Chương 6

Có người bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh như thường, đi như nhanh như gió, nhưng thực tế nội tâm lại đang sợ hãi, phải căng da đầu mà giả vờ.

Lời này chính là đang nói Thẩm Tri Huyền.

—— Để một người ngã cầu thang chết leo núi hai ba lần chả khác nào là hành quyết công khai.

Mắt y nhìn thẳng, chỉ ôm một cây gậy trúc nhẹ trong lòng, nín thở, dựa theo bản năng của thân thể này mà chạy nhanh như bay xuống dưới.

Hai vị trưởng lão ngược lại lại ung dung thoải mái mà đi theo phía sau, không xa không gần, vẻ mặt tự đắc —— Dù sao cũng không phải đồ đệ của bọn họ, bọn họ chỉ là tới xem náo nhiệt thôi.

"Thể lực của Tiểu Thẩm tốt thật, ôm một người mà còn vọt nhanh như vậy."

"Người trẻ tuổi luôn tràn đầy sức sống mà."

Hai vị trưởng lão này tại chức khi Tông chủ tiền nhiệm vẫn còn, là sư bá sư thúc của Thẩm Tri Huyền, nói là nhìn Thẩm Tri Huyền lớn lên cũng không ngoa, xưng hô với y cũng khá tùy ý.

Thẩm Tri Huyền và bọn họ từng rất thân cận, chỉ là sau khi có tâm bệnh lại dần dần xa cách. Thiên chi kiêu tử ngày xưa lại biến thành bộ dáng như vậy, bọn họ còn thổn thức một trận.

"Hôm nay Tiểu Thẩm có điểm giống với bộ dáng trước kia. Thái độ đối với đồ nhi hình như cũng khác."

"Chuyện này đúng là có chút là kỳ quặc. Không biết tiểu Thẩm muốn làm gì... Nhưng mặc kệ y muốn gì, ta hi vọng quan hệ sư đồ hai người bọn họ tốt một chút."

Tuy nói hai người bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện của sư đồ người khác, nhưng căn cốt của hài tử Yến Cẩn kia thật sự không tồi, tình hình của Thẩm Tri Huyền bây giờ... Dạy dỗ đồ đệ cho tốt, sau này đồ đệ thành tài thì cũng coi như có trợ lực.

"Quên đi, để người trẻ tuổi tự lăn lộn đi. Lão tứ, chơi cờ đi —— Các người có bận gì thì làm đi."

Sau khi xuống Tư Quá Nhai, Thẩm Tri Huyền đằng trước sớm đã ôm người đi mất bóng. Tam trưởng lão vẫy vẫy tay, ý bảo nhóm bảo nhóm quản sự đi phía sau giải tán, hai người cũng khoan thai chuồn mất.

Trên đường đi Thẩm Tri Huyền tự ôm người trở về, không chút che giấu mà tỏ vẻ yêu thương quan tâm với đồ đệ của mình, một màn này rơi vào mắt của các đệ tử lớn lớn bé bé, lập tức truyền đi.

"Đại đồ đệ đó của Thẩm trưởng lão muốn trở mình? Mới vừa bị đánh đuổi lên Tư Quá Nhai, ngày thứ hai đã được ôm về rồi?"

"Không phải quan hệ của bọn luôn không tốt sao? Sợ là Thẩm trưởng lão lại nghĩ ra biện pháp tra tấn người gì đấy."

"Ai mà biết được, chúng ta cũng đâu quản được chuyện này, cứ xem xem thế nào đã..."

Mấy lời thì thầm này truyền vào tai Nghiêm Thâm, ánh mắt hắn sầm xuống, hoa kiếm phía sau soạt một cái run lên, trở tay thu kiếm lại, nháy mắt tiếp theo đã đổi sang dáng vẻ tươi cười sáng sủa, giả vờ vô tình đứng thảo luận với đám đệ tử:"Các ngươi đang nói Yến Cẩn sư huynh à? Huynh ấy làm sao vậy?"

Nghiêm Thâm tuy nhỏ tuổi nhưng tâm cơ sâu, bình thường trong mắt mọi người hắn giữ hình tượng rất tốt. Các đệ tử thấy hắn đặt câu hỏi liền nhiệt tình lôi kéo hắn mồm năm miệng mười mà thảo luận.

"Sư huynh đó của ngươi may mắn thật, hắn xông vào Tàng Kiếm Các là đại tội mà Tông chủ cũng không so đo."

—— Đó là bởi vì sư tôn tàn nhẫn xuống tay trước, Tông chủ ngại hình tượng thiện nhân [1] nên mới không phạt, trong lòng Nghiêm Thâm biết rất rõ.

[1] Thiện nhân: Raw là 仁善, nghĩa là lòng thương người, nhưng sợ dịch ra lại không đủ ý nên tui giữ nguyên.

Lại nói tới vị sư huynh kia của hắn, thương thế nặng như vậy còn bị đuổi lên Tư Quá Nhai, chờ tới khi trở về thì nguyên khí cũng đã tổn thương nghiêm trọng, tới lúc đó hắn lại vận chuyển một phen, sớm muộn gì thì trong mắt sư tôn cũng chỉ còn nhìn hắn...

Trong đầu Nghiêm Thâm lướt qua vô số ý nghĩ, trên mặt lại treo thần sắc lo lắng, sốt ruột nói:"Sư huynh bị thương lại bị phạt trên Tư Quá Nhai, sợ là thân thể chịu không nổi. Ta có tâm đi năn nỉ sư tôn một chút, lại lo lắng..."

"Vậy ngươi không cần lo lắng." Một tiểu đệ tử cười hì hì, "Thẩm trưởng lão đã tự mình ôm người xuống rồi! —— Là tự mình! Ôm!"

Nói rồi còn khoa trương bày ra tư thế ôm làm mọi người xung quanh bật cười.

Nghiêm Thâm lập tức dừng nói, chuyện bất thình lình này xảy ra làm thần sắc của hắn có chút cổ quái, hắn bình tĩnh lại, giữa tiếng nói cười cố gắng vui vẻ:"Sư huynh đã trở về rồi? Vậy thì tốt quá!"

"Cũng có phải là tự mình ôm xuống rồi đưa về phòng đâu." Tiểu sư huynh ngày thường rất hòa thuận với Nghiêm Thâm vỗ vỗ vai hắn, thăm dò nói:"A Thâm, ngươi với Yến Cẩn đều là đồ đệ thân truyền của ngũ trưởng lão, đối với quan hệ của hai người họ rất hiểu, ngươi có thể nói cho ta biết đây là đang xảy ra chuyện gì không?"

Nghiêm Thâm lắc đầu, chuyện này đột nhiên tới, hôm qua hắn mới gặp sư tôn, nói chuyện Yến Cẩn trên Tư Quá Nhai —— Là câu nào khiến Thẩm Tri Huyền đích thân đón người trở về?!

Nghiêm Thâm liều mạng nhớ lại, ngoài miệng chỉ mù mờ nói:"Ta cũng không rõ lắm. Sư tôn có lẽ có suy tính khác."

Tiểu sư huynh nhìn kỹ thần sắc của hắn, xác nhận hắn đối với chuyện này là thật sự không biết, liền cười nói:"Chúng ta không tiện, A Thâm ngươi đi thăm sư huynh ngươi một chút —— Thẩm trưởng lão còn nói là muốn điều tra lại chuyện Tàng Kiếm Các đó."

Thẩm Tri Huyền không coi trọng Yến Cẩn, mà hắn lại không có xuất thân nên ngay cả các đệ tử phía dưới cũng coi thường hắn, nhóm người này ít nhiều gì cũng từng khi dễ hắn, bây giờ đột nhiên Yến Cẩn quật khởi, sợ là bọn họ sẽ bị lôi lại chuyện cũ.

Điều tra lại chuyện Tàng Kiếm Các?

Trong lòng Nghiêm Thâm nhảy dựng, người khác không biết sự thật nhưng hắn thì biết rõ, chuyện Yến Cẩn xông vào Tàng Kiếm Các là do hắn động tay động chân. Tuy rằng vị kia đã đảm bảo với hắn rằng chuyện sẽ không điều tra tới chỗ hắn nhưng lòng bàn tay vẫn nhịn không được chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tùy tiện lấy một lí do ứng phó với đám đệ tử, Nghiêm Thâm quay người đi, ánh mắt liền trầm xuống, suy nghĩ một lát liền bước nhanh về chỗ ở của Yến Cẩn.

...

Sau khi Thẩm Tri Huyền xuống núi thì trực tiếp ôm người về chỗ ở của Yến Cẩn.

Chỗ ở của Yến Cẩn không tệ nhưng đối với đồ đệ thân truyền của trưởng lão thì vẫn quá đơn sơ.

Thẩm Tri Huyền nhăn mày. Y quyết tâm phải chăm sóc Yến Cẩn thật tốt, nhưng sau hai lần đi đi lại lại trên Tư Quá Nhai, mệt đến mức tê liệt muốn ngất xỉu rồi mặc kệ chuyện sau đó thì y bỗng nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

Thanh Vân Tông, là tứ đại Tông môn đứng đầu.

Mà Tông môn lớn như vậy, hàng ngày đều có rất nhiều người nỗ lực bò lên —— Đây là nơi dùng thực lực để nói chuyện.

Tâm bệnh chỉ khiến cho kiếm thuật của y không thể tăng tiến chứ không phải biến y thành phế nhân, y một ngày hai ngày không sử dụng linh lực thì cũng không sao, nhưng thời gian dài không sử dụng linh lực sẽ không khác gì "người thường", trừ việc bị người khác nghi ngờ, một khi gặp phải nguy hiểm thì đừng nói tới việc chăm sóc Yến Cẩn, sợ là ngay cả bản thân y cũng không bảo toàn nổi.

Không phải là Thẩm Tri Huyền không biết mấy cái này, y vẫn có ký ức, cũng có thể làm ra vài thuật pháp nhỏ, tỷ như lá khô túy tửu, tỷ như lén lưu lại một sợi cỏ ở Tư Quá Nhai để liên lạc với Yến Cẩn...

Nhưng cũng chỉ là giới hạn trong mấy cái này thôi —— Y sống an phận thủ thường trong thế giới khoa học hơn hai mươi mấy năm, giờ đột nhiên lại đi vào một thế giới sử dụng kiếm để bay tới bay lui rồi đánh nhau, phải có thời gian để thích ứng chứ!

Thẩm Tri Huyền lơ đễnh đặt người lên giường, móc mấy loại linh đan thuốc mỡ chữa thương ra, sau đó tiếp tục lơ đễnh lột măng... Khụ, lột tiểu Yến Cẩn.

Yến Cẩn:".....!"

Hắn vốn định giả bộ ngất xỉu chờ Thẩm Tri Huyền rời đi, nhưng bây giờ không thể giả vờ được nữa, đột nhiên mở mắt ra, giơ tay tách bàn tay đang duỗi ra của Thẩm Tri Huyền, lạnh mặt nói:"Sư tôn."

Lúc này Thẩm Tri Huyền mới hoàn hồn, thu tay về, che miệng ho nhẹ một tiếng, điềm tĩnh nói:"Ngươi tỉnh rồi, ta còn tưởng ngươi hôn mê thật chứ."

Yến - nhím nhỏ - Cẩn dựng gai lên, cảnh giác nhìn Thẩm Tri Huyền, sợ y đột nhiên làm khó, một lát sau không thấy y có hành động gì đáng sợ mới tính toán thử xuống giường.

Thẩm Tri Huyền vươn đầu ngón tay, bất lực ấn nhím nhỏ trở về giường:"Muốn đi đâu? —— Quay người lại, ta thoa thuốc cho ngươi."

Nhím nhỏ cứng lưng, không thèm liếc bình ngọc tinh xảo bên cạnh, cố chấp nói:"Ta muốn lấy một vật."

Thứ gì quý giá vậy, bị thương nặng thế mà còn phải cầm trên tay mới được? Thẩm Tri Huyền nhíu mày, nhìn sắc mặt so với tuyết còn trắng hơn vài phần của hắn, nhặt Hồi Linh Đan nhét vào tay hắn, lời ít ý nhiều bảo:"Ăn trước. Vật ở đâu?"

Yến Cẩn cầm bình ngọc trong tay không chịu cử động, nhưng cũng không lay chuyển được Thẩm Tri Huyền, cuối cùng mím môi miễn cưỡng chỉ vào một ngăn tủ đơn sơ trong góc.

Thẩm Tri Huyền theo chỉ dẫn của hắn lấy ra một cái tay nải nhỏ cũ nát, cũng không biết trong đây đựng cái gì, lắc lắc một cái, cót két cót két [2] vang lên.

[2] Cót két cót két: Raw là 匡叽匡叽, dịch ra là cứu kít cứu kít, tui thật sự không biết nói sao ;-;

Mặt Yến Cẩn tái nhợt nhận lấy tay nải nhỏ, cầm trong tay không mở ra, chỉ nhíu mày khàn giọng:"Sư tôn nhiều việc bận rộn, không cần quản ta."

Ngữ điệu bình thản hơn, không còn tràn ngập địch ý như đêm qua nữa. Thẩm Tri Huyền nhướng mày, ngay lập tức hiểu được ngụ ý của nhím nhỏ này.

—— Thỉnh ngài mau cút, đừng xuất hiện trước mặt ta, càng không được động vào ta.

Nhưng cút thì không thể cút nha, y không muốn sau này bị thiên đao vạn quả đâu.

Thẩm Tri Huyền không có kinh nghiệm dỗ tiểu hài tử, trong lòng có một vạn con chuột chũi a a a, nhưng trên mặt chỉ có thể bày ra bộ vẻ tươi cười dễ gần hòa ái, giọng nói nhẹ nhàng lại ôn hòa:"Không vội. Xem vết thương của ngươi trước đã. Đến, cởi y phục ra đi."

- --------------

Phương trình bậc hai: Tui làm solo nên ra chương sẽ hơi chậm và sẽ có sai sót, có gì mọi người nhắc giúp tui với.