Không nghĩ tới thế giới gốc lại có thể đi theo chiều hướng cẩu huyết ngược tâm.
Kiểm tra của La Lật kết thúc, cậu cầm đơn báo cáo, cuối cùng cũng hiểu được nguyên thân vì sao vào thời điểm Lục Sâm khó khăn nhất lại rời bỏ đi.
Vì nguyên thân có bệnh.
Ý trên mặt chữ, đó là một căn bệnh nghiêm trọng.
Khối u ác tính đã nằm phía dưới dây thanh quản, tên gọi tắt là ung thư thanh quản, đã phát triển đến mức chèn ép dây thanh quản, khó trách giai đoạn trước cậu không hiểu vì sao mất giọng. Sử dụng cơ thể hoàn toàn sao chép thuộc tính của nguyên thân ban đầu, La Lật tất nhiên phải nhận lấy đau khổ chứng ung thư của nguyên thâ, mà xét theo phương hướng của thế giới ban đầu, khối u này một trăm phần trăm không thể chữa khỏi, nếu không nguyên thân sẽ không thể chết ở nước ngoài.
La Lật thật sự không sợ chịu khổ, với tư cách bảo vệ người trở thành vật hy sinh, cậu đã sớm trải qua vô số kiểu chết thế này, nên kinh nghiệm rất phong phú.
Hơn nữa hệ thống cũng phải vì bắt người mới làm nhiệm vụ, mà tra tấn bọn họ, cấp bậc thấp cảm nhận bên ngoài đều được che chắn, nếu sau này cần trị bệnh bằng hóa chất hoặc giải phẫu, tì cậu cũng hoàn toàn không cần lo lắng.
Thế nhưng, sau khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy, La Lật lần đầu tiên hình thành tâm lý kháng cự cái chết định mệnh của mình.
Không vì người nào khác, chỉ là không muốn khiến Lục Sâm đau khổ.
Trong nội dung gốc, nhà họ Lục tụt dốc, ngoại trừ Đỗ Hiên cùng Bùi Đông Lâm còn có thể lén giúp đỡ Lục Sâm, những người còn lại đều là dáng vẻ sống chết kệ mày, La Lật từng hoài nghi và khó hiểu, vì sao nhà họ La cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, rõ ràng ở thế hệ trước còn vì tình cảm qua lại mà hứa hôn, thế mà lại ở thời điểm nhà họ Lục khó khăn lại thờ ơ lạnh nhạt. Thậm chí còn đưa cả nhà ra nước ngoài, hiện tại xem như cậu đã hiểu được một chút.
Cô con gái quý giá của nhà họ vừa đính hôn với Lục Sâm đã xảy ra chuyện, dựa vào mối quan hệ bạn bè ở quá khứ bọn họ chỉ chuyển nhà, đưa con gái đi chữa bệnh thật tốt, nhà họ La cũng tự lo cho mình chưa xong, làm sao có thời gian quan tâm đến phản ứng của Lục Sâm.
Điện thoại trong túi tiền đột nhiên vang lên.
La Lật dừng bước chân một chút, gấp bản báo cáo lại nhét vào trong túi, mới mở điện thoại.
"A Sâm?"
"Em đang ở đâu, có cần anh đến đón em không?"
La Lật không nói với Lục Sâm về cuộc kiểm tra lại, hôm nay bọn họ hẹn đến xem căn hộ mới của Lục Sâm, là ông cụ Lục tặng quà sinh nhật trước cho cháu trai, bốn phòng ngủ và hai phòng khách, Lục Sâm dự tính sẽ tổ chức sinh nhật mười tám tuổi ở chỗ này.
"Không cần." La Lật tùy tay ngăn lại một chiếc xe taxi: "Em sẽ nhanh chóng đến đó, mấy anh chơi trước đi."
Căn nhà mới mua nằm ở ngoại ô, cách một đường quốc lộ chính là đại học công lập nổi tiếng nhất.
Sự tiến bộ ở học tập của Lục Sâm ai cũng thấy rõ, La Lật đoán ông cụ Lục mua căn hộ ở khu vực này là để cổ vũ cháu trai, tất nhiên, lấy thành tích hiện tại của Lục Sâm, muốn thi vào trường đại học này vẫn còn rất khó.
Nửa tiếng sau, La Lật đứng ở cửa khu nhà, ấn chuông cửa.
Lục Sâm lập tức chạy đến mở cửa, nhìn thấy La Lật đã vui mừng phấn khởi, kéo người đi vào, trong phòng khách đã chật kín người, đều là những gương mặt thân quen, La Lật gật đầu liên tục, được Lục Sâm lôi kéo ngồi ở ghế sopha dành cho một người cạnh ban công.
Hai người ngồi ở ghế sopha đơn tất nhiên là chật chội, La Lật liền ngồi ở trên tay vịn, còn Lục Sâm thì vòng một tay ôm eo cậu.
Lâm Diệu nhịn không được nói: "Này, có cần khoe ra như vậy không hả."
La Lật khó hiểu.
Lục Sâm vừa nghe đã hiểu, còn ôm La Lật chặt hơn: "Cậu ghen tị? Vậy thì mau chóng tìm bạn trai đi."
"La La, sao đến trễ vậy, cậu cũng không biết đâu, vừa rồi dọc đường đi A Sâm đều nhắc đến cậu." Lâm Diệu liếc mắt nhìn mặt Lục Sâm trắng bệch: "Đúng là quái lạ, tôi chưa bao giờ biết A Sâm là một tên yêu điên cuồng."
Lục Sâm lộ vẻ xấu hổ, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Cậu ghen tị?"
Lâm Diệu nói: "Ghen tị vì là nô ɭệ của người yêu đúng không?"
Lục Sâm nhặt cái gối lên ném qua: "Cậu câm miệng đi!"
Mấy cậu thanh niên cũng không ở trong căn hộ của anh quá lâu, phòng vừa được hoàn thành nhưng vật dụng trong nhà cũng chỉ có mỗi cái sopha và bàn trà ở trong phòng khách, nhưng nơi khác đều còn chờ Lục Sâm tự mình sắp xếp. Đơn giản đi tham quan một chút, mọi người liền mỗi người đều chia tay nhau, trong căn họ chỉ còn lại hai người Lục Sâm cùng La Lật, bàn bạc về chuyện trang trí nhà ở.
La Lật nhì Lục Sâm giống như làm ảo thấy lấy ra một chồng bản vẽ từ dưới bàn trà, thích thú tràn trề nói: "Em thích trang trí theo phong cách nào?"
La Lật ngạc nhiên: "Em?"
"Đúng rồi." Lục Sâm giang rộng hai cánh tay: "Từ nay về sau, nơi này chính là tổ ấm tình yêu của chúng ta."
La Lật cứng họng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Lục Sâm thấy vậy, hứng thú cũng dừng lại một chút: "Sao vậy, em không muốn ở nơi này sao?"
La Lật lắc đầu, cười nói: "Chỉ là có chút bất ngờ, sao anh lại muốn ở nơi này? Chúng ta còn phải lên đại học nữa."
"Chính là bởi vì muốn lên đại học, cho nên anh mới nghĩ muốn ở nơi này đó." Lục Sâm chờ mong nói: "Lấy thành tích của em thi vào trường đại học M là chuyện nhỏ, ở nơi này em đến trường cũng tiện hơn."
"Vậy còn anh?"
"Anh cũng đã kiểm tra qua, tuy thành tích hiện tại của anh cách đại học M một khoảng lớn, nhưng năm nay bọn họ có hạng mục tuyển chọn đặc biệt, anh có thể ghi danh vào đó, cố gắng một chút vẫn có cơ hội. Sau khi nhập học còn có thể chuyển ngành, đến lúc đó anh vẫn có thể cùng em ra trường."
Không nghĩ tới, anh thế mà đã lo xa đến như vậy.
La Lật nhất thời yên lặng, thậm chí còn thôi thúc muốn nói rõ sự việc ra, nói cho Lục Sâm biết bọn họ mãi mãi không thể nào cùng nhau học đại học.
Nhưng cậu cuối cùng vẫn nhịn xuống.