Tuần này , Tô Tử Khanh có rất nhiều việc.
"Trầm tổng, Thư ký Trường của Phòng Thương mại vừa gọi điện và nói rằng có việc muốn thảo luận với anh. Xin hãy gọi lại ." Tô Tử Khanh cúp điện thoại nội bộ, lè lưỡi, chắc là thư ký Trường muốn nhắc đến việc của Hiệp hội Sườn xám.
"Tiểu Trầm." Giọng nói trầm ấm của Thư ký Trường truyền đến, "Cậu thật sự rất bận."
"Thư ký Trường, xin chào. Vừa rồi có một vị khách, nên không thể nhận cuộc gọi của ngài, xin lỗi." Trầm Tây Thời kéo cổ áo, dựa vào lưng ghế để thư giãn.
"Không sao, không sao, cũng không có việc gì. Cái này là tôi đã nói với Trầm tổng từ trước, giao tình tôi cùng hội sườn xám bọn họ, muốn tạo tình hữu nghị với chúng ta, liền muốn mời các cậu đi, những người trẻ tuổi độc thân chỉ nghĩ về công việc, cùng tụ tập với nhau, ah, cậu thấy thế nào ? "
""Thư ký Trường ...""
" Ehm, cậu không được phép từ chối. Lần trước đã đẩy một lần rồi, dù sao thì lần này, công ty của cậu cũng phải cử người tham gia. "Giọng lão nhân gia chùng xuống.
Trầm Tây Thời nhíu mày. Ngài không cho tôi lên tiếng còn hỏi tôi nghĩ gì ...
"Được rồi, nói cho tôi biết, ngài muốn bao nhiêu người?"
"Hahahaha, sảng khoái! Cậu cho tôi ít nhất năm người, nam nữ đều được, thế nào? "Lão tiên sinh thành tiếng, vui vẻ.
"Được rồi." Năm người độc thân, vẫn đủ
"À , đây là buổi chiêu đãi trang trọng, chủ đề sườn xám, cứ để bọn họ lo liệu, tôi sẽ gửi chi tiết cho cậu sau. Hahaha, cức làm việv đi, tôi đi tìm Cố Thừa Xuyên tiểu tử."
Cạch, cúp máy.
Trầm Tây Thời vuốt trán cười bất lực.
Hắn giao lại cho Tô Tử Khanh chăm sóc, sau nửa ngày Tô Tử Khanh cầm danh sách tới.
"Trầm tổng, anh xem qua." Anh nhận lấy lướt qua danh sách.
Hiệu suất khá cao.
"Thư ký Tô," anh cầm bút gõ gõ chỉ vào danh sách, "Tại sao tên tôi lại xuất hiện trong danh sách này?"
Tô Tử Khanh thở dài, với giọng điệu nghiêm túc: "Trầm tổng, bọn họ tham gia với tiền đề là anh đi đầu làm gương. "
Anh cũng độc thân. Mặc dù bây giờ mối quan hệ giữa hai người họ ... à, có chút phức tạp.
Trầm Tây Thời đặt bút xuống, ngả người ra sau, quay sang nhìn vẻ mặt của cô, nghiêm túc, lại giả bộ nghiêm túc.
"Được rồi," anh sảng khoái đồng ý, sau đó với tay lấy bút, viết vài chữ vào danh sách rồi đưa lại cho cô.
Tô Tử Khanh xem qua. Ba chữ Tô Tử Khanh nằm bên cạnh của Trầm Tây Thời, nét chữ to, mạnh mẽ.
? ?
Tô Tử Khanh nhìn anh đầu đầy dấu chấm hỏi, "Trầm tổng, không phải là năm người sao? Đã đủ rồi."
"Thêm một người cũng không tính là nhiều." Trầm Tây Thời nhìn cô ánh mắt hiện ý cười.
"Làm sao có thể như vậy?" Tô Tử Khanh giậm chân, cô cố bình tĩnh nghĩ cách để cứu chính mình.
Trầm Tây Thời kéo lấy người ngồi lên đùi, bóp mông cô: "Làm sao không được, tiểu tâm cơ."
Tính kế tôi, em vẫn còn non lắm.
Tô Tử Khanh xấu hổ, lo lắng liếc nhìn cánh cửa văn phòng đang mở, rồi nhanh chóng nhảy khỏi người anh.
Họ đã lên giường vài lần, nhưng họ chưa bao giờ thân mật như vậy trong văn phòng.
Trầm Tây Thời không trêu nữa, để cô đi.
"Chuẩn bị cho tốt."
Tô Tử Khanh vừa đi tới cửa liền nghe thấy người phía sau nói vọng tới, giọng điệu đó làm sao có thể hả hê như vậy.
Tô Tử Khanh nghiến răng nghiến lợi khi trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Nhóm tham gia được sắp xếp vào tối thứ Sáu.
Trầm Tây Thời có nói cùng nhau đến đó, nhưng Tô Tử Khanh từ chối, cô không muốn trở thành người cao cao tại thượng. Cô gọi một chiếc xe, chở đến tận cửa khách sạn.
Khi Trầm Tây Thời lái chiếc Q8 vào khu vực trước khách sạn, anh nhìn thấy Tô Tử Khanh đang đừ chân dài, eo hơi cúi xuống ra khỏi xe.
Ở tư thế này, chiếc sườn xám tôn lên đường cong eo hông của cô. Xẻ tà cao lộ ra một đôi chân thon dài cân đối, trong đêm trắng nõn nà vô cùng dễ thấy.
Tô Tử Khanh đứng ở cửa một hồi, băn khoăn không biết nên vào cửa nào thuận tiện hơn, có chút mông lung.
"Trầm tổng, Trầm tổng?" Mãi cho đến khi Lục Quân ở bên cạnh lên tiếng, Trầm Tây Thời mới hồi lại.
Trầm Tây Thời quay đầu lại nói với Lục Quân: "Cô vào trước đi."
Lục Quân hai mày nhíu chặt: "Anh không vào cùng tôi sao?"
Sau khi tan làm, cô đứng ở cửa ga ra, chờ Trầm Tây Thời đi ra, hỏi anh muốn đến đó cùng nhau không, nghĩ rằng Trầm Tây Thời đã đồng ý, hẳn đã coi cô như bạn đồng hành.
Trầm Tây Thời nhìn cô, không mở miệng, mở khóa điều khiển trung tâm.
"Được, vậy tôi đi trước." Lục Quân xuống xe, gặp Tô Tử Khanh vẫn đang lững thững ở cửa, cô ta cao hơn Tô Tử Khanh một chút, nhìn xuống cô đánh giá.
Tô Tử Khanh cũng nhìn thấy cô ta, lịch sự mỉm cười chào.
Lục Quân gật đầu hờ hững chào rồi trang trọng bước vào cửa.
Tô Tử Khanh nhún vai, vừa định đi vào, vòng eo mảnh khảnh đã bị ôm chặt.
Trầm Tây Thời nhìn xuống cô, trên người mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm, thêu hình lá tre ở phía trước và chân váy, phần cổ, vai được xếp nếp đẹp mắt. Chiếc váy này có thiết kế tỉ mỉ, phía sau lộ ra một phần lưng trắng như tuyết, mê hoặc lòng người.
Tô Tử Khanh sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy anh, cô nở một nụ cười giả tạo: "Trầm tổng khỏe , xe của anh có vẻ không còn chỗ." Cô nhìn thấy Lục Quân xuống từ xe của anh.
Hỏi cô cô không ngồi, giờ lại quay ra nóng nảy sao?
Trầm Tây Thời nhéo nhéo da thịt mềm mại trên eo cô, nhanh chóng buông ra, nhướng mày: "Tiện đường thôi." Ba chữ không giải thích nhiều. Tô Tử Khanh khịt mũi, ra vẻ kiêu ngạo bước đi.
Mèo nhỏ gần đây ngày càng trở nên tự phụ trước mặt anh, không còn vẻ kính cẩn như trước.
Trầm Tây Thời cười lắc đầu, nhìn bóng lưng duyên dáng tinh xảo của cô, theo sau cô vào cửa.
Khi họ bước vào, Thư ký Trường đang mở màn đầy xúc động. Nói một cách đại khái là quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của giới trẻ. Mong mọi người kết bạn với nhau, nhảy múa nhiều hơn, ăn uống đầy đủ.
Vì được đồng tổ chức bởi Hiệp hội Sườn xám nên những người phụ nữ có mặt đều mặc sườn xám để phù hợp với chủ đề. Hầu hết nam giới mặc vest, một số mặc áo Tôn Trung Sơn.
Tô Tử Khanh đối với bản thân chỉ là thêm vào, cũng không quan tâm quá nhiều đến việc giao lưu, có nam thanh nữ tú hay không, v.v., ánh mắt cô nhìn về phía bàn ăn.
Cô lấy một ít salad và đồ ăn nhẹ, ngồi xuống một bên để thưởng thức.
Cô vì để trang điểm chuẩn bị nên giờ rất đói. Ăn được hai miếng ánh đèn tối sầm lại, âm nhạc tiếng vang lên, cả trai lẫn gái bắtthành một đôi, đi vào sân nhảy. Cô thoải mái ngồi trong góc, vừa xem vừa ăn.
Đột nhiên, bóng dáng của Trầm Tây Thời vụt sáng trong tầm mắt cô, đứng sừng sững giữa đám đông.
Anh luôn nổi bật như vậy.
Anh ấy mặc một bộ đồ tây trang tối màu phối sọc phong cách retro. Phần eo của anh được tôn lên. Đôi chân dài và đi giày da sáng đến mức có thể soi gương. Anh một tay đút túi, một tay cầm ly champagne, dựa vào quầy bar để nói chuyện với những người bên cạnh, nhưng anh ta không nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt của anh đảo qua, bắt gặp Tô Tử Khanh đang thẳng người, giống như học sinh bị giáo viên bắt gặp làm chuyện xấu, xấu hổ cúi đầu vùi đầu vào ăn.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén qua đó, thấy Trầm Tây Thời không biết từ lúc nào đã đặt ly rượu xuống, đi về hướng cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh đút túi quần, bước đi vững vàng và mạnh mẽ, nhìn thẳng vào cô, như có thể nhìn thấu tâm tư cô.
Tim cô đập thình thịch.
Cho đến khi một bóng người màu đỏ xem vào, chặn đường Trầm Tây Thời.
Là Lục Quân. Cô ấy vẫn phong cách rực rỡ, mặc váy đỏ, tóc uốn xoăn, trang điểm tinh tế, dáng người cao ráo. Cô ấy mỉm cười và nói chuyện với Trầm Tây Thời, Trầm Tây Thời lắng nghe, nhưng ánh mắt anh xuyên qua đám đông nhìn Tô Tử Khanh , cô lặng lẽ liếc đi nơi khác, cô quay lại thì hai người đã bước vào sàn nhảy.
Trên sàn nhảy, có một số thì cứng đờ, có vẻ không quen và ngượng ngùng, lại có người thân mật như cá gặp nước. Tô Tử Khanh nhìn những bóng dáng bắt mắt trên sàn nhảy, mỹ nam mỹ nữ. Trầm Tây Thời tay đang đặt ở trên eo của Lục Quân, Lục Quân kề sát bên tai anh, dường như đang nói chuyện, tay trái đặt ở trên vai anh nhưng lại chầm chậm hạ xuống, chạm vào ngực anh, da trắng trên vải tối trông thật chói mắt.
Tô Tử Khanh dẩu dẩu miệng có chút khó chịu.