"Đừng đi gấp như vậy."
Trên hành lang, Lục Thâm đuổi theo La Lật, nắm lấy cổ tay cậu.
"Có chuyện gì không?" La Lật nghiêng đầu.
"Vừa rồi…" Lục Thâm dừng một chút, cười có chút ngốc nghếch: "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn từ chối tôi, không nghĩ tới cậu lại chủ động hôn tôi."
Ánh mắt La Lật lóe lên, nói: "Tôi chỉ không muốn để cậu mất thể diện trước mặt bạn bè thôi."
Lục Thâm cười càng vui vẻ: "Không ngờ cậu lại để ý cảm nhận của tôi như vậy, vậy có muốn thử làm bạn gái tôi không?"
La Lật: "Tôi đã nói rồi, tôi có…"
"Chỉ là chồng chưa cưới thôi mà." Lục Thâm không thèm để ý ngắt lời cậu "Cũng không phải đã kết hôn, cậu còn nói chưa từng gặp mặt người ta, trước khi kết hôn có bạn trai thì có sao?"
La Lật: "Tôi…"
Vốn cậu muốn trực tiếp từ chối, nhưng đối với ánh mắt chờ mong của Lục Thâm, không biết tại sao có chút không nói nên lời, đành phải đổi giọng: "Để tôi suy nghĩ chút đi, dù sao chúng ta cũng mới quen biết được hai ngày."
Lục Thâm cười không đứng đắn: "Mới quen biết hai ngày, cậu đã chủ động hôn tôi rồi."
La Lật: "…"
La Lật:【Anh ta thực sự không biết xấu hổ.】
Quả cầu lông:【…Ha!】
La Lật giật giật cổ tay, ý bảo anh buông ra: "Nơi này có vẻ không hợp với tôi lắm, tôi phải về rồi."
Ở lại nữa, không chừng còn gặp phải những chuyện khó xử hơn, coi như cậu đã hiểu tại sao người xuyên không lại bị đám công tử kia làm cho bỏ chạy. Một cô gái hướng nội đơn thuần gặp phải những người này, căn bản là bị đùa giỡn, đồng bạn của cô ta còn cố ý bỡn cợt, tình cảnh chỉ càng thêm tồi tệ hơn.
May mắn thay, La Lật không phải một cô gái thực thụ, nhưng cậu cũng không muốn ở lại nữa.
Một mặt cậu cũng không muốn tiếp tục bị người ta đùa bỡn, mặt khác cho dù cậu sẽ không vì vậy mà nổi giận, mấy trò chơi của đám nhà giàu cũng khiến cậu đau đầu, nếu như lại yêu cầu cậu làm động tác thân mật với Lục Thâm —— nếu từ chối, Lục Thâm tức giận, độ khó nhiệm vụ tăng lên; nếu chấp nhận, lại có vẻ như cậu tùy tiện, vẫn bất lợi cho việc tấn công Lục Thâm.
"Này, tức giận rồi hả?" Lục Thâm nắm lấy tay cậu lắc lắc.
La Lật kéo tay anh ra: "Không phải tức giận, còn nữa, tôi cảm thấy chúng ta vừa mới quen nhau đã động tay động chân không tốt lắm."
Lục Thâm bĩu môi.
La Lật không chắc chắn nam chính có mất hứng hay không, nhưng thật sự cậu phải đi.
"Giúp tôi chào hỏi đám Lâm Diệu đi, nói cơ thể tôi không thoải mái." La Lật nói xong, vừa mới xoay người lại bị nắm lấy tay, nhất thời cảm thấy bất lực.
"Tôi đưa cậu về." Lục Thâm kéo tay cậu, chủ động đi xuống hầm để xe.
"Không cần, tôi…" La Lật muốn lịch sự từ chối, nhưng thái độ của Lục Thâm quá rõ ràng, cậu liền không cố chấp nữa.
Trên đường về nhà, không biết Lục Thâm gọi điện thoại cho Đỗ Hiên hay Bùi Đông Lâm, nói mình về trước, sau đó lại pha trò một hồi, tư thế lái xe một tay khiến La Lật kinh hồn bạt vía, cũng may cuối cùng vẫn an toàn đến nơi.
Biết được chung cư La Lật ở gần trường học, Lục Thâm cười.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai." Anh bất ngờ không đòi đưa cậu đến dưới lầu, chỉ thả người xuống trước cửa chung cư, vẫy vẫy tay liền lái đi.
La Lật:【Anh ta đang cười cái gì vậy?】
Quả cầu lông:【Tôi không biết, nhưng cười khiến người ta nổi da gà.】
Để đề phòng cảnh tượng sáng nay lại xuất hiện, hôm sau La Lật không đến sớm nữa mà vào lớp học năm phút trước giờ tự học buổi sáng. Học sinh trong lớp đã tới gần hết rồi, ngay cả Bùi Đông Lâm cũng chiếm chỗ ngồi của bạn học ở hàng ghế trước của Đỗ Hiên, thoăn thoắt chép bài tập.
Lục Thâm cười vẫy vẫy tay với cậu: "Sao hôm nay cậu đến muộn thế? Tôi chép bài tập không kịp rồi."
"…" La Lật nhíu mày: "Bài tập về nhà phải tự mình làm mới đúng." Nhưng cũng không ngăn cản Lục Thâm cầm quyển sách bài tập từ trong tay cậu.
Lâm Diệu xoay người lại, dựa vào bàn cậu nói chuyện phiếm: "La La, nghe nói tối hôm qua hai cậu đơn độc đi hẹn hò rồi?"
La Lật vừa sửa sang lại sách giáo khoa vừa nói: "Không phải, tôi hơi không thoải mái, Lục Thâm đưa tôi về nhà."
Nghe La Lật gọi tên mình, Lục Thâm run tay một cái, viết sai chữ.
Lâm Diệu không tin "cô nam quả nữ" sẽ trong sáng như vậy, nhưng La Lật đến thật sự quá muộn, cô chưa kịp hỏi thêm vài câu, lớp tự học buổi sáng đã bắt đầu. Lớp trưởng là một mọt sách cứng nhắc, Lâm Diệu chỉ có thể miễn cưỡng quay đầu lại để không bị ghi tên vào cuốn sổ nhỏ, định đến lúc nghỉ trưa lại tra hỏi cậu.
Mà Dịch Hiểu Hiểu ngồi cách đó hai hàng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, nghe được hôm qua Lục Thâm thế mà lại dẫn La Lật đi ra ngoài chơi, hàm răng nghiến chặt gần như muốn vỡ.
Giờ ăn trưa, Lâm Diệu vì muốn hóng chuyện càng sớm càng tốt liền kéo La Lật vào tiểu đội ăn cơm của mình.
Hỏi lung tung này kia hại La Lật ăn ít đi nửa bát cơm trưa, trên đường trở về lớp học, từ xa La Lật liền nhìn thấy một cô gái đứng ở cửa sau lớp học của bọn họ, nhìn đông nhìn tây giống như đang tìm ai đó.
Lâm Diệu Vãn phát hiện chậm hơn cậu hai giây, khẽ "ồ" một tiếng.
La Lật: "Cậu quen à?"
Lâm Diệu bĩu môi: "Coi như quen biết đi, cô ấy là hoa khôi lớp mười hai ấy mà. Nói đúng ra, trước khi cậu xuất hiện, cô ấy là bạn gái của Lục Thâm."
Nghe ý này, là sau khi cậu xuất hiện liền chia tay?
Về tình sử của Lục Thâm, La Lật không có hứng thú biết quá nhiều, cô gái kia dường như tới tìm Lục Thâm, những người không liên quan như họ cũng không nên lại gần mua việc.
Ba người Lục Thâm trở về hơi trễ một chút, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, còn chưa vào cửa đã gặp mặt cô gái kia.
Lục Thâm lui về phía sau nửa bước, nhíu mày nói: "Là cô à."
Sắc mặt cô gái hơi uất ức, trong giọng nói cũng khó tránh khỏi oán giận: "Anh Thâm, hôm qua anh nói sẽ đến đón em, em đã đợi anh đến bảy giờ." Nhất Trung tan học lúc năm giờ, nói cách khác cô ấy đã chờ hai tiếng đồng hồ trong vô vọng.
Ai ngờ Lục Thâm không chút xấu hổ, hời hợt nói: "Không đợi được tôi thì cô có thể tự đi về."
Cô gái không thể tin được: "Em là bạn gái của anh, nếu anh có chuyện gì không thể đến được, không phải nên thông báo cho em biết sao?"
Lục Thâm nói: "Quý nhân như tôi bận rộn, nào có rảnh thông báo cho từng người một, cô cũng nói rồi, đợi không thấy người cô cũng không gửi tin nhắn đến hỏi tôi, thật buồn cười."
Cô gái tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, không biết nghĩ đến cái gì, giọng chợt hạ thấp xuống:
"Anh Thâm, anh còn giận em chuyện lần trước sao?"
"Lần trước?" Lục Thâm có chút không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"