Chương 43: Khách không mời mà đến

"Được lắm, muội biết là huynh mà, xem sư tôn giáo huấn huynh thế nào." Cốc Hàn Yên hít cái mũi.

Ngôn Dương Băng cười cười, dường như cũng không thèm để ý.

Du Đồng Phương đứng ở phía trên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt xuống dưới.

Suy nghĩ: Tuy rằng Ngôn Dương Băng này là con của chưởng môn, nhưng nó không có chút khát vọng kế thừa quyền thế của cha nó, hoàn toàn là một tiểu tử ngốc nghếch, tư chất lại yếu kém, nhưng nghịch ngợm gây sự thì lại rất giỏi.

Ánh mắt quét về phía sau: Đứa này không được, quá ngốc và chậm chạp; đứa này cũng không được, quá ham chơi. Đứa này càng không được, đến bây giờ ngay cả căn cơ cũng chưa ổn định…

Đôi mắt quét từng vòng từng vòng, càng nhìn càng tức giận, những đứa này thật sự đều là đệ tử của ta sao?!

Nhìn đến Cốc Hàn Yên, đứa này… haizz, quên đi, Du Đồng Phương còn đang thở dài trong lòng.

"Sư tôn nhìn chằm chằm muội làm gì, nhìn đến lòng muội sợ hãi..." Cốc Hàn Yên đứng ở đó, không dám nhúc nhích nói.

"Có thể là suy nghĩ làm thế xử lý muội chăng." Ngôn Dương Băng thầm đáp.

Cốc Hàn Yên: "..."

Du Đồng Phương một khắc cũng không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, chợt vung tay áo đuổi mọi người đi.

Hắn rất nhanh tập trung lực chú ý vào đệ tử mới, hy vọng có thể gặp được một đệ tử tư chất cực tốt, tốt nhất có thể bồi dưỡng một người ưu tú như Nam Cung Thiếu Uyên, hắn kỳ vọng như thế.

Buổi chiều, đệ tử mới đứng chỉnh tề, trong mắt Du Đồng Phương, bọn họ chính là từng mầm non tươi xanh, hắn rất hài lòng. Chẳng qua người quá nhiều, nhưng Du Đồng Phương không chút để ý, hiện giờ hắn phải làm là sàng lọc bớt người, chỉ để lại những hạt giống tốt có tư chất.

Du Đồng Phương chậm rãi đi xuống, từng người một nghiêm túc sàng lọc, qua thời gian có một nén nhang, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó ngây ngẩn cả người, Có vẻ như việc tuyển chọn hơi khắt… khe? Phía sau hắn chỉ còn lại không đến mười người lẻ tẻ!

Du Đồng Phương hít một hơi khí lạnh, nhìn đệ tử mới đại khái còn lại hai mươi người phía sau chưa sàng lọc, cứng ngắc nặn ra một nụ cười.

Nếu tình hình đã như vậy…

Du Đồng Phương khụ một tiếng, "Cái này, còn lại chính là kết quả sàng lọc vòng thứ nhất, đợi các ngươi thông qua khảo hạch cửa thứ hai, sẽ trở thành đệ tử chính thức của phái Hoa Linh."

Mọi người còn lại ai cũng ôm hy vọng may mắn, sợ sẽ sàng lọc mình, nghe Du Đồng Phương nói đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là cửa thứ nhất này gian nan như thế, còn không biết cửa thứ hai ngày mai sẽ như thế nào, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng lần nữa.

Trong Thanh Tâm Phong.

Hai người đang nhàn nhã chơi cờ, Lãnh Ly Tuyên mở miệng nói: "Ngày mai ngươi phải ra sau núi khảo hạch đệ tử mới nhập môn?"

"Ừm." Nam Cung Thiếu Uyên thản nhiên lên tiếng.

"Hử? Thiếu Uyên nhìn như không hào hứng mấy." Lãnh Ly Tuyên trêu ghẹo.

Nam Cung Thiếu Uyên suy nghĩ: Ngày mai phải đi khảo hạch đệ tử mới, sẽ ít thời gian có thể ở cùng sư tôn hơn, cũng không biết ngày mai khi nào mới trở về…

"Vâng." Dừng một chút, Nam Cung Thiếu Uyên lại nói, "Ta chỉ muốn yên lặng chơi cờ với sư tôn như bây giờ."

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy thì cười, hai người lại chơi mấy ván, tuy Nam Cung Thiếu Uyên vẫn thua, nhưng trên mặt lại một chút cũng nhìn không ra có tia buồn rầu của kẻ thua cuộc, ngược lại khóe miệng vẫn luôn ngậm ý cười.

Trong bất tri bất giác trời từ từ tối xuống, tầm mắt dần dần mờ đi, Lãnh Ly Tuyên khẽ mỉm cười: "Ta thắng."

"Ừm." Nam Cung Thiếu Uyên nhìn khuôn mặt tươi cười của Lãnh Ly Tuyên, khóe miệng không hề phát hiện cũng nhếch lên nụ cười.

"Sắc trời đã tối, nghỉ ngơi sớm chút đi."

Nam Cung Thiếu Uyên thấy trên mặt Lãnh Ly Tuyên hiện ra sự mệt mỏi, gật đầu, "Được."

Ngày hôm sau, Nam Cung Thiếu Uyên dẫn chúng đệ tử ra sau núi, để cho bọn họ tự mình hành động, còn mình thì an tĩnh ngồi trong đình yên lặng quan sát.

Hử? Chưởng môn không phải nói có hơn trăm người sao? Sao còn lại chưa tới ba mươi người? Xem ra Dư tông sư cũng bỏ ra ít công sức…

Nam Cung Thiếu Uyên thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục ngồi đó.

"Này, nghe nói người ngồi bên kia là Nam Cung Thiếu Uyên đó!"

"Thật là hắn sao?!" Một người ngạc nhiên nói.

"Nhưng hình như hắn không dễ tiếp cận lắm, so với Du tông sư còn lạnh lùng hơn."

"Người ta chính là đệ nhất đại hội luận võ năm nay, đệ tử dưới tòa Lãnh tông sư, đương nhiên không phải những người chúng ta muốn tiếp cận là tiếp cận."

"Lãnh tông sư… Nghe nói y chỉ nhận một đệ tử là Nam Cung Thiếu Uyên, vậy chúng ta có phải có cơ hội hay không?" Một người cao hứng nói.

"Cái này nói không chừng, có điều, ta cũng muốn tiến vào Thanh Tâm Phong làm đệ tử của Lãnh tông sư."

"Ta rất tò mò vị Lãnh tông sư này."

"Nghe nói…"

"Khụ!" Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên ho mạnh một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

"Thay vì thảo luận muốn vào môn hạ của vị tông sư nào, không bằng đặt tinh thần vào trong khảo hạch lần này, như vậy càng thực tế hơn một chút." Nam Cung Thiếu Uyên đem thảo luận vừa rồi của bọn họ không bỏ sót nghe hết vào tai.

Vừa rồi mọi người còn nhàn rỗi trêu ghẹo, bởi vì một câu nói của hắn trong nháy mắt an tĩnh. Từ trước đến nay nghe nói phái Hoa Linh này không dễ vào, chỉ là tuổi trẻ hăng hái lại muốn xông vào, nhưng cửa thứ nhất này lại bị rớt nhiều người như vậy, ở đến cuối cùng sẽ có mấy người cũng chẳng thể biết được, mọi người đều tập trung lực chú ý, đối mặt với khiêu chiến không thể biết được.

"A!" Một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, bốn phía bỗng dưng xuất hiện mấy con quái vật khổng lồ, mọi người dọa chạy tán loạn chung quanh. Có một số người tư chất không tồi biết đây là tinh linh chỉ biết phô trương thân thế, liền lặng lẽ trốn ở một chỗ, yên tĩnh quan sát cảnh tượng; có người nhát gan, tiếng la hét phá tan chân trời, không khỏi chọc cho những người liếc mắt một cái đã nhận ra vật này trong lòng bật cười.

Nam Cung Thiếu Uyên thì lẳng lặng ngồi ở một bên cẩn thận quan sát, những tinh linh này cũng thức thời, biết cân lượng của mình cách Nam Cung Thiếu Uyên rất xa, chạy đi trêu chọc những đệ tử nhát gan kia.

Một trận gió âm đột nhiên trắng trợn thổi tới, Nam Cung Thiếu Uyên chỉ nhíu nhíu mày trong nháy mắt, mọi người còn đang tiếp nhận khảo hạch, bỗng nhiên ngã trên mặt đất đều hôn mê bất tỉnh.

"Ai? Đừng giả thần giả quỷ, ra đây." Nam Cung Thiếu Uyên lạnh lùng nói.

Bạch Phong từ trong rừng rậm đi ra, cười nói: "Ngài làm bọn ta tìm thật vất vả, thiếu chủ của ta."

Nam Cung Thiếu Uyên giật giật mày, hắn nhớ ra người này, là người đã móc mắt Trạch Văn, cùng Phương Tử Tầm quyết chiến. Tại sao người này lại ở đây?! Và…

"Cút đi." Nam Cung Thiếu Uyên dường như nghĩ tới cái gì đó, phẫn nộ nói.

"Thiếu chủ cần gì phải tức giận, ta đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới tìm được ngài." Âm thanh Bạch Phong như rắn rết vọt thẳng vào lỗ tai hắn.

"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, mau rời đi đi, bằng không đừng trách ta xuống tay độc ác với ngươi." Nam Cung Thiếu Uyên nghiêm mặt nói.

"Ngài nghe không hiểu?" Bạch Phong cười nói, "Chúng ta là đồng loại, là người Ma giới, ngài là thiếu chủ của ta."

"Đừng ăn nói xằng bậy, cút!"

Bạch Phong thấy hắn không tin, liền nói: "Ngài là con trai của mẫu thân ngài Nam Cung Vân Thiển cùng tông chủ Khương Sách của Ma giới Quỷ U Tông, nói như vậy ngài cũng nên hiểu ra chứ?"

"Mẫu thân ta là Nam Cung Vân Thiển không sai, nhưng phụ thân ta nhất định không phải người trong miệng ngươi, nếu ngươi lại bịa đặt lung tung, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi." Bởi vì bận tâm đến đệ tử mới bốn phía, Nam Cung Thiếu Uyên không tiện xuống tay, chỉ là cảnh cáo gã không nên nói ra lời điên cuồng, bằng không hắn cũng không dám cam đoan cái gì.

"Vì bảo vệ ngài, cho nên mới cho ngài theo họ Nam Cung của bà sao?" Bạch Phong dường như rất có hứng thú với việc này, cười nói, "Thật đúng là dụng tâm lương khổ... Đáng tiếc, lại không biết cha ruột của mình là ai." Bạch Phong thoáng nhìn thấy thanh kiếm trong tay hắn, nói, "Đây là 'Huyết Tàn Kiếm' của phụ thân ngài năm đó tặng cho mẫu thân ngài, chắc ngài cũng biết nhỉ."

Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, mẫu thân từng nói với hắn lai lịch của thanh kiếm này, là người cha chưa từng gặp mặt hắn tặng bà phòng thân.

Hắn nhớ rõ lúc mẫu thân hắn sắp chết ánh mắt lưu luyến nhìn thanh kiếm này, lúc ấy hắn còn nhỏ, chỉ là đem thanh kiếm này trở thành di vật đặt ở bên người, chưa từng nghĩ tới cái khác, cũng chưa từng hỏi cha ruột của mình đến tột cùng là người gì, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một kẻ chưa từng quen biết nói phụ thân Nam Cung Thiếu Uyên hắn là tông chủ Ma giới?!

Nam Cung Thiếu Uyên khinh thường cười, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám quản chuyện của ta!"

"Thuộc hạ không dám, chỉ là tông chủ ngài ấy muốn gặp ngài một lần, ngài ấy một mực tìm ngài, thiếu chủ ngài..." Không đợi Bạch Phong nói xong, Nam Cung Thiếu Uyên vung kiếm đâm tới, ngoan lệ nhìn chằm chằm gã, dùng ngữ khí uy hϊếp nói: "Câm miệng."

Bạch Phong thấy thế mạnh mẽ lui về phía sau, hiểm trở tránh thoát.

"Phụ thân ngài bảo ta… tới đón ngài… trở về… Ngài…" Bạch Phong vừa tránh kiếm của hắn vừa đứt quãng nói, nhưng Nam Cung Thiếu Uyên dầu muối không vào, một chữ cũng không nghe, Bạch Phong nhíu mày, thấy tình thế không tốt, sau khi phá ngăn mấy chiêu liền nhanh chóng chạy mất dạng.

Nam Cung Thiếu Uyên dùng kiếm chống đất, rõ ràng chỉ động vài cái, ngay cả luyện kiếm cũng không tính là gì, nhưng hắn lại cảm thấy mệt, rất mệt...

Hắn ngồi mạnh trên ghế đá phía trước, hồn vía ngơ ngác. Hắn đặt kiếm lên bàn đá, chưa bao giờ nghiêm túc xem xét thanh kiếm này như bây giờ. Hắn cau mày rồi nói: "Đây là kiếm 'Hồi ức', không phải 'Huyết Tàn Kiếm' trong miệng hắn, không phải."

Bạch Phong chạy thoát, mặt âm trầm nhìn chằm chằm mặt nước, "Ai nấy cũng chả làm nổi trọng trách lớn như thế! Vốn định để thân phận Ma giới của Nam Cung Thiếu Uyên khơi mào chiến tranh hai giới, mình sẽ là ngư ông đắc lợi, tìm kiếm cơ quan nội tạng tương tự như Mặc Cúc, nhưng lại toàn là một khúc gỗ không nghe lời... Không tấn công chính phái, khi nào ta mới có thể tạo ra một Mặc Cúc của ta?!"

Bạch Phong nhìn mặt nước dần dần ảo tưởng ra dáng vẻ Mặc Cúc, gã an ủi nói: "Mặc Cúc… Chờ ta, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Thấy "Mặc Cúc" mỉm cười, gã cũng si mê nở nụ cười, nhưng nhìn lại, trên mặt nước đột nhiên hiện ra bộ dạng Nam Cung Thiếu Uyên, mặt mày Bạch Phong bỗng dưng trở nên sắc bén, "Nếu các ngươi cũng không trông cậy được, vậy đành phải tự mình động thủ." Còn tà mị nở nụ cười.

Nam Cung Thiếu Uyên bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, trong đầu không khỏi tự chủ nhớ tới những ký ức đã sớm phủ đầy tro bụi.

"Thiếu Uyên, con phải bảo tồn thanh kiếm này thật tốt."

"Thanh kiếm này là trụ cột của mẫu thân, hiện giờ ta giao cho con, bởi vì giờ con là trụ cột của ta."

"'Hồi ức', là nhớ ông ta sao…" Nam Cung Thiếu Uyên lẩm bẩm.

______

Lan: hẻm biết nói gì hehe.