[Được rồi, đừng kêu nữa, ồn ào đau đầu chết đi được.]
Trên đường đi tới sân bóng rổ, quả cầu lông không ngừng làm ầm lên vì chuyện cậu có khả năng sẽ bị bại lộ giới tính, làm cho La Lật choáng váng đầu óc, mãi cho đến khi cậu dọa sẽ ngắt kết nối với nó, quả cầu lông mới nhỏ giọng lại khóc hức hức.
[Với lại, nếu thực sự không ổn chúng ta cũng có thể dùng điểm tích lũy để một bộ ngực giả.]
Sau khi La Lật uy hϊếp xong thì lại an ủi nó một chút.
Ở mỗi một thế giới sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng có thể nhận được một số điểm tích lũy tương ứng. Mặc dù đất diễn của phản diện tuy ít nhưng góp gió thành bão, hơn nữa La Lật lại là một ký chủ ưu tú có tỉ lệ thành công lên tới chín mươi chín phần trăm, hiện tại điểm tích lũy mà cậu tích lũy được cũng đủ khiến người khác phải líu lưỡi. Có điều, La Lật quả thật là một kí chủ vô cùng tiết kiệm, thép tốt nên được dùng làm lưỡi dao, số lần cậu sử dụng điểm tích lũy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trên sân bóng rổ đã là khí thế ngất trời.
Vào lúc La Lật đi tới mép sân bóng, Lục Thâm đang thực hiện một pha úp rổ rất đẹp, quả bóng rổ rơi xuống rồi nảy lên lăn về phía La Lật, đập vào chân của cậu. La Lật nhặt quả bóng lên, rồi theo bản năng xoay quả bóng.
Quả bóng màu cam nhẹ nhàng chuyển động mượt mà trên đầu ngón tay nõn nà của cậu, tốc độ đảo quanh đều đặn, vững vàng, rồi sau đó dừng lại như thể vừa mới phản ứng lại.
"Không tệ nha."
La Lật kịp thời thu tay lại, nhưng vẫn bị Lục Thâm nhìn thấy.
Lục Thâm lau mồ hôi rồi chậm rãi chạy đến trước mặt cậu, mái tóc bị mồ hôi làm ướt sũng nên đang rũ xuống trên trán, khiến cho anh có thêm vài phần trẻ con.
La Lật tiện tay đưa quả bóng lại cho anh: "Các cậu cứ chơi tiếp đi, không cần phải để ý đến tôi."
"Vậy cậu ở bên cạnh nhìn tôi đi, đừng có chạy lung tung." Lục Thâm nhìn cậu cười mãi, "Thật ra cậu nên tới sớm hơn năm phút, vừa nãy tôi đã ghi hai bàn liên tiếp, cậu đã bỏ lỡ khoảnh khắc oai hùng của tôi rồi."
La Lật cười nhạt nói: "Cũng may, lần thứ hai tôi có nhìn thấy."
Anh nở nụ cười, ngay lập tức ở phía sau lưng Lục Thâm vang lên một trận la ó --
"Ôi chao, anh Thâm, anh đang cố ý thể hiện tình cảm trước mặt những người độc thân như bọn em à?"
"Chơi bóng rổ thôi mà còn bị cho ăn cơm chó, chúng tôi không chơi nữa!"
"Đúng vậy, đã không chơi bóng lại anh Sâm, ngay cả chuyện quen bạn gái cũng không bằng, cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, có một số việc không cần phải vạch trần đâu anh Thâm ơi!"
"Đây chính là hoa khôi học giỏi kia đó hả? Quả nhiên danh bất hư truyền."
Hoa khôi? Cái quái gì thế?
Nụ cười khéo léo trên mặt La Lật lập tức cứng ngắc, ở trong đầu gõ quả cầu lông: [Tại sao lại là hoa khôi?]
Quả cầu lông còn chưa kịp hoàn hồn, yếu ớt nói: [ Bởi vì thân phận của cậu bây giờ là con gái, a a a a, nói đến đây là tôi muốn điên lên, con bé kia sao tự nhiên lại đến tập kích cậu vậy, cậu đâu có sơ hở ở chỗ nào đâu!]
La Lật lập tức thấy hối hận, không thèm quan tâm tới quả cầu lông nữa, cũng không để ý tới đám nhóc con đang ồn ào ngoài kia.
Quan hệ giữa Lục Thâm và đám người kia cũng không tệ, bị trêu chọc cũng không tức giận, thậm chí trên mặt hình như còn có vài phần đắc ý, chỉ cười mắng vài câu rồi lập tức lao vào sân ném bóng rổ, thấy vậy mấy cậu thiếu niên âm thầm líu lưỡi - Anh Thâm lần này thực sự là thật lòng rồi, không thấy anh ấy cười đến nổi không thấy con mắt ở đâu nữa sao.
Những thiếu niên phía trước thỏa thích thoải mái đổ mồ hôi, còn La Lật ở bên ngoài sân bóng thì tìm một chỗ gần đó để ngồi xuống, lướt điện thoại.
Trời quang mây tạnh, thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối lọn tóc mai của mái tóc giả mà cậu đội, dán lên khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của cậu, sau đó lại bị ngón tay xinh đẹp vuốt qua, kẹp ra phía sau, nhưng không bao lâu lại tiếp tục nghịch ngợm tung bay. Cho dù trên người cậu mặc bộ đồng phục học sinh đúng theo quy củ, nhưng cũng không cách nào che giấu được khí chất diễm lệ của cậu, rồi bằng một cách tự nhiên nào đó lại tạo thành một phong cảnh.
Góc mà La Lật ngồi giống như cảnh đẹp ở trong tranh, làm cho những học sinh khác cũng học tiết thể dục liên tục ngoái lại nhìn.
Trong khi đó, một trong những nam sinh đang chơi bóng cùng Lục Thâm, cậu ta thật vất vả lắm mới đoạt được quả bóng, đang chuẩn bị thực hiện một cú ba điểm hoàn hảo, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được nhìn lệch. Quả bóng được ném mạnh ra ngoài, nhưng lại trúng vào phía trên của khung bóng rổ, bởi vì lực ném rất lớn, nên lực quả bóng bắn ngược lại cũng là tương đối, mà hướng rơi của nó lại vừa vặn là nơi có cảnh đẹp.
Người bên trong cảnh đẹp ấy lại hoàn toàn không biết có nguy hiểm đang đến gần, cậu đang lướt đến một bài viết có liên quan đến mình trên diễn đàn của trường, lần đầu tiên cậu nhìn thấy những từ như "Trùm trường và hoa khôi", "ở chung", "kẻ thứ ba cao cấp", cậu cau mày lại.
Bỗng nhiên quả cầu lông ở trong đầu cậu hét ầm lên.
La Lật bị nó làm cho chấn động choáng váng đầu óc, rốt cuộc cũng dời mắt, đồng thời lại nghe thấy tiếng la hét ở phía trước cách đó không xa truyền tới. La Lật chỉ kịp ngẩng đầu lên, đã bị một bóng đen nhào tới đẩy ngã cậu trên mặt đất, bên tai còn truyền đến một tiếng "Rầm" rất rõ ràng.
Cậu còn chưa kịp oán giận trọng lượng cơ thể của đối phương, thì những tiếng la hét hốt hoảng liên tiếp kêu lên.
"Anh Thâm!"
"Anh Thâm, anh không sao chứ?"
"Anh Thâm, anh sao rồi?"
Trọng lượng trên người La Lật chợt nhẹ đi, cũng làm cho cậu có thể thấy rõ người nhào tới là ai.