"Tiền bối." Trương Vũ Kiện đi tới, Tô Tử Khanh ngẩng đầu nhìn anh.
"Tiểu Kiện, Thẩm tổng bây giờ đang bận tiếp khách." Tô Tử Khanh cười với anh, lịch sự nhắc nhở.
"À, em không tìm Trầm tổng." Trương Vũ Kiện xua tay, cười xấu hổ, "Em đang tìm chị. Lần trước tiền bối đã động viên tôi đưa kế hoạch cho Tịch Thần. Hôm qua, Tịch Thần đã xem rồi nói rằng có thể cân nhắc thực hiện."
" Vậy thì chúc mừng em."
Tô Tử Khanh ngẩng đầu,Trương Ngọc Nghiên từ góc độ này nhìn cô chăm chú: "Cho nên, em muốn mời tiền bối đi ăn, coi như cảm ơn chị. Dù sao không phải nhờ chị động viên, em cũng không có dũng khí đi bước này."
"Không cần..."
" Tiền bối cứ coi như cựu sinh viên chúng ta gặp mặt đi." Trương Vũ Kiện cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Vậy... được." Tô Tử Khanh không ra vẻ nữa, gặp được cựu sinh viên cùng công ty cũng là duyên phận.
"Vậy hôm nay tan làm chúng ta đi nhé?"
"Được." Tô Tử Khanh gật đầu.
Vào buổi chiều, Tô Tử Khanh nhận được một cuộc gọi nội bộ.
"Thần tổng." Cô trả lời điện thoại.
"Tan sở cùng đi ăn, sau đó đến chỗ của tôi?" Giọng nói của Trầm Tây Thời qua ống nghe cực kỳ từ tính.
Tô Tử Khanh vốn tưởng rằng anh giao việc không ngờ anh lại là nói chuyện tư.
"Tối nay không được, em có một cuộc hẹn." Tô Tử Khanh thì thầm vào điện thoại.
"Với ai?" Trầm Tây Thời có chút buồn bực.
"Trương Vũ Kiện." Tô Tử Khanh thành thật nói, "Cậu ấy nói cảm ơn tôi nên muốn mời tôi ăn tối."
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Nói xong liền cúp máy.
Có tiếng bíp từ ống nghe, vài giây sau Tô Tử Khanh mới phản ứng lại, nhún vai rồi cúp điện thoại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc sắp tan sở, Tô Tử Khanh nhận được tin từ Trương Vũ Kiện: Tiền bối, lần trước kế hoạch trình bày với Trầm, Trầm nói cần gấp nên phải tăng ca. Tối nay không thể ăn cùng chị. Thật xin lỗi.
Tô Tử Khanh lập tức trả lời: Không sao, là chuyện tốt, chúc mừng.
Trương Vũ Kiện trở lại một biểu cảm: Tiền bối, hẹn lần sau.
Tô Tử Khanh : Được.
Năm giờ, cô xách túi của mình ta sở, đi thẳng vào nhà để xe.Vừa định mở cửa xe eo liền bị ôm lấy, cô giật mình quay người phát hiện Trầm Tây Thời đang đứng sau lưng cô, nhìn xuống cô.
Anh biết rằng anh có thể bắt được cô ở đây.
"Đi thôi." Anh nắm tay Tô Tử Khanh đi đến chiếc q8 của mình.
Tô Tử Khanh có một dấu chấm hỏi trên đầu.
Trầm Tây Thời liếc nhìn cô: "Sao, không phải Trương Vũ Kiện đang tăng ca sao?" Hàm ý hiện tại cô có rảnh đi ăn tối cùng anh.
Sau đó Tô Tử Khanh mới phản ứng lại, trợn mắt chỉ vào anh: "Thì ra là anh, anh..."
"Tôi thì sao?" Trầm Tây Thời nhìn bộ dạng ngạc nhiên của cô thật muốn bất cười. Lấy việc công làm việc tư.
"Dự án này đã chuẩn bị bắt đầu, tôi chỉ thông báo trước cho cậu ta."
Một hòn đá trúng 2 con chim.
Ồ? Tô Tử Khanh nhìn anh trong lòng không tin chân lại vô thức đi theo anh.
Trầm Tây Thời đưa cô đến một nhà hàng Nhật Bản, anh có thẻ hội viên ở đây.
Các món ăn phong phú, hợp khẩu vị và nguyên liệu tươi ngon.
Trầm Tây Thời chống cằm nhìn Tô Tử Khanh má phồng lên không ngừng gật đầu.
"Con tôm vừa to lại vừa ngọt." Tô Tử Khanh cũng được coi là một kẻ sành ăn, và luôn sẵn lòng trả tiền cho món chất lượng. Cô đã ăn ở rất nhiều món Nhật, tuy nó không đắt, nhưng chất lượng không thể so với ở đây.
"Món gan ngỗng này ăn cũng ngon" Vị ngọt của lá dứa và vị béo của bánh mì trung hòa vị béo của gan ngỗng, rất vừa miệng.
Trầm Tây Thời mỉm cười, "Từ từ ăn đi, cua hoàng đế và hàu ở đây rất ngon, lát nữa ăn nhiều một chút."
"Được." Tô Tử Khanh mỉm cười, đột nhiên cảm thấy Trầm Tây Thời yêu cầu Trương Vũ Kiện làm thêm giờ thật tốt.
"Tôi có gọi chút rượu, nếm thử đi." Trầm Tây Thời rót cho cô một ly.
"Ân" Tô Tử Khanh ăn một miếng cá hồi, rồi uống một ngụm rượu.
Êm dịu và không cay,cô nhấp nhấp môi. "Cảm ơn anh, Trầm tổng."
"Ồ? Cảm ơn tôi vì cái gì?" Trầm Tây Thời rót cho cô một ly khác và chống cằm nhìn cô.
"Cảm ơn, Trầm tổng đã mời tôi ăn tối." Nó đã làm.
"Còn gì nữa?" Người đàn ông nói.
"Cảm ơn Trầm tổng giúp tôi khi đi công tác." Câu này là toàn tâm toàn ý, cụng ly với anh.
"Chà, còn có?" Tiếp tục điền.
Và cả nữa? Tô Tử Khanh nghẹn lại không nghãi ra gì để trả lời.
Trầm Tây Thời đột nhiên nghiêng người nói nhỏ: "Tôi vất vả như vậy ở trên giường làm cho em vui vẻ, không cảm ơn sao?"
"Khụ khụ..." Tô Tử Khanh bị anh làm cho nghẹn đến ho khan.
May mắn thay, lúc này người phục vụ đã gõ cửa phục vụ, và chủ đề kết thúc, điều này giải quyết sự bối rối của cô.
Thứ xuất hiện là những con hàu sống to mập, Trầm Tây Thời vắt nước chanh lên và đưa cho cô : "Nếm thử đi."
Tô Tử Khanh nhận lấy, gắp miếng hàu vào miệng, cắn xuống thấy vị ngọt ngậy bùng nổ khoang miệng.
"Oa, con hày này so với đầu lưỡi còn mềm hơn." Tô Tử Khanh che miệng, nhíu nhíu mày.
"Để tôi thử xem." Trầm Tây Thời nhìn chằm chằm vào đôi môi chúm chím đang nhấp nháy của cô, cúi người, nắm cằm cô và hôn xuống.
"Ưm ..." Tô Tử Khanh trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy Trầm Tây Thời đầu lưỡi tiến vào khuấy động trong miệng cô.
Hàu còn chưa kịp nuốt xuống, Tô Tử Khanh miệng hơi mở ra, trông có vẻ dâʍ đãиɠ.
Trầm Tây Thời hôn một lúc lâu mới buông ra, khi ách ra còn lưu lại ợi chỉ bạc.
Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy hoa mắt, đỏ mặt nhìn Trầm Tây Thời đưa tay lên lau khóe miệng cô, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ.
"Tôi nghĩ của em vẫn mềm hơn," anh nói.
Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy mặt nóng sắp nổ tung.
Kìm nén hồi lâu, cô nói: "Anh tại sao lại đạot đồ ăn trong miệng tôi.."
Trầm Tây Thời nhìn vào miệng cô, ẩn ý nói: "Đoạt được... vị rất ngọt."
Không biết xấu hổ.
Có lẽ hàu và chân cua hoàng đế quá ngon, Tô Tử Khanh uống kha khá rượu, lúc rời đi cả người hơi nghiêng ngả.
Trầm Tây Thời gọi tài xế, anh dìu cô ra ghế sau, ngồi bên cạnh cô, mắt tối lại.
"Ừm ..." Tô Tử Khanh vặn vẹo, xoay nghiêng người dựa vào ghế ngồi, lẩm bẩm nói: "Chúng ta đi đâu ... ca ca ..."
Trầm Tây Thời cười liếc nhìn cô, mắt lóe lên một tia sáng, anh thì thầm: "Tôi đưa em về."
"Không được, không được... Em không thể đi với người khác, em muốn về... nhà riêng của mình." Rất có ý thức an toàn.
"Nhà tôi ở Trần viên Tòa 19 ... số 1602" Cô báo ngay số nhà.
Trầm Tây Thời mỉm cười, có vẻ như nhận thức về an ninh cần phải tăng cường.
Tô Tử Khanh vặn vẹo, tìm được một vị trí thoải mái, khẽ mở mắt ra liếc anh một cái, trộm cười thầm.