Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời cô khiêu vũ không?" Tô Tử Khanh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ấy mặc một bộ âu phục màu trắng với mái tóc hơi dài, chải sau đầu, đôi mắt mang theo ý cười, nhìn kỹ đuôi mắt hơi nhếch lên.
Đúng là một người đàn ông đẹp.
Tô Tử Khanh vừa muốn từ chối, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, có ý tứ gật gật đầu, đặt món ăn sang một bên, đứng dậy, duỗi tay đặt vào trong lòng bàn tay của người đó.
Cố Thừa Xuyên là một bạn nhảy rất giỏi, dáng người dong dỏng cao, nhưng anh ấy luôn tính toán đến từng bước đi của Tô Tử Khanh, tay anh nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, ân cần chu đáo.
"Đừng căng thẳng, cho dù giẫm lên tôi, cô nhẹ như vậy, tôi cũng sẽ không cảm thấy đau."
Tô Tử Khanh cười cười, trong lòng dần dần thả lỏng.
Trầm Tây Thời nhìn tới không thấy Tô Tử Khanh đâu, quay người lại liền thấy cô đang khiêu vũ với Cố Thừa Xuyên.
Không biết Cố Thừa Xuyên nói gì khiến cô bật cười, đôi bông tai lắc nhẹ theo chuyển động của cô, lóe lên những tia sáng tinh xảo, khiến cô càng xinh đẹp lộng lẫy.
Nhìn xuống, anh khẽ nheo mắt nhìn bàn tay đang đặt trên eo cô, nếu ánh mắt anh có tia laze thì có lẽ bàn tay đã bị thủng hàng chục lỗ.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Cố Thừa Xuyên quay đầu lại nhìn Trầm Tây Thời, có chút khıêυ khí©h.
Tô Tử Khanh nhìn theo ánh mắt của Cố Thừa Xuyên nhìn thấy Tây Thời và Lục Quân, trong vòng một giây lập tức quay đầu đi.
Hừ ...
Kết thúc bài hát, Tô Tử Khanh gật đầu về phía Cố Thừa Xuyên: "Cảm ơn anh, rất vui được gặp anh Cố."
Cố Thừa Xuyên siết chặt đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, cười toe toét: "Tôi cũng rất vui vẻ, cô Tô xinh đẹp. "
" Tôi... tôi đi trước . "Tô Tử Khanh có chút xấu hổ khi gặp một người đàn ông cuồng nhiệt như vậy, cầm chiếc túi xách nhỏ, xoay người rời đi.
Cố Thừa Xuyên nhìn theo bóng lưng của cô, cười rạng rỡ hơn.
"Đừng có ý
gì với cô ấy." Giọng điệu lạnh lùng, Quý Thừa Viễn nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cảnh cáo của Trầm Tây Thời.
"Ồ? Anh biết cô Tô sao?" Cố Thừa Xuyên đặt tay lên vai Trầm Tây Thời, chớp mắt.
Trầm Tây Thời xua tay, liếc nhìn người bạn học cũ, như đã quen với kiểu khoe khoang này, "Thư ký của tôi."
"Haizzz, thư ký thôi mà, cũng không phải là người của cậu." Cố Thừa Xuyên cười thật sâu. "Hay là... cậu muốn bắt đầu từ cỏ gần hang? "
Trầm Tây Thời vỗ vỗ vai Cố Thừa Xuyên, nhấc chân đi về hướng Tô Tử Khanh bỏ lại Cố Thừa Xuyên.
Tô Tử Khanh chỉnh sửa lớp trang điểm, dặm lại son rồi bước ra khỏi WC nữ. Vừa đi được vài bước, bị ai đó đã mạnh mẽ kéo vào góc bên cạnh, ép sát vào tường.
Lưng trần áp vào những tấm gạch lạnh giá khiến cô rùng mình. Ngẩng đầu nhìn lên, quai hàm của Trầm Tây Thời căng ra, anh đang nhìn xuống cô.
"Cố Thừa Xuyên, tên này đã quen trăng hoa rồi, tốt hơn hết em nên giữ khoảng cách với hắn." Anh ân cần nhắc nhở cô.
Nhưng điều này Tô Tử Khanh lại nghe ra ý khác.
"Khoảng cách giữa tôi với anh ấy? Có liên quan gì đến Trầm tổng không? Ông chủ thậm chí còn quan tâm đến chuyện này sao?"
Vừa rồi anh ôm Lục Quân không phải đã châm lửa sao?
Nhìn thấy vẻ mặt nổi loạn của cô, Trầm Tây Thời không khỏi vươn tay nhéo nhéo vòng eo nhỏ của cô, sườn xám vừa vặn ôm chặt lấy vòng eo mỏng manh thật chặt, nhéo nhéo lớp vải mỏng mềm mại, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô.
Anh dùng hai tay nhéo eo cô kéo vào lòng, "Em sao vậy?"
"Vậy thì tôi cũng có thể kiểm soát anh sao, Tây Thời" Tô Tử Khanh cười quyến rũ nhìn anh, đưa hai tay sờ ngực anh. Lúc Lục Quân đặt tay lên đây, cô rất khó chịu.
Cô thường trang điểm nhẹ nhàng, thuần khiết, trong sáng. Hôm nay để phù hợp với sườn xám, cô trang điểm đậm hơn một chút, kẻ eyeliner mảnh, phủ bóng mờ dưới mắt. Đôi môi đỏ trông gợi cảm và quyến rũ.
"Được, em nói xem em muốn quản thế nào?" Anh nheo mắt, chiêm ngưỡng khuôn mặt thanh tú của cô, một tay chống lên bức tường phía sau lưng cô, tay kia từ từ di chuyển lên từ thắt lưng cho đến khi chạm tới làn da trần trụi mỏng manh thì nhẹ nhàng vuốt ve.
Tô Tử Khanh bị đùa bởi tay anh, cô nhấc ngón chân lên, ghé vào bên tai anh, hơi thở nhẹ: "Đội trưởng Lục vừa rồi, cô ấy nói với anh như thế này sao, Tây Thời?"
Trầm Tây Thời bị cô làm cho mềm lòng.Cúi đầu nhìn cô mỉm cười, "Sao, em ghen à?"
Đúng vậy, cô ghen . Nhưng có chết cô cũng không thể thừa nhận.
Tô Tử Khanh duỗi ngón trỏ ấn vào đầṳ ѵú của anh xuyên qua áo sơ mi, giả vờ thoải mái: "Trầm tổng, chúng ta mới lên giường vài lần. Đương nhiên, anh dũng mãnh trên giường, nhưng em thì không phải có mỗi anh. Anh Cố trông không tồi, có lẽ lần sau có thể thử xem. "
Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Trầm Tây Thời đầy khıêυ khí©h.
Trầm Tây Thời cảm thấy lửa giận trong người đột nhiên bốc lên, tưởng rằng Cố Thừa Xuyên nắm lấy eo thon của cô, hôn lên mu bàn tay cô, cô lại nở nụ cười. Lúc này cô còn nói ra điều khıêυ khí©h với anh, đôi tay nhỏ nhắn làm loạn trước ngực anh.
Tối hôm qua vừa mới ra khỏi giường, hôm nay liền muốn thử người đàn ông khác sao?
Trầm Tây Thời không thể phân biệt được là đang tức giận hay ham muốn, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô bước ra ngoài.
"Anh đưa tôi đi đâu? Anh định làm gì?" Tô Tử Khanh rất khó chịu, tại sao, tại sao lần nào cũng bị anh dẫn đi? Lúc nào cũng bị anh làm không còn sức lực, nhưng anh thì vẫn tỉnh táo, còn có sức lực trêu cô.
"Anh muốn làm em." Trầm Tây Thời dừng lại, quay người nhìn chằm chằm vào cô, gằn từng chữ.
Giây tiếp theo, Tô Tử Khanh bị đẩy vào phòng thay đồ ở cuối hành lang.