Chương 21: Cởi cà vạt ra

Nhϊếp ảnh Tô bắt đầu.

Tô sư phụ ăn mặc váy ngủ, tóc búi lên, đi chân trần, cầm trong tay máy ảnh SLR, sắc mặt nghiêm túc.

(Bên Trung bạn chỉ cần giỏi ở khía cạnh nào đó sẽ được gọi lịch sự là sư phụ)

"Muốn anh làm gì?" Người mẫu tiên sinh vô cùng phối hợp.

"Anh đeo cà vạt lên." Nhϊếp ảnh Tô làm việc không để ý người thân, trực tiếp chỉ huy anh.

Trầm Tây Thời nhướng mày.

"Tin tưởng em." Tô đại sư chỉnh góc độ của người ngồi trên sô pha, tay khoanh trước ngực đứng trước ở sô pha, chỉnh hướng ánh sáng, cười cười, trông thật khí phách.

Trầm Tây Thời mỉm cười, đem cà vạt vắt trên ghế đeo vào. Hắn đi đến phía sô pha ngồi xuống, tay đặt trên tay vịn, khuôn mặt thả lỏng.

Tô Tử Khanh "Tách" nhanh chóng bấm máy, cúi đầu điều chỉnh một chút, sau đó một lần nữa ngẩng đầu, nhìn hắn.

"Để em kể cho anh một câu chuyện cười ." Tô Tử Khanh cầm camera, đôi mắt chăm chú vào máy ảnh.

Trầm Tây Thời tay chống cằm, nhìn cô cười: "Được"

"Tách", Tô Tử Khanh bấm máy.

Thấy cô không có tiếp tục, Trầm Tây Thời cụp mi: "Sau đó?"

"Tách", lại lần nữa.

"Nói xong rồi nha, ha ha." Tô Tử Khanh hướng anh chớp chớp mắt, cúi đầu xem ảnh vừa chụp, biểu cảm, tư thái thả lỏng, tự nhiên, thật không tồi, "Anh không phải cười rồi sao?"

Trầm Tây Thời cười lắc đầu, thì ra là bị sắp đặt.

"Tạch", bức này cũng rất tuấn tú.

Trầm Tây Thời dần dần có chút muốn thăm dò Tô Tử Khanh kịch bản, cô không chụp bừa, mà thông qua dẫn dắt cảm xúc, khiến bức ảnh chân thật tự nhiên.

Chụp hơn mười phút, hai người đều tự nhiên, chuyên nghiệp hơn, Tô Tử Khanh yêu cầu cũng dần dần lớn mật lên.

"Hiện tại, đem cà vạt cởi xuống ...."

Trầm Tây Thời vươn tay, ngón tay thon dài sờ đến cổ áo, một tay giữ nút thắt, một tay chậm rãi kéo ra, vẻ mặt quyến rũ nhìn về phía nhϊếp ảnh gia.

Cô quỳ gối trên thảm, váy tơ tằm co lên chỉ che khuất mông, lộ ra đôi chân thon dài.

Tô Tử Khanh nhanh chóng chụp mấy bức, tay tháo cà vạt, ánh mắt nhìn trực tiếp màn ảnh, biểu tình này có điểm lãnh, có điểm khốc, có điểm dục, khiến người ta động tình.

Cô liên tục bấm máy, một bên thầm nghĩ: "Thật mê người, chính là ánh mắt này."

Tiếp theo, Tô Tử Khanh vươn tay trái, "Đem cà vạt, buộc lên tay em." Cô tay phải cầm camera,.

Cô SLR camera, lens 35mm màn ảnh, không quá nặng một tay cũng có thể chụp ảnh.

Trầm Tây Thời đem cà vạt kéo xuống, gỡ hai cúc áo, đứng lên, từng bước một, đi đến trước mặt cô. Tô Tử Khanh hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếng máy ảnh liên tục vang lên, đem từng hành động của anh ghi lại.

Đến trước mặt cô, Trầm Tây Thời ngồi xuống, kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đem cái kia cà vạt chậm rãi quấn quanh. Anh cúi đầu, thần sắc nghiêm túc, ánh mặt trời từ phía anh chiếu lại, dừng ở trên tóc cùng lông mi, góc nghiêng ma mị, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thâm thúy.

Làn da tay non mịn, Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy ngứa, tê tê xuyên qua da thịt chạy khắp người, làm cô khô nóng.

Cà vạt quấn mấy vòng, cuối cùng, Trầm Tây Thời thắt nút lại hình nơ bướm. Biểu tình anh nghiêm túc.

Cô không khỏi suy nghĩ, thật là làm cô tâm động mà.

Tô Tử Khanh lui ra phía sau vài bước, để Trầm Tây Thời ngồi trên thảm, phía sau là bàn trà, trên bàn trà, pha lê bình hoa, mấy bông Tulip trắng thướt tha.

"Bây giờ... Đem cúc áo cởi ra." Tô Tử Khanh mặt có chút đỏ, nói ra câu này, cô có cảm giác như xem Ngưu Lang biểu diễn múa thoát y. (truyện Trung Quốc do Ngưu Lang thấy cơ thể Chức Nữ nên nàng bằng lòng cưới nàng. trong truyện các nàng nghĩ ngược lại nhé)

Trầm Tây Thời cười như không cười nhìn cô, không nói lời nào, đem cúc áo từ từ cởi bỏ, động tác thong thả, ưu nhã, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, liếc qua cô, biểu tình mang theo câu dẫn.

Tô Tử Khanh cảm thấy vị người mẫu này thật quá câu dẫn, cô hô hấp trở nên khó khăn.

Nhìn áo sơmi trắng từng chút được cởi bỏ, lộ ra l*иg ngực rắn chắc, còn lại ẩn hiện dưới lớp áo khiến người ta mơ màng.

Tô Tử Khanh đến gần anh, từ bình hoa rút ra một bông Tulip, nước theo cành hoa nhỏ giọt, lăn xuống người anh.

Tô Tử Khanh một tay giữ camera, hướng theo giọt nước, chảy từ ngực một đường xuống phía dưới, thẳng đến hoàn toàn đi vào quần biến mất không thấy.

"Ừm, dáng người thực tốt..." Cô vẫn duy trì nói chuyện, làm cho đối phương càng hòa nhập tình cảnh, càng thả lỏng.

Cô cầm hoa, nhẹ nhàng chạm qua ngực anh, màu trắng ngà của đóa hoa, cùng đối lập với làn da anh.

Cô mắt không chớp nhìn chằm chằm anh, híp mắt, liếʍ liếʍ môi, trên tay máy ảnh hoạt động không ngừng nghỉ.

Ngực truyền đến từng trận mang theo lạnh lẽo nhẹ kèm ngứa ngáy, Trầm Tây Thời bị cô chọc đến cả người nóng lên, đôi mắt căng thẳng, nắm cổ tay cô, đem hoa đoạt lấy, đưa lên mũi, nhẹ ngửi một chút, mùi hương thanh nhã.

Tô Tử Khanh vẫn luôn cảm thấy chính mình mới là khıêυ khí©h đối phương cảm xúc, khống chế diện người kia. Nhưng dần dần, cô thấy mình nhịn không được.

Trầm Tây Thời đem hoa xuống thảm, tay tháo vạt áo, "ba" một tiếng, đem áo sơmi cởi ra, ném sang một bên.

Tô Tử Khanh nghe thấy chính mình nuốt một tiếng nước miếng, bọn họ ở gần như vậy, anh nhất định cũng nghe thấy.

Trầm Tây Thời thấy cô cổ họng vừa động, cười cười, một lần nữa cầm lên hoa lên, chậm rãi, từ trước ngực xẹt qua.

Tô Tử Khanh nhìn kia cánh hoa mềm mại xẹt qua xương quai xanh, lướt qua trước ngực, cuối cùng, ở trước đầu ngực đỏ hồng, chậm rãi cọ qua.

Sau đó, cô nhìn kia viên đầu ngực, từng chút từng chút, đứng thẳng lên.

Tô Tử Khanh xấu hổ phát hiện, chính mình ướt.

"Thực... Mê người." Cô ho khan một tiếng, thanh âm chính cô cũng không phát giác.

"Tới, chúng ta lhung cảnh." Cô nhanh dời đi lực chú ý.

Cô bảo Trầm Tây Thời đứng ở phía trước cửa sổ, kéo xuống cửa chớp, chỉnh thành ánh sáng đan xen, làm ánh nắng xuyên qua khe cửa đều đều chiếu vào. Dừng ở trên người anh, như tạo ra huyễn ảnh mê hoặc.

Trầm Tây Thời ngực trần, ánh sáng chiếu đên, biểu hiện vẻ dã tính trái với ngày thường cấm dục nho nhã.

Phía dưới quần tay đứng đắn, bên trên là trần trụi da thịt, lộ ra đường nhân ngư gợi cảm, văn nhã cùng quyến rũ mãnh liệt đánh sâu vào, làm Tô Tử Khanh miệng lưỡi có chút khô.

Trầm Tây Thời duỗi tay xoa cằm, đang mọc râu, có điểm thô ráp, tóc hơi buông xuống, nửa che khuất trán, dưới ánh mặt trời, ánh mắt anh thâm thúy lại mê mang.

Anh nhìn Tô Tử Khanh, cô hơi cong lưng lấy cảnh, thân thể nghiêng về trước, váy ngủ buông xuống, lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa.

Trầm Tây Thời nhìn phía ngực cô, đôi mắt hơi trầm xuống.

"Ánh mắt rất tuyệt... Đối, tới... Thử dùng ánh mắt câu dẫn em..."

Trầm Tây Thời biểu tình có chút lay động, Tô Tử Khanh nhìn thẳng anh, trong ánh mắt có thể thấy dục hỏa, mang điểm khıêυ khí©h, tay không ngừng ấn máy, đang muốn chỉ anh tiếp theo tạo dáng, lại thấy Trầm Tây Thời tay rời xuống, đặt ở trên quần tây nút cài.

Anh từ tốn cởi bỏ nút quần tây, tiếp theo là khóa kéo, quần tây đặt may thủ công cứ như vậy lỏng lẻo treo ở bên hông, muốn rớt không xong, lộ ra qυầи ɭóŧ đen bên trong.

Đúng là hiệu quả mà cô muốn. Tô Tử Khanh nhướng mày, tán thưởng mà đánh giá anh.

Cô chỉ Trầm Tây Thời nằm xuống, chính mình đứng trên người anh, hai chân tách ra đặt hai bên sườn anh, cúi đầu bấm máy.

Dáng nằm, biểu cảm, ánh sáng, sự tương phản với nền gỗ làm nổi bật lên du͙© vọиɠ và sự hoang dại

"Thật dã, thật gợi cảm... Nhìn em..."

Trầm Tây Thời nghiêng đầu, đôi mắt híp lại nhìn thẳng cô, trong nháy mắt kia, Tô Tử Khanh cảm thấy, anh đôi mắt, chính xuyên thấu qua màn ảnh, nhìn vào mắt cô, ghi tạc vào tim.

Vừa rồi một màn kia thật sự quá soái, cô mở ảnh xem lại, phóng đại hình ảnh xem xét chi tiết.

Trầm Tây Thời từ dưới ngẩng đầu nhìn cô, nhu hòa nắng sớm dừng ở cô sườn mặt, chiếu vào lông mi, theo cô cử động, chớp chớp.

Cô khóe môi hơi mang ý cười, trong ánh mắt lóe sáng, so với trạng thái khi cô đi làm hoàn toàn bất đồng.

Đó là biểu cảm khi có tình yêu mới có. Nghiêm túc lại mê người.

"Nhϊếp ảnh gia, người thật ở đây, không đẹp hơn ảnh chụp sao ?"

Trầm Tây Thời vừa nói vừa duỗi tay, men theo cẳng chân, chậm rãi sờ đi lên.

_____________________

Uwu câu cuối của anh mãi mựn.

Cảm ơn các nàng thời gian qua luôn ủng hộ dù tui rất lâu chưa ra thêm chương. Tui định set pass từ chương này nhưng vì mn ủng hộ nên tui sẽ lùi pass xuống chương 26.

Một lần nữa cảm ơn các nàng đã ủng hộ.