Edit: Bún 🐋
Sinh hoạt các ấu tể vô cùng đơn giản thuần túy, ngoài trừ ăn là chính và chơi ngủ nghỉ, nhưng này chỉ là sinh hoạt của ấu tể bình thường.
Sinh hoạt của các bé con ở viện dưỡng dục Gar khác với các ấu tể khác, các bé bị người thân vứt bỏ một lần, nỗi đau này làm những đứa trẻ ấy trở nên trưởng thành hiểu chuyện hơn, làm cho mọi người xung quanh đau lòng thương xót.
Vì có thể nhanh chóng quen thuộc với các ấu tể, vài chủ bá đưa các bé về vòng bảo vệ ở khu giải trí, chuẩn bị cùng các bé con vui chơi.
Không thể không nói, phương pháp xác thật vô cùng hiệu quả, khu giải trí vốn không lớn nháy mắt liền trở nên náo nhiệt chen chúc.
Hạ Lị dọn ghế nhỏ ở bên rào chắn, tâm tình nhìn qua cực kỳ vui vẻ.
"Bọn nhỏ đã lâu rồi không cao hứng vui đùa như vậy." Cô cảm khái nói, "Viện trưởng đã lớn tuổi, thân thể không linh hoạt như xưa, tôi và Phương ca hai người thì một người phải chăm lo Tiểu Kỳ, người còn lại không thể thời thời khắc khắc chăm sóc từng nhóc một."
Quý Khinh Ngôn ôm Hôi Hôi cũng ngồi ở ngoài rào chắn, rồng con màu đen ôm cái đuôi ngồi ở đầu vai cậu, cánh nhỏ phía sau thường thường đập phành phạch, như đang giãn gân cốt.
"Các em đã làm rất tốt." Quý Khinh Ngôn nhỏ giọng nói.
Lúc trước cậu có chăm sóc vài ấu tể, cũng giống như Hạ Lị, không thể chăm sóc từng ấu tể một, cho nên cậu hiểu rõ Hạ Lị cùng Phương Thực không dễ dàng gì.
Quý Khinh Ngôn cảm thấy cật rất may mắn, mấy đứa bé kia hiểu chuyện, trước nay đều không vì thế mà bất mãn oán giận, ngược lại vô cùng lễ phép, còn thường xuyên tranh nhau giúp đỡ cậu.
Nghĩ đến ít chuyện cũ, nơi đáy mắt Quý Khinh Ngôn có chút dao động.
Hạ Lị cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía sói con trong lòng Quý Khinh Ngôn, kinh ngạc mà nhẹ giọng nói: "Hôi Hôi ngủ rồi?"
Quý Khinh Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng hạ cánh tay, hiện ra khuôn mặt ngủ say của Hôi Hôi.
【 Ô lạp: Đừng nói là Hôi Hôi, bị Ngôn Ngôn ôm như thế, tui cũng sẽ ngủ say rồi [ vây đến biến hình.jpg]】
【 Một ngày tám chén nước: Tui nói tại sao không có ai nói chuyện, thì ra mọi người đều ngủ rồi sao? [ nỗ lực mở to hai mắt.jpg]】
"Thật tốt." Hạ Lị lại lần nữa cảm khái, "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Hôi Hôi ngủ an ổn đến vậy."
Quý Khinh Ngôn câu môi: "Hôi Hôi về sau đều có thể ngủ ngon giấc."
Giọng nói cậu bình thản, lại làm Hạ Lị tin tưởng không nghi ngờ.
Hạ Lị nhìn chằm chằm Hôi Hôi một hồi, có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thật ban đầu chú Phương có nói với tôi, có người muốn tới viện chúng tôi quay video, tôi không đồng ý, thậm chí còn cùng chú Phương cãi nhau một trận."
"Tôi sợ mọi người sẽ không chăm sóc ấu tể, sẽ làm bọn nhỏ không thoải mái, cũng sợ mọi người vì chương trình, ép bọn nhỏ làm mấy cái mà nó không muốn, thậm chí là những việc nguy hiểm."
"Thẳng đến khi chú Phương nói, tổ chương trình bên kia sẽ cho chúng tôi quyền hạn nhất định, một khi mọi người làm ra bất kỳ hành động thương tổn nào cho mấy đứa nhỏ, chúng tôi có thể trực tiếp đuổi mọi người đi, nên tôi mới chịu đồng ý."
Quý Khinh Ngôn chớp chớp mắt: "Cho nên chúng tôi vẫn còn trong giai đoạn xem xét, đúng không?"
Hạ Lị cười nói: "Không sai! Cho nên mọi người phải thật sự biểu hiện tốt, cẩn thận tôi ném ra khỏi cửa đó nha!"
【 yên lặng: Chị Lị Lị là thật sự rất yêu thương ấu tể [ cảm động.jpg]】
【 tôi sợ bóng tối: Chị Lị Lị thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, hẳn là mới vừa thành niên không bao lâu đi? Sớm như vậy liền làm việc sao? Thật không dễ dàng đi [ tiểu khổ sở.jpg]】
【 Vũ trụ đệ nhất soái: Không phải ai đều có dũng khí chạy tới khu nghèo khó công tác, tặng chị Hạ Lị một tán thưởng [ ngón tay cái.jpg]】
Màn hình phòng phát sóng của Quý Kinh Ngôn bay lơ lửng bên cạnh hai người, Hạ Lị liếc mắt một cái liền thấy bình luận của một vài cư dân mạng. Nhìn thấy có người khích lệ mình, cô sửng sốt một lúc không nói gì, trên mặt lại hiện lên nụ cười ôn nhu quyến luyến.
Hôi Hôi đang ngủ say trong lòng, Quý Khinh Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồng con an tĩnh lạ thường, nhỏ giọng hỏi hắn: "Long Long có muốn chơi cầu trượt không?"
Đột nhiên bị nhắc tới Long Thời Mặc chớp chớp đôi mắt, cái đuôi nhỏ mập mạp quơ quơ, như lại bị cậu ôm chặt, cho nên đầu đuôi nhỏ chỉ có thể lắc lư từ trái sang phải.
Chơi cái gì? Cầu trượt?!
Hắn thật sự không phải là ấu tể, sao có thể chơi những thứ chỉ có mấy tên nhóc con mới chơi?!
Long Thời Mặc nhếch miệng nhe răng, mấy cái răng sữa vừa mới nhú đầu nhọn, làm Quý Khinh Ngôn xem ngứa ngáy tay chân.
"Nếu em muốn chơi thì chị Lị Lị có thể đưa em đi." Hạ Lị cười vươn tay về phía Long Thời Mặc.
Long Thời Mặc nhìn cô một cái, không lưu tình mà quay ngoắt đầu đi, từ trong cổ họng phát ra tiếng ngao ô nho nhỏ.
【 Tùng Tiểu Thử: Quả nhiên Long Long đối với Ngôn Ngôn là chân ái [ cười trộm.jpg]】
【 Tui siêu nhu nhược: Hạ Lị: Là tui đa tình [ mỏi mệt mỉm cười.jpg]】
【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Hôi Hôi chỉ có thể Ngôn Ngôn ôm, Long Long cũng chỉ Ngôn Ngôn chạm vào, có nghĩa là Ngôn Ngôn muốn một mình chăm sóc hai ấu tể? [ kinh ngạc đến ngây người.jpg]】
【 Tôi mới không phải người hay thầm thì: Đùng rồi, hình như là vậy [ manh sinh ngươi phát hiện hoa điểm.jpg]*】
* Không hiểu khúc này cho lắm (T^T)Hạ Lị dường như cũng ý thức được vấn đề này, cô có chút áy náy mà nhìn Quý Khinh Ngôn: "Xin lỗi, tôi như không thể giúp đỡ được gì."
Quý Khinh Ngôn lại cười lắc lắc đầu.
Chỉ có hai ấu tể mà thôi, đối với cậu không có gì khó khăn, huống chi......
Cậu hơi hơi rũ mắt, giấu đi cảm xúc đáy mắt phức tạp.
Có lẽ đối với cậu hiện tại mà nói, bận rộn một chút không chừng cũng là chuyện tốt.
-
Viện dưỡng dục không có đầu bếp, mỗi một bữa cơm của các ấu tể đều được Hạ Lị và Phương Thực thay phiên nhau làm, nhưng khi nhóm Quý Khinh Ngôn đến, nhiệm vụ nấu cơm rơi xuống đầu bọn họ.
Thời điểm lựa chọn chủ bá, Tống Hà để tiêu chí là biết nấu ăn, nên vì vậy bốn chủ bá biết ít hoặc nhiều món. Sau khi biết được tiếp theo đồ ăn của ấu tể do họ chuẩn bị, cũng không thấy ngoài ý muốn.
Cho đến khi Hạ Lị dẫn bọn họ tới phòng bếp của viện dưỡng dục.
Nhìn phòng bếp mọi thứ đều cũ kỹ, trừ Quý Khinh Ngôn ra thì ba người còn lại đều lâm vào trầm mặc.
【 Kim cương babi: Mấy đồ dùng này, tui còn tưởng tui xuyên về quá khứ mấy trăm năm trước [ mắt kính đều bị tui dọa rớt.jpg]】
【 Tôi mới không phải người hay thầm thì: Hiện tại thế mà còn có người dùng dụng cụ bằng tay xào à??! 】
Nhìn thấy mọi người không hẹn nhau biểu tình cùng cứng đờ, Hạ Lị vô tội chớp chớp mắt: "Trong viện tài chính không đủ, cho nên không phải là đồ dùng cần thiết, chúng tôi đều giữ lại có cần thì dùng. Cách dùng dụng cụ này khá phức tạp nhưng được cái tiện nghi tiết kiệm, cho nên chúng tôi vẫn giữ lại."
"Không có người máy để xào rau hả?" Hoa Tùng trợn tròn đôi mắt.
Hạ Lị lắc đầu: "Không có."
Vu Văn Văn cầm con dao phay lên, khϊếp sợ hỏi: "Nguyên liệu nấu ăn đều phải tự xử lý?"
Hạ Lị gật đầu: "Đúng vậy, toàn bộ đều phải tự thân làm."
Lúc này, ngay cả Hoa Tả đang bình tĩnh cũng không nhịn được biến sắc.
Nhớ trước đây Tống Hà hỏi họ có biết nấu cơm hay không, ai ai đều đáp ứng vô cùng sảng khoái -- có người máy nấu ăn có thể xử lý hết nguyên liệu, kiểm soát nhiệt độ, ai đều có thể trở thành một cái đương đại đầu bếp, việc duy nhất họ có thể làm là lấy nguyên liệu, dựa theo công thức mà chuẩn bị gia vị.
Bọn họ cho rằng nấu cơm, chính là có người máy trợ giúp.
Nhưng bọn họ không dám nghĩ tới, người máy công nghệ mà họ ỷ lại thế nhưng ở viện dưỡng dục Gar một! Cái! Cũng! Không! Có!
Quả thực đây là một bi kịch khủng khϊếp đau đớn.
Hạ Lị chỉ cái kệ trên cửa phòng bếp: "Đó là thực đơn dinh dưỡng cho ấu tể, còn có một số món yêu thích của các bé, mọi người có thể tham khảo qua."
Vu Văn Văn tùy tiện cầm quyển thực đơn, giở xem hai trang sau đó để lại chổ cũ, cô nàng ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Trước khi đến đây tôi có mua chút dịch dinh dưỡng ấu tể, có thể cho Heine uống dịch dinh dưỡng đó chứ?"
Hạ Lị nghiêm túc lắc ngón trỏ qua lại: "Không thể nha, đối với độ tuổi này của ấu tể mà nói hấp thu chất dinh dưỡng từ dịch dinh dưỡng không đủ, một ngày ba bửa không thể thiếu, dịch dinh dưỡng chỉ có thể đồ ăn kèm."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người Hoa Tả càng khó nhìn.
Duy nhất Đồn Đồn biến thành dạng người giữ chặt tay Hoa Tả, nói chuyện chậm rãi rõ ràng an ủi cô: "Không sao đâu, chỉ cần là Hoa tỷ tỷ làm em đều sẽ ngoan ngoãn ăn."
Hoa Tả nhíu chặt mày lỏng vài phần, khom lưng xoa xoa tiểu ngủ phấn heo đầu.
Đồn Đồn nhón chân tới bên tai Hoa Tả, dùng âm thanh tự cho rất nhỏ nói: "Trộm nói cho chị nha, Phương ca ca trước kia cũng nấu cơm cực kỳ khó ăn, nhưng em đều sẽ ăn sạch bách luôn á!"
Phương Thực luôn đi theo sắc mặt cứng đờ, ôm Tiểu Kỳ yên lặng xoay người đi, quanh thân tràn ngập áp suất thập vì chịu đả kích.
【 Trà Ô long: Phương ca: [ tui tự kỷ rồi.jpg]】
【 buồn ngủ quá: Phương ca thật thảm, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều biết Phương ca nấu cơm không ăn được ha ha ha [ điên cuồng đập bàn.gif]】
Lời nói Đồn Đồn nói làm không khí trong bếp tăng vọt lên vài phần, nhưng khi nhóm Hoa Tả đối mặt với những dụng cụ bếp, tay chân vẫn cảm thấy luống cuống như cũ.
Đặc biệt là Vu Văn Văn, điều kiện nhà cô không tồi, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, thậm chí đến vỏ táo cũng không cần gọt, toàn bộ đều do người máy bảo mẫu làm tất, bây giờ bắt cô cầm dao nấu cơm, so với việc bắt cô chạy mười vòng còn khó hơn.
Vu Văn Văn khóc không ra nước mắt: "Có người có thể làm được sao!"
"Mặc kệ làm được hay không được đều phải làm, nếu cô không làm, nhóc con của cô sẽ đói bụng!" Hạ Lị cười tủm tỉm nói, "Tôi kiến nghị với mọi người, nguyên liệu nấu ăn ở viện dưỡng dục có hạn, cẩn thận đυ.ng đến món ăn yêu thích của bọn nhỏ nha!"
Nghe vậy, mấy người Hoa Tùng lập tức nhìn về phía kệ để nguyên liệu, nơi đó đã có người, đi trước mọi người chọn nguyên liệu làm món ăn cho hai ấu tể.
"Hôi Hôi, Long Long, các em muốn ăn cái gì, anh đây sẽ cho mấy đứa." Quý Khinh Ngôn đem hai ấu tể ngồi lên kệ, để các bé tự chọn món muốn ăn.
Nói chưa dứt lời, nhắc tới muốn ăn cái gì, Long Thời Mặc liền cảm thấy bụng mình đói đến hớp lại.
Từ hôm qua trọng sinh về đến giờ, hắn chưa được ăn gì cả, thứ duy nhất trong bụng hắn chỉ là thuốc Quý Khinh Ngôn đút cho.
Long Thời Mặc không khách khí ở trên kệ lắc lư một vòng, ôm lấy một khối thịt ma thú to chừng nửa người hắn, hài lòng quay đầu lại, liền thấy con sói nhỏ ôm lấy một bó rau như đang ôm bảo bối trong lòng.
Long Thời Mặc: "......" Gì đây?
Một bó rau xanh thôi đã thấy thõa mãn?
Không tham vọng quá rồi đó?!