Năm năm sau.
Trụ sở chính của Lục thị, tòa nhà Thiên Đại.
Một nhóm đàn ông mặc tây trang đi giày da từ cửa tòa nhà nối đuôi nhau đi vào, đi đầu là một thanh niên tuổi không lớn, nhưng đầy lão luyện, ánh mắt sắc bén, khí thế quanh thân thậm chí áp đảo những người lớn tuổi phía sau. Mắt nhìn chỗ nào, tất cả nhân viên đều câm như hến, ngay cả các cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân nổi tiếng là hoạt bát cũng kính cẩn lễ phép hai tay khép lại đặt ở bụng, không dám có chút buông lỏng.
Chàng trai trẻ nhìn không chớp mắt, một đường đi thẳng vào thang máy chuyên dụng cho tầng cao cấp
Cửa thang máy đóng lại, bóng dáng anh biến mất trong tầm mắt mọi người, mọi người cuối cùng cũng như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
"Thật sự làm tôi sợ muốn chết, trước kia chỉ nghe nói Lục tổng không nói cười tùy tiện, không nghĩ tới gặp người thật lại đáng sợ như vậy."
"Đúng đó, tôi nói trưởng phòng kế hoạch là một người đàn ông gần năm tuổi, còn bị anh ấy mắng đến bật khóc đó.”
"Nhưng mà Lục tổng thật sự rất trẻ tuổi, thoạt nhìn như mới ngoài hai mươi?"
"Hai mươi ba nhỉ, có vẻ như năm trước vừa mới tốt nghiệp đại học, cơ thể của chủ tịch Lục cũng không tốt lắm, nên anh ấy lên chức sớm, so với người cha không làm được trò trống gì kia, thì khả năng của anh ấy mạnh hơn nhiều."
"Còn trẻ như vậy, so với tôi còn nhỏ hơn, không biết có bạn gái chưa."
"Cho dù không có cũng không đến lượt cô, đừng có nằm mơ nũa."
"Nhưng thật ra tôi có nghe nói, trước kia anh ấy từng có một vị hôn thê, nhưng mà hai năm nhà họ Lục gặp chuyện không may, cũng không có thấy nhà nào ra tay giúp đỡ bọn họ, có lẽ người đó cho rằng nhà họ Lục tiêu rồi, nên bỏ trốn."
"Vậy hiện tại chẳng phải hối hận đến chết sao?"
"Cũng không phải à."
Lục tổng trong miệng bọn họ, chính là Lục Sâm sau khi lớn lên.
Năm đó, nhà họ Lục thật sự đi theo phương hướng của thế giới gốc, tình hình phát sinh không nhỏ, nhưng bởi vì Lục Sâm trước đó đã nghe được cuộc điện thoại của Dương Quỳnh, và nói cho ông cụ Lục biết, cho nên kết quả tạo thành cũng không có nghiêm trọng như trong thế giới gốc, ít nhất Lục Sâm cũng không phải hai bàn tay trắng gầy dựng lại sự nghiệp.
Nhưng bởi vì ông cụ Lục đột nhiên phát bệnh nặng, trong công ty lập tức không có người đáng tin cậy, người nhà họ Chu thì đợi lúc cháy nhà đến hôi của, nhà họ Lục vẫn bị tổn thất không ít. Khi đó là Lục Sâm vừa lên đại học, cũng nhận nhiệm vụ lúc cấp bách, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn dắng mới có thể hồi sinh vực dậy nhà họ Lục, lúc sau cơ thể của ông cụ Lục cũng dần chuyển biến tốt, cuối cùng cả gia tộc bọn họ đều đồng lòng cũng hạ bệ được gia tộc Chu đầy tham vọng, vì thế mới có Lục thị, và Lục Sâm hiện tại.
Nét mặt Lục Sâm không chút thay đổi đi vào phòng tổng giám đốc, mới vừa ngồi xuống chưa được hai phút, điện thoại trong công ty vang lên.
"Lục tổng, trợ lý Đỗ của Đỗ thị đến rồi.
Trợ lý Đỗ đó chính là Đỗ Hiên.
Khác với người cha ngu ngốc của Lục Sâm, cha của Đỗ Hiên sau ba mươi tuổi đã tiếp quản toàn bộ Đỗ thị, để cho ông cụ Đỗ dưỡng già, mà Đỗ Hiên cũng làm việc cho công ty nhà mình sau khi thi tốt nghiệp đại học, xuất phát điểm thấp nhất, nhưng trong lúc Lục thị khó khăn cũng đã có giúp đỡ không ít, hiện tại cậu ta tốt nghiệp làm trợ lý đặc biệt bên cạnh cha Đỗ.
Việc làm ăn giữa hai nhà đều do hai hậu bối thương lượng lẫn nhau.
Về phần Bùi Đông Lâm, cậu ta không ở trên thương trường, cũng không phải đứa con trưởng, cháu đích tôn trong nhà, nên cuộc sống so với Lục Sâm và Đỗ Hiên thoải mái hơn nhiều, sau khi học xong đại học liền mê mẩn những hoạt động thể thảo mạo hiểm, lúc này đã gần một tháng không thấy người.
Đỗ Hiên lần này đến là vì để bàn bạc về kế hoạch chưa tính ra kết quả.
Ngày hôm qua ở phòng họp tranh chấp rất dữ dội, nhưng cũng không có ảnh hưởng tình cảm anh em, vào lúc Đỗ Hiên đi vào cửa, thậm chí còn mang theo cho Lục Sâm một phần cà phê và sandwich.
"Hôm nay tôi đã ăn sáng rồi mới ra ngoài." Lục Sâm nhận lấy túi plastic.
"Vậy xem như là bữa trưa." Đỗ Hiên cười, tự giác ngồi xuống ở ghế sopha: "Thế nào, chúng ta ăn trước rồi mới nói chuyện hay vẫn là nói chuyện rồi ăn?"
Lục Sâm lấy cà phê ra, đổ thêm sữa vào bên trong: "Ăn trước đi, nếu không tôi chỉ sợ đến lúc đó sẽ không nhịn không được mà ném đồ ăn vào mặt cậu."
Đỗ Hiên cười ha ha.
So với thời thiếu niên, tính cách của cậu ta đã vui vẻ hơn không ít. Nhưng Lục Sâm lại hoàn toàn ngược lại, cậu bé năm đó phóng túng không chịu gò bó hiện tại đã trở nên trầm lặng, thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười trước mặt bọn họ, thấy người ngoài cũng không nở nụ cười, mặc dù tâm trạng cũng không tệ.
Vào lúc thư ký đưa trà vào, tin nhắn của Đỗ Hiên vang lên một chút.
Đỗ Hiên nâng ly trà lên, vừa xem điện thoại vừa uống trà, sau khi nhìn thấy nội dung đoạn tin nhắn suýt chút nữa đã sặc chết.
-- Tôi đã trở về, có tiện để gặp mặt không?
"Sao vậy?"
Đỗ Hiên theo bản năng đem điện thoại úp xuống trên đùi mình, cười nói: "Không có gì, chỉ là mẹ tôi muốn tôi đi xem mắt thôi."
Lục Sâm bật cười: "Không phải chỉ là xem mắt thôi sao, chẳng lẽ ảnh chụp của đối phương rất đáng sợ?"
Đỗ Hiên cười ha ha, từ chối cho ý kiến.
Buồn bực không yên một lúc, anh ta lấy lý do quần áo bẩn nên đi vệ sinh một chút, rồi vội vã chạy ra ngoài, cho đến khi vào một phòng vệ sinh mới lấy điện thoại ra lần nữa. Ngón tay anh ta dừng lại vài giây trên phím quay số, cuối cùng vẫn chọn gửi tin nhắn.
-- Cần tôi đi đón cậu không?
-- Không cần, tôi đã gần đến sân bay, tôi đi tìm cậu.
-- Hiện tại tôi đang ở tòa nhà Thiên Đại, nếu cậu muốn tới thì nói trước với tôi, nếu không muốn đến thì chỉ cần đợi tôi ở quán cà phê Denton, đến rồi thì gửi tin nhắn cho tôi.
Phải mất một lúc lâu mới có câu trả lời.
-- Tôi đến tòa nhà Thiên Đại.
-- Được.
Cất điện thoại, trên mặt Đỗ Hiên hiện lên nụ cười chua xót, mặc dù đã qua...Nhiều năm như thế, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng bọn họ vẫn chỉ có nhau.
Sau năm năm, La Lật lần đầu tiên trở về nước.
Năm năm trước cậu trở lại nhà họ La, đem tình hình sức khỏe của chính mình nói cho cha mẹ La nghe, hai ông bài cụ đều sợ hãi và lập tức đưa cậu đi đến khoa tai mũi họng ở bệnh viện tốt nhất trong nước, chẩn đoán chính xác là u ác tính liền nhanh chóng bay ra nước ngoài trị liệu.
Gần như là cùng lúc nhà họ Lục xảy ra chuyện.
La Lật ở nước ngoài được sắp xếp nhập viện tiến hành kiểm tra toàn thân, giai đoạn này dường như vẫn còn ổn, và cậu vẫn còn có thời gian mỗi ngày quan tâm đến tin tức trong nước, chú ý về tin tức của nhà họ Lục. Từ khi nhập viện, lập kế hoạch điều trị cho đến khi mổ, La Lật đối với cơ thể mình không chút quan tâm, dường như mỗi ngày đều phải lướt điện thoại vài lần.
Tháng thứ năm sau khi ra nước ngoài, cậu tiến hành ca phẫu thuật đầu tiên.
Ca phẫu thuật rất thành công, sức khỏe hồi phục không tệ, cha La và mẹ La cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vận mệnh là không thể thay đổi, chưa đến nửa năm tế bào đã nhanh chóng tái phát, điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là nó không có thay đổi vị trí, vì thế lại tiến hành lần mổ thứ hai.
Theo sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư...
Thời gian năm năm ngắn ngủi, La Lật tổng cộng đã trải qua bảy lần phẫu thuật, gần đây nhất là trước nửa năm.
Cũng là trong lần đó, cậu ở trong bệnh viện gặp được Đỗ Hiên đang đến thăm người bạn làm ăn chung, sau đó cậu ta cùng cậu trao đổi phương thức liên hệ. Nửa năm này, cậu vẫn luôn duy trì liên hệ với Đỗ Hiên, đơn giản chỉ nói chuyện phiếm, cùng với... Hỏi thăm tình hình cuộc sống của Lục Sâm gần đây.
La Lật vốn không dự tính về nước.
Dựa theo hướng đi của thế giới gốc, cậu nên lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của Lục Sâm ở năm năm trước, sau đó yên tĩnh chết ở một nơi không có người nào biết.
Thế nhưng tiến độ kế hoạch từ nửa năm trước đã trì trệ khiến cậu lo lắng.
Từ bảy mươi phần trăm đến chín mươi bảy phần trăm, trong khoảng thời gian này, tuy phát triển chậm chạp nhưng thanh tiến độ vẫn tăng đều đặn, nhưng ba phần trăm cuối cùng dù cho thế nào cũng không thể tăng lên. Từ lúc quả cầu lông nói cậu kiên nhẫn chờ đợi, cho đến bây giờ cậu lặng lẽ quay về, nhìn xem, rõ ràng là cậu không chờ thêm được nữa.
Cho nên La Lật mới có thể giấu người trong nhà kể cả bác sĩ điều trị, lặng lẽ trở về.