Nhất Trung không có ưu điểm gì khác, chính là tin đồn lan truyền rất nhanh.
Chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm, lúc này đã ồn ào ai cũng đều biết, chỉ có La Lật không biết chuyện Lục Sâm tức giận với mình đã truyền khắp cả trường.
Dịch Hiểu Hiểu đến chính là giậu đổ bìm leo.
Ngay từ đầu cô ta đã nhìn không vừa mắt học sinh chuyển trường này, đáng tiếc đối phương luôn được Lục Thâm che chở, hôn nay Lục Th nóâm tức giận với cậu, dễ nhận thấy là đã chán ghét cậu, như vậy cơ hội của cô ta đã đến rồi.
Dịch Hiểu Hiểu cố ý va chạm vào La Lật, sau đó chỉ vào ống tay áo bị đồ uống làm bẩn, bắt đầu kêu gào muốn La Lật đền tiền
Trò cười của hai cô gái hay bắt nạt người, trở thành tranh giành người yêu mà xem cả một trăm lần cũng không chán, tất cả mọi người đều căng cổ ra ra nhìn La Lật, xem vở kịch hay, dù sao Dịch Hiểu Hiểu chính là cô gái trùm trường mà mọi người đều công nhận, trừ khi có người ngang ngược hơn nếu không thì chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ai ngờ La Lật chỉ lẳng lặng nhìn Dịch Hiểu Hiểu vài giây, khay cầm trong tay đặt lên bàn, sau đó nhặt lên ly uống nước trên mặt đất rồi bỏ vào thùng rác, xoay người trở về cũng không nhìn đến Dịch Hiểu Hiểu, cậu vươn tay bưng khay đi.
Hoàn toàn không để ý đến Dịch Hiểu Hiểu!
Dịch Hiểu Hiểu giận dữ, vươn tay kéo La Lật lại,nhưng lần này La Lật đã có đề phòng, đúng lúc nghiêng người tránh đi không để cô ta đυ.ng vào mình. Ngược lại Dịch Hiểu Hiểu giẫm phải đồ uống vương vãi trên sàn, lòng bàn chân trượt, do quá đà nên cô ta lao thẳng xuống sắp đập xuống bàn, nhịn không được mà nhắm mắt hét ầm lên.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô ta kéo lại.
Theo quán tính khiến cho Dịch Hiểu Hiểu nhào vào trong l*иg ngực của đối phương, cô vịn vào ngực đối phương, lòng vẫn còn sợ hãi mở mắt ra, đập vào mắt cô ta là khuôn mặt chói mắt và tuyệt đẹp, mắt hơi nhướng lên giống như trìu mến, chỉ liếc mắt một cái, trái tim trong lòng cô ta đã đập bùm bùm mãnh liệt hẳn lên.
"Cẩn thận một chút."
Thanh âm của đối phương hoàn toàn khác với dung mạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong trẻo đến mức không phân biệt được giới tính.
Cho đến khi đối phương đẩy cô ta ra, phạm vi thị giác của Dịch Hiểu Hiểu mới mở rộng, cô ta phát hiện ra người vừa cứu cô ta vậy mà lại là La Lật, mà đối phương cũng vô cảm cúi đầu nhìn xuống cô.
Trong lòng Dịch Hiểu Hiểu lập tức lạnh đi, sắc hồng trên má cô ta cũng chuyển từ e thẹn sang tức giận.
Cô ta thế mà được tình địch cứu! Còn bị đối phương xem như con nít!
Dịch Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, bàn tay còn vịn ở ngực của đối phương lúc này mạnh mẽ đẩy một cái, cái chạm bằng phẳng dưới lòng bàn tay khiến cô ta giật mình sững sờ trong giây lát, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, cô ta đã xoay người lại cầm lấy cái ly không biết của ai chuẩn bị hất lên người La Lật.
"Bên kia đang làm gì đó!" Giáo viên cũng ở nhà ăn này ăn cơm, trò cười bên này rất nhanh đã khiến cho bọn họ chú ý đến.
Dịch Hiểu Hiểu vô cùng chú trọng hình tượng trước mặt giáo viên, nếu không sẽ không tự nguyện buông cái ly xuống, cô ta chỉ vào La Lật và tố cáo trước: "Thầy giáo, cậu ta cố ý đem đồ uống đổ lên người em, quần áo em đều ướt hết!"
Thầy giáo đi đến trước mặt, nhíu mày nhìn đống bừa bộn trên mặt đất.
Ông ấy đã nghe rất nhiều điều về học sinh mới chuyển trường này, dù sao để đạt được điểm tuyệt đối cũng không phải đơn giản, tất cả giáo viên đều đánh giá cao cậu, họ đang trông đợi Nhất Trung có thể kéo thêm được vài người đứng hạng nhất trong năm nay. Nhưng Dịch Hiểu Hiểu cũng là học sinh có "nhân phẩm và đa tài.", bình thường vẫn ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, sao hôm nay lại ở trước mặt mọi người cùng đối phương tranh cãi?
"Thầy giáo, là bởi vì trong nhà ăn có nhiều người, nên không cẩn thận phát sinh việc va chạm thôi."
La Lật cất lời, thầy giáo nhẹ nhàng thở phào.
Ông ấy đang lo không biết giải quyết chuyện này như thế nào đây, hai người đều là học sinh tốt, chuyện vẫn chưa biết được rõ ràng, cũng không thể giống như bắt mấy đứa học sinh hư để phê bình một chút. Nếu La Lật nói không cẩn thận thì cứ là không cẩn thận, buổi chiều còn phải tiếp tục cuộc thi, nếu tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến phát huy, cũng không phải chuyện tốt gì.
Một trong hai người có liên quan đã nói như vậy, Dịch Hiểu Hiểu là học trò "rất hiểu chuyện" rất tốt, tất nhiên cũng không thể không bỏ qua.
Cô ta ở phía thầy giáo không nhìn thấy mà hung hăng trừng mắt liếc nhìn La Lật một cái, sau đó phủ lên vẻ mặt tủi thân, dẫn tay sai xám xịt rời đi.
La Lật nhờ dì quét dọn vệ sinh lau dọn giùm, vừa muốn tiếp tục tìm nơi để ăn cơm, chợt nghe có người gọi cậu.
"La La, bên này!"
La Lật quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Diệu cùng cô em gái tiểu thư của cô đang ngồi dựa vào bàn ăn cạnh cửa sổ hướng cậu vẫy tay, La Lật không có do dự mà đi qua.
Lâm Diệu đem bọc nhỏ mang theo bên mình quăng sang một bên, nhường một khoảng không cho La Lật: "Vừa rồi tớ đều nhìn thấy hết, cậu cũng quá xui xẻo rồi, mới vừa tranh cãi với Lục Thâm xong, lại ở nhà ăn gặp được Dịch Hiểu Hiểu."
La Lật cầm đũa, dừng lại một chút: "Sao cậu biết?"
"Gần như cả trường đều biết." Lâm Diệu nhếch miệng cười, không có ác ý gì: "Đây là cũng thường thôi, nói thế nào Lục Thâm cũng là người đẹp trai nhất trường, là nam thần trong suy nghĩ của chín mươi chín phần trăm nữ sinh trong trường, ngay cả cậu cũng rơi vào tay cậu ta, các cô ấy tất nhiên sẽ càng chú ý một chút. Nhưng mà hai người sao lại cãi nhau vậy, nghe bọn họ nói là bởi vì cậu không để cho cậu ta quay cóp bài thi?"
La Lập mím môi, gật đầu thừa nhận.
Lâm Diệu lập tức cười nằm bò ra bàn.