Đây là La Lật học được từ trong ngôn tình.
Khi làm cũng cảm thấy rất ngại, hiệu quả không ngờ rất tốt.
Trong nháy mắt khuôn mặt Lục Sâm đã hồng hào trở lại, hai mắt sáng rực, nét mặt như muốn đem La Lật đè xuống hai tay nắm chặt cầm lấy vấn đề, giọng nói khàn khàn: "Thật sự?"
La Lật vội ho một tiếng, che miệng gật đầu.
Lục Sâm lập tức nói: "Vừa rồi có từ đơn kia tôi chưa nhớ rõ, cậu dạy lại cho tôi lần nữa!"
La Lật: "..."
Quả cầu lông cũng chậc chậc:【Không ngờ tới nha không ngờ tới, cậu học được mánh khóe này từ khi nào vậy, thầy giáo Tiểu La La?】
La Lật đỏ mặt:【Chú mày câm miệng.】
Lục Sâm cầm lấy tay cậu nói: "Thầy giáo tiểu La, tôi không nhớ kỹ, hãy dạy lại cho tôi một lần nữa đi."
La Lật nhất thời cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.
Cậu chỉ nghĩ đến việc kiềm chế sự xấu hổ của mình, mà đã quên Lục Sâm là một người vô liêm sĩ và da mặt dày đến cỡ nào, cứ như thế mà dạy học, chỉ sợ "học" một từ đơn mà học trăm lần cũng không ngừng.
"Không được, mỗi từ đơn chỉ có thể dạy một lần." La Lật lúc này thay đổi chiến lược.
Lục Sâm vui vẻ đồng ý, giơ sổ tay từ ngữ thật dày ở trong tay, nói: "Không sao, trên quyển sách này có ba nghìn năm trăm từ đơn, tôi không vội, mỗi ngày học năm mươi từ là được rồi."
La Lật: "..."
Như vậy chỉ sợ chưa qua mười ngày, thì môi của cậu sẽ bị giày vò đến rách mất.
Tuy nhiên lời cậu nói ra như bát nước đổ đi, La Lật dù có hối hận đến đâu cũng vô ích, chỉ có thể làm theo yêu cầu của học sinh Lục, cũng như hoàn thành định mức "Dạy học" của ngày hôm nay. Vào lúc hai người tách ra, La Lật chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình đều đã tê rần, nói chuyện cũng không lưu loát, chỉ có thể cho Lục Sâm trước tiên làm bài thi, còn mình thì bình tĩnh lại.
Lục Sâm mới vừa chiếm được tiện nghi, không nói hai lời, đặt bút lên liền viết.
Những ngày học tập chăm chỉ và tiến về phía trước cứ bắt đầu một cách vui vẻ như vậy, ban đầu là ở nhà họ Lục, sau đó cũng đi qua nhà trọ của La Lật, vào lúc hai người ở cùng một chỗ, ngoại trừ làm bài thi thì chính là "Học từ đơn", hơn nữa bởi vì Lục Sâm "Ham học" nên La Lật cũng "Hết lòng chỉ dạy", thành tích của Lục Sâm đột nhiên tăng cao, và anh vậy mà cũng đã đạt được thành tích tốt nhất trong kỳ thi hàng tháng vào cuối tháng ba, là một trăm năm mươi điểm
Khi nhìn thấy điểm thi, chủ nhiệm lớp cho rằng là đã tính sai rồi, nếu không thì nhất định do Lục Sâm gian dối.
Nhưng sau khi nhìn thấy La Lật và Lục Sâm vừa đi vào phòng học vừa nói chuyện, ông mới giật mình chợt nhận ra, người đã đem kẻ bắt nạt học sinh trở thành một học sinh ngoan, chính là học sinh chuyển trường hiện tại đang đứng thứ nhất toàn khối.
Về phần Giang Tâm Viện, khi không có dây dưa cùng nam chính, cảm giác hiện diện của cô ta ở trong trường đột nhiên hạ thấp xuống.
Tất nhiên, ánh hào quang của người xuyên qua vẫn phải có, khai giảng hơn một tháng, cô ta cũng nhận được không ít thư tình, cũng có người trên diễn đàn trường bày tỏ với cô ta, nhưng đều bị Giang Tâm Viện lịch sự từ chối.
Sau kỳ thi hàng tháng, La Lật đi tìm chủ nhiệm lớp một lúc, cậu chủ động mong muốn được ngồi cùng bàn với Lục Sâm.
Chủ nhiệm lớp không cần (phải) nghĩ ngợi mà đồng ý.
Đợi cho sơ đồ chỗ ngồi mới xuất hiện, La Lật vui sướиɠ phát hiện, chẳng những cậu được ngồi cùng bàn với Lục Sâm, mà ngay cả Giang Tâm Viện cũng được chuyển đến trước ba dãy, khoảng cách với bọn họ không thể nào xa hơn. Chỉ có một điều không được hoàn mỹ nhất chính là, Bùi Đông Lâm cùng Lâm Diệu ngồi ở phía trước bọn họ, hai tên này vốn đã ồn ào còn không hợp nhau, nên không có phút giây nào yên tĩnh.
Khi Đỗ Hiên tìm đến Lục Sâm nói chuyện, anh ta suýt bị túi văn phòng phẩm của bọn họ đánh trúng.
"Địa điểm đã xác định rồi, ở khách sạn Quang Duyệt." Đỗ Hiên đem túi văn phòng phẩm ném về trên người Bùi Đông Lâm, nhìn điện thoại nói: "Bảy giờ tối thứ tư."
La Lật hỏi: "Lại có hoạt động?"
Đỗ Hiên nói: "Sinh nhật mười tám tuổi của bạn gái anh Thành, chúng tôi dự tính làm một bữa tiệc lớn."
La Lật buột miệng nói ra: "Lại là anh ta?"
Lục Sâm bật cười nói: "Anh Thành là người lớn tuổi nhất trong đám tụi tôi, bình thường có chuyện gì đều là anh ta đi trước, tụi tôi cũng đã thành thói quen." Dừng một chút: "Nói ra thì tôi vẫn chưa biết khi nào sinh nhật cậu, tôi sẽ chuẩn bị quà thật tốt nha."
La Lật nói: "Sinh nhật của tôi đã qua, vào lúc vừa chuyển trường đến đây được mấy ngày."
Vừa dứt lời, nét mặt Lục Sâm đã kỳ lạ.
Bùi Đông Lâm giật mình một chút, thẳng thắn nói: "Nhìn không ra nha, cậu vậy mà lớn hơn chúng tôi, tuy rằng cũng chỉ hơn tháng thôi nhưng mà vẫn lớn hơn anh Sâm nhiều."
Một nắm đấm của Lục Sâm bay qua: "Tôi cần cậu nói nhiều."
Bùi Đông Lâm đau đớn.
Nhưng La Lật rất bình tĩnh, dù sao cậu cũng biết chuyện này. Trong ba nhân vật thì Đỗ Hiên lớn nhất, ngược lại người luôn được gọi là anh Lâm có sinh nhật vào cuối tháng năm, theo số tuổi đó thì phải đứng thứ ba, anh đối với điều này rất bất mãn, cũng rất ít khi nhắc đến sinh nhật của mình.
"Nửa tuổi thôi mà, tôi cũng không quan tâm." La Lật an ủi anh.
Mặt Lục Sâm càng tệ, nhưng anh để ý nha!
Thế nhưng chút không thoải mái ấy cũng chỉ là tạm thời, vào lúc tan học anh đã điều chỉnh thật tốt tâm tình của mình, còn nhân cơ hội này muốn đòi quà La Lật: "Sinh nhật của tôi cũng không còn xa nữa, cậu dự tính chuẩn bị quà gì cho tôi vậy? Để tôi nói trước với cậu là tôi không cần tài liệu ôn tập đâu đó."
La Lật mới vừa mở miệng ra đã khép lại, im lặng một lát nói: "Để tôi suy nghĩ thật tốt đã."
Quả cầu lông e sợ thế giới sẽ không hỗn loạn:【 Dựa theo truyện ngôn tình thì món quà sinh nhật tốt nhất tất nhiên là đem mình tặng đó nha!】
La Lật:【Cút!】