Ban đầu cô ta nghĩ rằng mình chỉ gặp phải bạn cùng bàn tính khí thất thường và thái độ lạnh lùng, bây giờ thì khác, cô ta phát hiện bạn cùng bàn của mình căn bản là một bộ não yêu đương, hòa thuận thì hòa thuận rồi, làm gì ngay cả giờ học cũng phải nhìn chằm chằm người yêu, hại cô ta bị kẹp ở giữa, giống như một bóng đèn khổng lồ 50 triệu.
Lại không nghĩ chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau, dường như Lục Thâm cảm thấy nhìn người yêu cách một người khác không tiện lắm, vừa tan học liền nhấc cằm với Giang Tâm Viên, lạnh lùng nói: "Cậu và La Lật đổi chỗ ngồi đi, cản trở tôi ngắm người yêu."
Giang Tâm Viên không nói nên lời: "Chỗ ngồi có thể tùy tiện đổi sao?"
La Lật cũng bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng làm khó người ta."
Lục Thâm bĩu môi: "Nhưng như vậy tôi không tiện ngắm cậu."
Thật ra La Lật còn không muốn để Giang Tâm Viên kẹp ở giữa hơn, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu tùy tiện đổi chỗ, chắc chắn giáo viên sẽ không vui, nghĩ đi nghĩ lại, cậu đưa ra lựa chọn ổn thỏa: "Cậu với Giang Tâm Viên đổi chỗ ngồi đi."
Lục Thâm miễn cưỡng đồng ý.
Buổi chiều còn có ba tiết học, sau khi đổi chỗ ngồi, Lục Thâm liền trông mong nhìn chằm chằm La Lật ba tiết.
Cho dù tâm tư La Lật có bình tĩnh đến đâu, cũng bị anh nhìn đến da mặt có chút nóng lên, cuối cùng cũng đến tiết tự học buổi tối, cậu xin giáo viên nghỉ phép, ra cổng trường mua quà trước, đỡ phải để Lục Thâm đợi sau giờ học.
Chưa đầy mười phút sau khi ra khỏi trường, La Lật xoay người bước vào "cửa hàng quà tặng" trong đầu mình.
Quả cầu lông hét lên trong đầu cậu:【Cậu vào tiệm sách Hoa cũ là gì?!】
La Lật đi thẳng đến một kệ sách:【Chọn quà tặng.】
Quả cầu lông bối rối:【Cậu định tặng anh ấy một cuốn tiểu thuyết? Một tạp chí? Hay là... Vl!】Quả cầu lông không nhịn được nói một câu thô tục.
La Lật lấy một quyển sách dày chừng một đốt ngón tay từ trên kệ xuống, đọc sơ qua một lần, hài lòng gật đầu, sau đó lại rút ra một quyển sách cũng dày không kém như ở phòng bên cạnh.
Quả cầu lông thấy mà trợn trừng mắt lòng run rẩy:【 La à, hai người vừa mới hòa giải, chúng ta đừng chơi trò này được không?】
Động tác của La Lật không ngừng lại: 【Chẳng lẽ chú mày cảm thấy món quà này không tốt sao?】
Quả cầu lông gãi đầu:【... Tốt thì tốt, nhưng tôi không nghĩ nam chính sẽ thích nó.】
La Lật rất tự tin: 【Anh ấy sẽ thích nó.】
Quả cầu lông không nói nên lời.
Chọn "quà tặng" xong, La Lật nhờ người bán gói lại bằng giấy gói quà, rồi hớn hở cầm "món quà" nặng vài ký đi đến trường. Cậu lựa chọn mất một thời gian, lúc quay lại giờ tự học buổi tối đã kết thúc, Lục Thâm đang ở trong gara chờ cậu.
Thấy cậu cầm món đồ lớn như vậy, Lục Thâm giật mình: "Cậu đi mua gì vậy?"
La Lật ra hiệu cho anh mở cửa xe, đặt mọi thứ ở ghế sau: "Tất nhiên quà, chờ về nhà rồi mở ra đi."
Lục Thâm nhìn về phía ghế sau, không hiểu sao có chút bất an.
Anh mang theo tâm trạng thấp thỏm lái xe suốt quãng đường, sau khi đến nhà họ Lục, Lục Thâm chủ động đòi cất quà, vừa cầm lấy liền là chùng tay xuống, lòng anh cũng chùng xuống theo, càng cảm thấy "món quà " cực nặng này ẩn chứa chút bi thương không thể chịu đựng được.
Món quà cho La Lật được đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Bởi vì không xác định lúc nào mới làm hòa, Lục Thâm cũng không đem quà theo, hôm nay đưa La Lật trở về cũng là để tặng quà. Hai bên trao đổi quà cho nhau, một bên tò mò, một bên lo lắng.
Trong phòng này, La Lật mở hộp đồ trang sức bằng nhung to bằng bàn tay ra, bên trong có một chiếc đồng hồ, kiểu dáng hơi trung tính, nhưng giá cả chắc chắn không hề rẻ, vừa nhìn đã biết được lựa chọn cẩn thận.
Bên kia, Lục Thâm xé giấy quà, ngồi yên tại chỗ.
"Đề toán kỳ thi tuyển sinh đại học cả nước qua các năm", "100 bài luận tiếng Anh kỳ thi tuyển sinh đại học", "ghi nhớ từ vựng tiếng Anh kỳ thi tuyển sinh đại học"... Một loạt các chữ viết như bùa chú tràn vào tầm mắt, khiến cho người ta muốn ngất xỉu tại chỗ.
Hai tay Lục Thâm run rẩy, trong đầu trống rỗng, trong nháy mắt cảm giác được ác ý đến từ khắp nơi trên thế giới.
Quả cầu lông đã bắt đầu hô xong rồi xong rồi.
La Lật cũng không nhanh không chậm, đặt đồng hồ xuống, đi tới trước mặt Lục Thâm, từ trên cao nhìn xuống ôm lấy mặt anh, thấp giọng đọc một từ, sau đó hai môi kề sát vào nhau, đầu lưỡi chạm vào hàm răng anh vài cái rồi nhanh chóng rút lui, hơi đỏ mặt nói: "Trước đây cậu vẫn không nhớ được từ này, nó được phát âm như vậy, sau này nếu cậu không biết tôi có thể giúp cậu học như vậy, hử?"