Chương 1: Ông chủ, tôi tan ca nhé?

"Tám tài khoản đầu tư thuộc Kim Lẫm Tư Quản, từ lúc thành lập năm 2017 đến nay, lợi nhuận hằng năm đạt được không tồi, nhưng vẫn cần cân nhắc kiểm soát việc rút vốn, cô đem dữ liệu những năm trước đến cho tôi, đặc biệt là tài liệu về chu kỳ biến đọng của thị trường chứng khoán trong tháng trước."

Đối diện cửa sổ sát đất là bàn làm việc lớn, sạch tới mức có thể thấy hình ảnh người đàn ông mặc vest ngồi trước bàn làm việc, với bàn tay thon dài đang nới lỏng cà vạt.

Không đợi anh nói xong, một xấp tài liệu được đặt ngay ngắn trên bàn của anh, " Trầm tổng, đây là tài liệu anh muốn."

Trầm Tây Thời nhìn lướt qua rồi ngẩng lên tán thưởng, "Được rồi, cô ra đi, để tôi xem một lát." Lập tức, như là lại nghĩ tới cái gì, "Thư ký Tô," Trầm Tây Thời ngăn người chuẩn bị rời đi. Lướt qua trong đầu, một thân ảnh mặc một bộ đồ công sở màu xám đơn giản, lộ ra một phần bắp chân, chân đi đôi giày gót vuông màu đen.

Gọn gàng, đơn giản và chuyên nghiệp.

Chủ đôi giày dừng lại, xoay người lại, đẩy kính, cung kính. Ồ, cô ấy đeo kính. "Vâng, Trầm tổng có gì dặn dò."

"Chúc mừng, cô đã vượt qua kỳ đánh giá. Hoan nghênh gia nhập Phổ Doanh."

Thư ký mới này đã thử việc được ba tháng. Tuy thời gian đánh giá không quá dài nhưng thấy được cô ấy rất cẩn thận, tỉ mỉ khiến anh rất hài lòng.

Ngoại trừ có vẻ hơi cứng nhắc.

Phổ Doanh là một công ty trẻ trong ngành đầu tư và nghiên cứu tuổi của các nhân tài không quá lớn, mọi người thường cùng nhau làm việc, không khí rất sôi nổi. Nhưng cô dường như quá nghiêm túc khiến anh có chút không thoải mái.

"Cảm ơn Trầm tổng, tôi sẽ làm việc chăm chỉ." Tô Tử Khanh nói, nở một nụ cười tiêu chuẩn hở tám răng, "Anh còn gì dặn dò không ạ?"

"Không có gì, cô ra ngoài đi." Trầm Tây Thời xua tay và cúi đầu cẩn thận xem tài liệu.

"Vậy thì... Trầm tổng, tôi tan ca được chưa ạ?" Tô Tử Khanh bình tĩnh nói, cố gắng không để sự kích động quá lộ liễu.

Trầm Tây Thời đưa tay lên nhìn đồng hồ, trên mặt số màu đen, chiếc kim dài lướt qua vạch cuối cùng.

Năm giờ.

Miễn là hoàn thành công việc đúng thời hạn và có chất lượng, anh không cần tất cả nhân viên trong công ty phải làm thêm giờ. Trầm Tây Thời gật đầu.

Tô Tử Khanh nhận được chỉ thị liền xoay người đứng thẳng, bình tĩnh bước trên đôi giày cao gót vuông, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

"Tan việc đi ~" Vừa về đến bàn của mình, Tô Tử Khanh hưng phấn vươn vai, ngồi xuống ghế xoay rồi cầm túi xách, đứng dậy rời đi.

Vừa đúng năm giờ.

Để tự thưởng ngày nghỉ cô lái xe trở về căn hộ và thưởng thức bữa tối một cách thoải mái. Với Tô Tử Khanh cuối tuần là thời gian tuyệt nhất .

Cô tháo kính, cởi bra, thả xuống mái tóc để dài ngố ngố cả ngày buông xõa trên vai, áo và váy màu xám được cởi ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong, tay chầm chậm cởi từng nút. chiếc qυầи ɭóŧ ren màu hồng được bao bọc bởi màu trắng dịu dàng và tròn trịa đã lộ ra ngoài.

Cô thích sưu tập đồ lót với đủ màu đủ loại.

Cởϊ qυầи tất và thắt lưng, mảnh vải nhỏ cuối cùng cũng rơi xuống, Tô Tử Khanh đứng trước bồn rửa mặt, chải lại mái tóc dài, quay đầu ngắm mình trong gương. Ngực đầy, eo thon, mông vểnh, thường xuyên tập thể hình. Cô hài lòng xoay người, chân dài miên man bước vào bồn tắm đã đầy bọt thoải mái mà thở dài.

Ngửi mùi hương hoa cam từ nến thơm , mới nhắm mắt hai phút, điện thoại bên người liền lóe sáng lên.

"Này ..." Cô ấy nắm lấy điện thoại và nói một cách uể oải, "Tinh Tinh."

"Không đến", một giọng nói như pháo nổ nối tiếp từ đầu dây bên kia, khiến cô ấy cau mày để điện thoại ra xa, "Mình rất mệt. Mình vừa mới kết thúc kỳ thử việc phải tranh thủ nghỉ ngơi. Thời gian thử việc mình đã dồn hết tâm trí làm việc hết năng suất mỗi ngày để không phải tăng ca."

"Sếp không có ép mình,"" Tô Tử Khanh nhớ khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Tây Thời, phân chia công việc rõ ràng, nội dung phạm vi vừa phải, hoàn thành công việc tốt thì sẽ không hỏi nhiều và không ép tăng ca nên có thể coi là một ông chủ tốt.

Cô lướt qua bọt nước trên ngực, đầṳ ѵú hồng hào tinh nghịch mà biến mất dưới bọt nước.

"Đợi thu xếp ổn thỏa mình sẽ sắp xếp thời gian." Cô tiến lại gần ngọn nến hít thở sâu mùi hoa cam "Được rồi, đến lúc đó lại bàn, bai."

Cuối cùng yên tĩnh, thưởng thức thời gian một mình.

Ánh nến mờ ảo lay động cơ thể cô trên mặt nước, cơ thể cô từ từ thả lỏng, dần dần trượt xuống cho đến khi hai vai chìm trong làn nước ấm, Tô Tử Khanh thở dài, nhắm mắt lại, một tay xoa đầṳ ѵú đã đứng thẳng, một tay thăm dò giữa hai chân, vừa muốn làm thì trong đầu hiện lên khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi mỏng hơi hé, tựa hồ đang định nói "Thư ký Tô, làm phiền cô..."

Tô Tử Khanh sợ hãi lắc đầu, bộ dạng phong tình lập tức biến mất. Rõ ràng là muốn thư giãn, mà tan sở vẫn còn nghĩ tới cách sếp của cô kêu cô làm việc, đều tại Tinh Tinh tự nhiên lại nhắc đến sếp của cô làm gì?

Vội vàng hít vào hương thơm và thư giãn... thư giãn.