Ngồi trên xe taxi, điện thoại bị La Lật nắm đến mức nóng lên, tim đập có chút nhanh, cậu biết tòa nhà Thiên Đại chính là Lục thị, cũng biết bản thân không thể xuất hiện trước mặt Lục Sâm, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cậu chỉ nghĩ muốn lén trộm nhìn anh một chút.
Khoảng thời gian năm năm, cậu chỉ nhìn ảnh chụp của Lục Sâm trên internet, thật sự rất muốn trông thấy người thật.
Cho dù chỉ đứng từ xa nhìn một cái cũng được.
Từ sân bay chạy đến tòa nhà Thiên Đại cũng chỉ cần hai tiếng, cũng không biết có phải ông trời đối đầu với mình không, thế mà gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn, tuy không tạo thành thương vong, nhưng cũng khiến đường bị tắc, chờ cho đến khi cậu đến tòa nhà Thiên Đại, đã gần một giờ chiều, Đỗ Hiên đã gửi tin nhắn hỏi thăm.
Trả tiền xuống xe, cậu liếc nhìn tin nhắn Đỗ Hiên gửi cho cậu nửa tiếng trước, cậu ta nói là cùng Lục Sâm đi ra ngài ăn cơm trưa.
La Lật đứng trên sân rộng trước tòa nhà, sờ khẩu trang trên mặt rồi hít một hơi thật sâu, bước vào trong.
Một nơi thế này đều cần phải hẹn trước mới gặp được người, nhưng La Lật không dự tính đi vào, cậu đi đến trước quầy lễ tân, chị gái bên trong nhìn thấy cậu hai mắt đã sáng lên, ngọt ngào hỏi cậu cần gì.
La Lật lấy điện thoại ra, đánh một hàng chữ, chuyển qua cho các chị ấy xem.
Tôi tìm Đỗ Hiên, cậu ta nói cậu ta đi ra ngoài ăn cơm, chờ cậu ta trở về, làm phiền mọi người thay tôi truyền lại lời nhắn này, cảm ơn.
Không phải La Lật không muốn nói chuyện, mà giọng nói của cậu trong cuộc phẫu thuật lúc trước đã xảy ra một sự cố nhỏ, cục khối u kia sinh trưởng ở dưới dây thanh quản nằm ở vị trí vô cùng lắt léo, dù cho có cẩn thận đến đâu, thì sau nhiều lần phẫu thuật vẫn không thể bảo tồn được.
Đúng, La Lật đã mất giọng.
Không phải mất giọng trong thời gian ngắn như cấp ba năm ấy, mà là vĩnh viễn không thể nói được nữa.
Lúc ấy quả cầu lông còn khóc rất lâu, ngược lại La Lật là người bệnh phải đi an ủi nó, La Lật đối với chuyện này rất cởi mở, dù sao đây cũng không phải cơ thể cậu, với lại không bao lâu nữa cậu sẽ rời khỏi thế giới này, nên không nhất thiết phải cảm thấy buồn bã.
Chỉ là có một chút phiền phức trong cuộc sống hằng ngày mà thôi.
Các cô gái trước quầy lễ tân nhìn hành động của La Lật tất nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có hỏi nhiều, vừa định đáp lại, thì một ánh mắt nhìn thấy phía sau của La Lật, há miệng thở dốc, nhưng không phát ra tiếng.
La Lật nhạy cảm quay đầu, lại sợ tới mức lập tức quay trở lại.
Mẹ nó, Đỗ Hiên sao lúc này đã trở về, hơn nữa Lục Sâm còn đứng ở bên cạnh!
Nếu như bị nhận ra thì xong rồi!!!
La Lật vội vàng dùng tay ra hiệu đến các cô gái đừng lên tiếng, hoảng loạn mà sử dụng ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, sau khi làm vài lần các cô ấy cũng nhìn không hiểu, đành đổi sang đánh chữ trên điện thoại.
--- Không cần gọi cậu ta, tôi tự mình đi tìm cậu ta.
Dứt lời, còn hướng các cô ấy mỉm cười rồi quay đầu rời đi.
Các cô gái ở quầy lễ tân ngơ ngác một lúc, đối mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy sự thương xót và cảm thông ở trong mắt đối phương.
Một em trai đẹp trai như vậy, thế mà là người khuyết tật.
La Lật không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, cậu nhanh chóng trốn được phía sau chậu hoa có gốc cây cao hai mét, gửi tin nhắn cho Đỗ Hiên, sau đó quan sát từ những khoảng trống trên cây.
Đỗ Hiên dường như cảm thấy rung động trong túi tiền mình, lấy điện thoại ra xem.
Lục Sâm thấy cậu ta dừng lại, liền quay đầu hỏi: "Có việc sao?"
Đỗ Hiên căng thẳng một chút, lại có cảm giác như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, trên mặt cũng không biến sắc: "Ừm, trong nhà tạm thời có chút việc, tôi đi trước đây, còn kế hoạch thì khi nào có thời gian lại nói tiếp."
Lục Sâm không nghi ngờ cậu ta, hai người ở đại sảnh mỗi người đi một ngả.
Đỗ Hiên vẫn nhìn theo anh đi vào thang máy, sau đó dựa theo tin nhắn tìm thấy La Lật trốn sau bồn hoa, cậu ta dở khóc dở cười nói: "Nếu cậu sợ anh ấy nhìn thấy, vậy thì cũng đừng đến tòa nhà, nhìn dáng vẻ trốn trốn tránh tránh chẳng ra làm sao."
La Lật không nói bản thân chỉ muốn đến nhìn anh một chút, lấy tay ra ý bảo đi ra hầm xe nói chuyện, có rất nhiều người ở đây.
Đỗ Hiên nhìn xung quanh, chỉ thấy một vài người ở quầy lễ tân tò mò nhìn, sau khi thấy cậu ta nhìn qua liền lập tức cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì, cậu ta nhíu mày, dẫn La Lật đến lối đi an toàn.
Chỗ đậu xe của Đỗ Hiên cách lối đi an toàn chỉ một khoảng cách, cũng may lúc này trong gara không có người nào, La Lật liền buông lỏng.
"Sao đột nhiên lại muốn về nước, lần trước không phải bác sĩ đã nói cậu không được chạy lung tung sao?"
La Lật lấy điện thoại ra đánh chữ, Đỗ Hiên ngăn cậu lại: "Dùng ký hiệu ngôn ngữ đi, tốt xấu gì tôi cũng từng học qua một ít, cậu làm chậm một chút tôi nhìn sẽ hiểu."
La Lật nhún vai, và nói bằng ký hiệu ngôn ngữ: "Bác sĩ nói tình hình hiện tại của tôi, đi ra ngoài khuây khỏa sẽ giúp ích cho bệnh tình."
Đây là lời nói dối, cậu đã lén trốn đi.
Đỗ Hiên nhìn cậu một cái thật sâu, cũng không biết tin hay không tin: "Lần này dự tính đợi ở đây bao lâu? Dù sao cũng không thể ở lại mãi được, cha mẹ cậu còn đang ở nước ngoài đó!”
Vấn đề này La Lật hoàn toàn không suy nghĩ đến, cậu trở về chỉ là vì thanh tiến độ.
Cũng thuận tiện nhìn xem Lục Sâm.
"Nhiều nhất cũng là một hai tháng, nếu không bác sĩ phụ trách sẽ muốn đến đây đuổi gϊếŧ tôi." La Lật cười, tay ra ký hiệu.
"Cậu thật sự... Không dự định gặp mặt Lục Sâm một lần?" Đỗ Hiên đột nhiên hỏi.
La Lật lắc đầu, dùng ký hiệu ngôn ngữ của người câm điếc nói: "Thời điểm trước đó tôi rời đi không đúng lúc, anh ấy chắc chắn đã hiểu lầm. Hơn nữa, hiện tại tôi đã thành như thế này, cũng không thể quấy rầy anh ấy, chờ qua thêm vài năm là anh ấy có thể bắt đầu một cuộc sống mới."
Nhưng trong lòng cậu ấy cho đến bây giờ vẫn chưa quên được cậu.
Đỗ Hiên nói ở trong lòng. Cậu ta còn nhớ rõ, một lần Lục Sâm uống say, ngay cả trong lúc mê man cũng đều gọi tên La Lật, hỏi cậu vì sao không nói lời tạm biệt mà đã rời đi.
"... La Lật?!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau.như tiếng sấm nổ bên tai.