Chương 2

“Vì sao lại là tôi, vì sao chứ?”

Trong một căn nhà tối đen như mực, Bhutto co người lại không ngừng run rẩy, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt: “Chắc chắn sẽ có ứng cử viên tốt hơn mà, không phải sao?”

“Apple, Willis, Gjeep, Coronway…” Đây là những người từng nhận lời mời giống Bhutto, cậu ta mở miệng đọc ra tên từng người: “Có nhiều người như vậy mà, sao lại cố tính chọn trúng tôi.”

“Tôi không muốn đến căn cứ biên cảnh, tôi không muốn phục vụ ác quỷ, vì sao lại là tôi! Vì sao muốn tôi làm quản gia chết tiệt đó chứ!”

Lúc trước Bhutto có bao nhiêu hưng phấn thì bây giờ có bây nhiêu sợ hãi, cậu ta thật sự không muốn chết, Bhutto nhìn về một xấp giấy trắng ở trên bàn, đôi mắt đỏ ừng tràn đầy nước mắt dần dần điên cuồng.

Cậu ta không sai, đều là hợp đồng sai, là do hợp đồng!

Bhutto hỗn loạn bò đến trước bàn, đôi tay run rẩy cầm lấy cây dao bên cạnh rồi đâm thật mạnh xuống xấp giấy tờ đó, một dao rồi lại một dao, khiến bản hợp đồng thật dày bị đâm thành nhiều mảnh vụn.

—— Xoảng

Trong lúc vô tình cây dao rơi xuống mặt đất.

Bhutto thẩn thờ nhìn đám giấy vụn tán loạn trên bàn, thời gian ngắn ngủi thoải mái qua đi lại nhanh chóng bị sự tuyệt vọng nhấn chìm, cậu ta không nhịn được mà đưa tay che mặt khó rống lên:

“Quản gia chết tiệt! Anh hùng chết tiệt!”

Mấy quản gia kia đều chết hết rồi.

Trong báo cáo nghiệm thi nói rằng bọn họ đều bị Ma trùng cắn xé đến chết, nhưng sự thật là những quản gia đó đều bị Nguyên soái gϊếŧ.

Vì bọn họ đã vi phạm điều cấm kỵ của Nguyên soái.



Bhutto biết bản thân sẽ không may mắn thoát khỏi chuyện này, năng lực của cậu ta không ưu tú, chắc chắn sẽ chết trên tay Nguyên soái. Bhutto quyết định tuyệt đối không thể đến căn cứ số 6 được.

Nguyên soái là người điên.

Dù hắn là anh hùng thì sao chứ, không có bất kỳ quản gia nào muốn phục vụ hắn.

Vì sao cậu ta phải làm quản gia?

Nếu biết sẽ có chuyện như vậy, Bhutto sẽ lựa chọn sự nghiệp mở cửa hàng bán hoa yêu thích của mình, như vậy còn tốt hơn là đến căn cứ số 6 nộp mạng.

Bhutto hốt hoảng mà suy nghĩ lộn xộn, sự sợ hãi cái chết khiên đầu cậu ta ong ong lên, nước mắt không kìm được mà tràn ra từ hốc mắt, nước mũi cũng rơi đầy mặt, trông dáng vẻ rất chật vật.

Người bên cạnh đưa một tờ khăn giấy tới, khiến một người đang đắm chìm trong đau khổ và hối hận như Bhutton không suy nghĩ gì mà duỗi tay ra nhận lấy.

“Cảm ơn.”

“Không cần khách sao.”

Người đưa giấy thật chu đáo.

Tờ khăn giấy từ từ rơi xuống mặt đất.

Lông trên người Bhutto rợn lên, cậu ta như rơi vào hầm băng.

Trong căn phòng tối đen đóng kìn này có một người thứ hai.

[Bản edit thuộc về Sam - chỉ tồn tại trên truyenhdt.com]