýt chút nữa bị bóng người đột ngột xuất hiện trong gương làm cho nhảy ra ngoài.

Lục Thâm buồn bực hỏi: "Cậu đang làm gì?"

La Lật lắc đầu.

Nếu không thể biết được đáp án từ người khác, còn không bằng tự mình tìm ra, cậu xoay người, nâng mắt nhìn về phía Lục Thâm, cậu chỉ vào cổ của mình, sau đó đánh chữ: "Cậu không muốn hỏi gì sao?"

Lục Thâm vẫn chưa quen đối mắt với việc dùng chữ trao đổi, híp mắt nhìn vài giây, mới cười buồn: "Tôi còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu, lúc này cũng không vội." Vừa nói vừa dẫn La Lật đến nhà bếp.

Sandwich cũng đã làm xong.

Rất đơn giản, chỉ là hai lát bánh mì nướng chính giữa là thịt xông khói và trứng chiên, sau đó thêm vào chút sốt phô mai.

La Lật vừa uống sữa vừa ăn. Sau khi ăn xong mới nhận ra Lục Thâm vẫn không cử động, chỉ cầm ly cà phê nhìn cậu, lâu lâu mới nhấp một ngụm.

La Lật theo thói quen sử dụng ký hiệu bằng tay.

Tay vừa nâng lên sau đó đã tạm dừng một chút, mới cầm lấy điện thoại đánh chữ: "Sao cậu không ăn?"

Lục Thâm lại uống cà phê: "Tôi rất ít khi ăn sáng."

La Lật hói nhíu mày, đánh chữ: "Như vậy đối với cơ thể sẽ không tốt."

Lục Thâm cười nói: "Cơ thể tôi tốt hay không, cậu vậy mà vẫn còn quan tâm sao?"

Khuôn mặt La Lật hơi sững lại.

Lục Thâm nói: "Ăn xong rồi? Ăn xong thì chúng ta có thể bắt đầu rồi." Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

La Lật vô thức trở nên căng thẳng.

"Lúc trước, vì sao cậu rời đi mà không nói?"

"Là cậu biết nhà họ Lục sắp gặp chuyện không may, nên mới rời đi?"

"Vậy hiện tại vì sao cậu lại trở về, vì sao trở về chỉ liên lạc với Đỗ Hiên mà không tới tìm tôi?"

"Còn trên cổ cậu, là chuyện gì đã xảy ra?"

Loạt câu hỏi liên tiếp như pháo bắn vào trên mặt La Lật.

La Lật khẽ mở miệng, người như đờ đẫn ra nhìn chăm chú vào Lục Thâm, một lúc sau mới chậm rãi cầm điện thoại lên bắt đầu đánh chữ.

Tất cả câu hỏi đều chỉ có một câu trả lời.

---Lần này tôi trở về là có việc, tôi không muốn cho cậu biết, cho nên tôi liên lạc với Đỗ Hiên.

Lời nói nửa thật nửa giả.

Sắc mặt Lục Thâm nháy mắt đã tối sầm xuống, một cơn giông tố sắp đến.

La Lật cố nén chua xót trong lòng tiếp tục đánh chữ.

--- Chuyện đó rất quan trọng, sau khi xong việc tôi sẽ trở về, làm phiền anh cho tôi mượn một bộ quần áo, hiện tại tôi phải di.

Nhiệm vụ của cậu là phải bảo vệ nội dung bộ truyện, chắc chắn nội dung vở kịch đi theo con đường phát triển đúng đắn, như vậy Lục Sâm nhất định phải trải qua biến cố của gia đình, đau thương về tình yêu, sau đó thoát khỏi nghịch cảnh, cuối cùng xem thường tình yêu nam nữ.

Bọn họ đã định không thể nào bên nhau.

"Cậu cho rằng, tôi đã đem cậu về đây rồi, sẽ dễ dàng thả cậu đi sao?" Cũng không ngờ, Lục Thâm cũng không có tức giận.

Nhưng biểu hiện của anh ngược lại càng đáng sợ hơn tức giận.

Quả cầu lông ôm mặt:【Mẹ nó! Anh ta sẽ không chơi trò giam cầm đúng không! 】

Sắc mặt La Lật cũng không được tốt.

Nếu ý của Lục Thâm giống như lời quả cầu lông nói, vậy thì chẳng phải phí công nhọc sức sao, anh sẽ lại đi lên con đường phạm tội à?

Lục Thâm chỉ cho phản ứng của cậu là không kiên nhẫn để đối phó với chính mình, anh tự cười nhạo, nói: "Chỉ nói vậy thôi, tôi cũng không có khả năng thật sự nhốt cậu lại, được rồi, không phải cậu có việc vội sao, mau đi nhanh đi, đừng ở trước mặt tôi, chướng mắt!"

Nói xong, liền nhốt mình trong phòng.

Sự tương phản quá lớn ở trước và sau khiến La Lật bối rối.

Không biết qua bao lâu, La Lật mới từ từ đứng dậy. Lục Thâm không cho cậu quần áo, cậu chỉ có thể đi lấy quần áo ngày hôm qua từ trong giỏ giặt, hầu như không thể ép thẳng cái áo đã nhiều nếp nhăn, và mặc lại quần jean, Lục Thâm không có chuẩn bị qυầи ɭóŧ mới cho cậu, cái cũ kia thì bị bỏ rồi, La Lật chỉ có thể như vậy, đi đường cũng phải thật cẩn thận để tránh ma sát nó.

Cửa căn hộ không khóa, La Lật đứng ở cửa, liếc mắt nhìn phòng ngủ đóng chặt cửa một cái, rồi mới rời đi.

Nhưng mà, cậu không biết khi cậu vừa rời đi, Lục Thâm đã nhanh chóng từ trong phòng ngủ đi ra, lặng lẽ theo sát phía sau cậu.