Chương 23

"Hắn sao thế?"

Giang Nguyên vỗ bả vai Lục Minh Châu, chàng vẫn nhắm nghiền hai mắt dựa vào thành xe, không có bất kỳ phản ứng nào. Ông im lặng một lát rồi quay sang nhìn Giang Thanh Ba.

"Dạo này chàng bận rộn nhiều việc… không có thời gian nghỉ ngơi nên vừa mới ngủ thϊếp đi."

Giang Thanh Ba chột dạ đảo mắt lung tung trốn tránh ánh mắt phụ thân.

"Ngủ hả?"

"Vâng ạ."

Đối mặt với ánh mắt khiển trách của phụ thân và ca ca, Giang Thanh Ba cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ. Đã cho uống giải dược non nửa canh giờ rồi mà Lục Minh Châu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nàng cũng chẳng hiểu vì sao. Lúc Tả đại phu đưa thuốc cho đã nói chỉ cần uống giải dược một lúc sẽ tỉnh lại. Chẳng lẽ vì liều lượng quá nặng?

"Chàng ấy muốn ngủ thì cứ để cho chàng ngủ thoải mái đi. Phụ thân, con mang một món bảo bối về cho người này, cam đoan người nhìn thấy kiểu gì cũng sẽ thích."

Nàng vội vàng kéo tay Giang Nguyên đi thẳng vào bên trong, lúc đi qua Giang Thanh Trạch còn dặn dò: "Ca ca, Lục Minh Châu giao cho huynh, nhớ phải chăm sóc chàng thật tốt đấy."

"...??? Nha đầu chết tiệt kia, hắn là phu quân của muội mà, sao ta phải chăm sóc hắn chứ?" Y còn chưa nói dứt lời, bóng dáng cha con Giang Thanh Ba đã biến mất sau cổng lớn, Giang Thanh Trạch hít sâu một hơi, nhìn sang Thẩm Kỳ Vân đứng bên cạnh: "Nàng trông hắn nhá."

"Được rồi, được rồi." Thẩm Kỳ Vân nhìn Lục Minh Châu bất tỉnh nhân sự trên xe, đầu đau nhức, bất đắc dĩ thở dài: "Đưa người vào trước đi."

***

Giang Thanh Ba treo bức họa lên bức tường trong thư phòng: "Bức họa của đại sư Nhan Khuynh, xin hỏi người có thích không ạ?"

Hai mắt Giang Nguyên sáng bừng lên, vội vàng đẩy Giang Thanh Ba đứng chắn trước mặt sang một bên rồi rảo bước lại gần đánh giá bức họa: "Không ngờ lại là bút tích thật!"

"Bảo bối của Võ An Hầu sưu tầm sao có thể là đồ giả được."

Giang Nguyên lưu luyến thưởng thức bức họa đến nửa canh giờ, cuối cùng cũng lấy lại một phần lý trí đánh giá khuê nữ mình. Sắc mặt hồng nhuận, thần thái không đổi, chẳng khác gì lúc chưa xuất giá.

"Lão già không biết xấu hổ kia thích họa tác của Nhan Khuynh nhất, nay lại chịu nhả ra tặng con làm quà lại mặt, có thể thấy con ở Võ An Hầu phủ cũng không tệ lắm."

"Công công hoàn toàn khác những gì người nói, không chỉ hòa ái ôn tồn mà còn rất dễ gần."

"Hừ, hắn có dễ gần hay không ta thừa biết." Giang Nguyên hừ lạnh. "Nghe nói ngay hôm thành thân Lục Minh Châu đã rời khỏi Hầu phủ?"

"Người nghe ai nói vậy? Hạ nhân của Hầu phủ thật lắm miệng!" Giang Thanh Ba chậc một tiếng, chuyện trong viện nàng cũng có thể truyền nhanh như vậy, xem ra có người sau lưng thúc đẩy đây.

Ai rảnh rỗi như vậy? Ngoài người Nhị phòng thì còn ai!