Ban đầu La Lật nghĩ mình chỉ bị cảm mạo bình thường.
Dù sao thời tiết tháng tư hay thay đổi, ngày trước còn mặc thêm một chiếc áo khoác, hôm sau đã có thể chỉ mặc một chiếc áo.
Cậu ho khan mấy ngày, đi bệnh viện lấy thuốc uống, uống được hai ngày thì đột nhiên mất tiếng, cổ họng sưng lên, điệu bộ giống như: "Tôi đang sưng nặng lắm rồi." Nhưng khi đến khoa tai mũi họng kiểm tra thì bác sĩ nói a-mi-đan không có vấn đề gì, mất tiếng cũng không phải do cảm cúm.
Tìm không ra nguyên nhân bệnh, La Lật chỉ có thể tuân theo đề nghị của bác sĩ, trước tiên đi chụp X quang rồi nói sau.
Ảnh X quang cần một tuần sau mới có thể lấy được.
Trên đường ra khỏi bệnh viện, Lục Sâm an ủi cậu: "Yên tâm đi, anh trước kia cũng từng bị cảm nặng hai lần, cũng không nói ra thành tiếng, sau khi nói lại được, Đông Tử nói giọng của anh so với tiếng vịt kêu còn khó nghe hơn, sau này thì tốt rồi."
La Lật bên ngoài đáp lời, trong lòng lại mơ hồ có chút lo lắng.
Nhưng cậu cũng lén hỏi qua quả cầu lông, là cơ thể cậu khi làm nhiệm vụ đều dựa theo thiết lập của nguyên thân, theo lý thuyết thì sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ còn khoảng chưa đến năm mươi ngày là đã đến kỳ thi cấp ba, nhóm học sinh cấp ba cũng bắt đầu lần thứ hai thi thử.
La Lật đã học bài cùng Lục Sâm trước khi cậu đổ bệnh, lúc này bảng từ đơn đã học được ba phần tư, cho dù có ngưng vài ngày cũng không có ảnh hưởng chút nào đến tiến bộ của anh, thậm chí thành tích kỳ thi tháng trong hai tuần trước đó còn khiến kẻ khác giật mình.
Dựa theo lời Lục Sâm nói: "Đều do tiểu Lật dạy dỗ tốt."
La Lật như trước vẫn không nói nên lời, chẳng lẽ giọng nói của cậu là do nụ hôn của Lục Sâm làm hỏng?
Vào ngày có kết quả thi thử, Lục Sâm còn muốn hôn cậu, khi còn ngồi trong xe liền vội vã, bị La Lật chặn mặt lại.
Em còn chưa khỏe, đừng để lây cho anh... La Lật gõ điện thoại nói.
Lục Sâm tủi thân mà mếu máo: "Nhưng em đã đồng ý rằng, nếu anh làm tốt bài thi thì sẽ thưởng cho anh mà."
La Lật ngẫm nghĩ, giơ tay lên hôn lên lòng bàn tay, rồi quay tay đặt lên mặt Lục Sâm, dùng ánh mắt nói: Như vậy có được không?
Lục Sâm vội ho một tiếng, lấy tốc độ nhanh như tia sét hướng về trên mặt cậu, dùng sức cắn một cái, sau đó lau miệng nói: "Như vậy mới được."
La Lật bất lực lau nước miếng trên mặt mình.
Những ngày không nói chuyện được cũng không kéo dài được bao lâu, đột nhiên một ngày rời giường, La Lật phát hiện cổ họng đã không còn đau, cũng có thể nói chuyện lại, nhưng cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình.
Nhưng mà, nếu đã có thể nói được, vậy nhiệm vụ học tập vẫn sẽ tiếp tục tiến hành.
Đến nhà họ Lục cũng đã quen, Lục Sâm như thường lệ đi đổ xe, để cho La Lật vào nhà trước.
Hôm nay dường như có chút khác biệt, trước kia khi đến đây, trong nhà căn bản là không thấy người nào, nhưng lần này trở lại La Lật vừa vào cửa, đã chạm mặt Lục Thụy đang ngồi trong phòng khách.
La Lật đột nhiên cảm thấy có một sự thôi thúc khiến cậu quay đi.
Nhưng Lục Thụy lại không như vậy, cậu ta trước tiên là giật mình, sau đó cả khuôn mặt đều sáng lên: "Ui, đây chẳng phải là chị dâu sao!"
La Lật nhìn cậu ta khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
"Gần đây cậu thường hay đến nhà chúng tôi, là đang hẹn hò với anh trai tôi nhỉ." Lục Thụy đứng dậy đi về phía cậu:
"Mối quan hệ của hai người dường như rất tốt, đang dự tính tốt nghiệp sẽ kết hôn sao?"
Cũng không phải, cậu muốn trốn chạy sau khi tốt nghiệp.
La Lật lạnh lùng nói: "Chuyện đó không liên quan đến cậu đúng không?"
Lục Thuy đi đến trước mặt cậu, bất ngờ phát hiện vị chị dâu này thật sự rất cao, hai người gần như là nhìn thẳng mắt nhau. Cậu ta cũng không để ý sự lạnh nật của La Lật, tự ý cười nói: "Tất nhiên có liên quan rồi, về sau đều là người một nhà mà."
La Lật cười nhạt.
Lục Thụy khi không có việc gì đều kiếm chuyện, tạm thời không nói tới, chỉ là mẹ kế Dương Quỳnh không đem Lục Sâm hãm hại đến chết là tốt lắm rồi, cũng không biết đã liên minh với người nhà họ Chu như thế nào, dù sao qua ba tháng nữa, nhà họ Lục cũng sẽ sụp đổ.
Nghĩ đến hướng đi này, trái tim La Lật khó tránh khỏi đau nhói một chút.
Lục Thụy thấy trong đáy mắt cậu hiện lên sự đau khổ, có chút khó hiểu, lại nhân cơ hội này đến gần. La Lật đang thất thần hoàn toàn bị cậu ta đẩy vào góc tường, dùng một cánh tay chặn đường.
Trên mặt thiếu niên lộ nụ cười không đúng đắn, ánh mắt chộn rộn.
Rõ ràng dáng vẻ giống nhau, nhưng vẻ mặt này được Lục Sâm làm ra, La Lật chỉ cảm thấy đáng yêu, hiện tại đổi lại là Lục Thụy, cậu vì sao lại chỉ cảm thấy ghê tởm. Cánh tay buông lỏng bên người của La Lật rất nhanh đã cuộn thành nắm đấm, chỉ cần Lục Thụy hành động không đúng mực, cậu sẽ lập tức giáng đòn.
Vừa đúng lúc này, Lục Sâm đã trở lại.
Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy hình ảnh vị hôn phu của mình bị em trai kế đè lên tường, mắt như muốn nổ tung, không chút nghĩ ngợi liền đi đến cho Lục Thụy một đấm, sau khi đánh người ngã xuống đất, anh tiếp tục nắm lấy cổ áo cậu ta.
La Lật ôm cánh tay, thờ ơ lạnh nhạt một lúc mới tiến lên ngăn tay Lục Sâm lại.
Tức giận của Lục Sâm hơi dịu xuống, phun một ngụm, đem Lục Thụy mặt mũi bầm dập ném xuống đất, trở tay ôm lấy La Lật:
"Em không sao chứ?"
La Lật dạ nói: "Anh không cần căng thẳng như vậy, em đánh thắng được cậu ta."
Lục Sâm không hài lòng: "Vậy vừa rồi sao em không đẩy nó ra?"
La Lật cười nói: "Cậu ta còn chưa kịp ra tay, em chỉ đang chờ cơ hội để phòng vệ mà thôi."
Người bị nói đến vẫn còn nằm trên mặt đất không đứng dậy để đi được, nghe được đối thoại của bọn họ dường như muốn hộc máu, ôm lấy ngực nói: "Hai người các ngươi... Cứ chờ đó cho tôi!"
Ánh mắt Lục Sâm lập tức trở nên nguy hiểm.
La Lật kéo anh xuống, đi đến bên người Lục Thụy giẫm lên bắp chân của cậu ta một cái, từ trên cao nhìn xuống nói: "Này, nhìn nè."
Dứt lời liền ôm lấy mặt Lục Sâm hôn qua.