Chuyện sân khấu sập lớn như vậy, Quý Duệ lại trực tiếp hạ lệnh không truy cứu nữa, ngay cả lão phu nhân bất mãn tranh chấp mấy ngày với hắn, cuối cùng cũng không lay chuyển được hắn.
Đương nhiên, những việc này Diệp Ngọc chỉ nghe nói, nàng cũng chỉ đang an tâm dưỡng thương trong viện mình.
Đoạn Vân Tri nói không sai, Diệp Ngọc dùng thuốc mỡ của chàng, không đến mấy ngày đã có thể đi lại bình thường.
Trong lúc đó Quý Tinh Hoa, người biến mất tăm hơi đã lâu cũng đến thăm nàng.
Diệp Ngọc nghĩ đến ngay cả đêm giao thừa cũng không thấy chú em, không khỏi hỏi y: “Trong khoảng thời gian này đệ đi nơi nào?”
Quý Tinh Hoa kêu khổ không ngừng “Đại tẩu không biết chứ, Tết nhất này ở nhà quả thật là tai nạn, ai cũng muốn nhét nữ nhân đến bên người đệ, đệ chỉ có thể ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.”
Diệp Ngọc buồn cười: “Đệ có thể tránh được bao lâu? Có thể cả đời này không về nhà không?”
Đây cũng là nói đùa, ai ngờ Quý Tinh Hoa nghe xong lại thay đổi sắc mặt: “Thành thân có gì tốt? Nếu đệ thành thân, tất nhiên đệ sẽ toàn tâm toàn ý đối nương tử, như vậy không có tự do.”
Diệp Ngọc trầm mặc, nàng cũng biết Quý Tinh Hoa thoạt nhìn không phải người nghiêm túc, nhưng khi đã nghiêm túc, sẽ thật sự toàn tâm toàn ý.
Cho nên mới không dễ dàng giao ra tấm chân tình nhỉ? Nàng hoảng hốt ngây người trong nháy mắt, nghĩ nếu như mình khi trẻ tuổi cũng có thể hiểu được điều này thì tốt rồi, sau đó cũng không hỏi đến việc này nữa.
“Chuyện của đệ, đệ vẫn nên tự quyết định.”
Quý Tinh Hoa lại nói chuyện với nàng thêm lúc nữa mới rời đi, khi ra cửa lại đυ.ng phải Diệu Tình đang trở về, đang phủi bông tuyết trên người xuống.
“Diệu Tình cô cô, cô cô đi đâu về thế?”
“Ơ, là nhị đương gia ạ?” Vốn dĩ Diệu Tình không biết đang suy nghĩ gì nên không biểu lộ ra mặt, sau khi nhìn thấy Quý Tinh Hoa lại lộ ra ý cười, “Mấy ngày không gặp ngài rồi, thuốc mỡ của phu nhân hết nên nô tỳ vừa mới đi lấy.”
Vừa nghe là chuyện của Diệp Ngọc, Quý Tinh Hoa cũng trở nên nghiêm túc: “Ngày ta ở nhà không nhiều lắm, chuyện của đại tẩu phải phiền cô cô rồi.”
Diệu Tình buồn cười: “Ngài đang nói gì thế? Nô tỳ chăm sóc phu nhân là điều hiển nhiên mà.”
Thị lại tự mình tiễn Quý Tinh Hoa ra sân rồi mới vòng vèo trở về phòng.
“Phu nhân.” Diệu Tình đi vào rồi đóng cả phòng.
“Đã về à?” Diệp Ngọc vẫy tay, bảo thị ngồi xuống.
Diệu Tình ngồi xuống dựa gần nàng, lúc này thị mới thuật lại chuyện vừa được nghe kể: “Nô tỳ cho người vào chỗ sân khấu kịch xem, chỗ cây cột đổ xuống trên sân khấu kịch rất gọn gàng, không giống tự nhiên gãy.
Không ngoài dự đoán, ngón tay Diệp Ngọc đặt lên miệng chén trà, trong mắt hiện lên trầm tư.
Diệu Tình mặc nhiên cho rằng đây là âm mưu của đám phụ nữ ở hậu viện, bị lộ vẻ căm giận: “Nô tỳ biết ngay mấy ả không có lòng tốt gì, lần này nếu không phải do đại đương gia không truy cứu, mấy ả chắc chắn còn định mượn cây đao này tìm phiền toái cho người đấy phu nhân.”
Nghe đến đó, Diệp Ngọc bỗng lấy lại tinh thần, lại hỏi: “Ngày ấy không ai bị thương chứ?”
“Bị thương thì có!” Sợ Diệp Ngọc áy náy, Diệu Tình trả lời xong lại nhanh chóng bổ sung, “Nhưng mà cũng bị thương nặng gì hết, không liên quan đến phu nhân đâu, là đám nữ nhân kia tạo nghiệt, sớm muộn gì cũng có báo ứng.”
Diệp Ngọc không đáp lại, nàng nhớ đến ngày đó nhìn thấy Lâm Phong, việc này do ai gây nên chỉ sợ vẫn còn khó nói.
Diệu Tình sợ nàng nghĩ nhiều, đứng lên đi ra sau bóp vai cho nàng: “Phu nhân, nếu đại đương gia đã không truy cứu, người cũng đừng nghĩ nhiều. Đã nhiều ngày nô tỳ thấy người không ăn uống gì, nếu không……”
Thị còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền đến, tức khắc dừng lại lời nói, nghe trong một lúc mới phân biệt ra được.
“Phu nhân, hình như là giọng của Phúc Quý.”
Thị vừa dứt lời, bên ngoài có nha hoàn đến báo: “Phu nhân, người bên đại đương gia đến, nói là muốn mời Vân Uyển cô nương đi qua một chuyến, nên báo với ngài một tiếng.”
Diệp Ngọc nhíu mày, rốt cuộc thì Quý Ninh cũng đã ngả bài với Quý Duệ sao?
Quý Ninh thật ra đã sớm nói chuyện của Vân Uyển với Quý Duệ, Quý Duệ tất nhiên không cho phép Vân Uyển có xuất thân như vậy làm thiếu phu nhân phủ Thừa tướng, nhưng hắn là thừa tướng của một quốc gia, dù có xuống tay cũng là tạo áp lực chỗ Quý Ninh, sẽ không tự hạ thấp giá trị con người đi gây phiền toái cho một người con gái.
Phúc Quý là người bên cạnh Quý Duệ, hiển nhiên cũng biết, cho nên cũng không ngờ hôm nay Quý Duệ sẽ hạ mệnh lệnh như vậy, nhưng mà….. Nhớ đến dáng vẻ ngày càng cáu kỉnh của Quý Duệ, hắn ta lại cảm thấy hình như có chuyện bí mật gì khác.
Phúc Quý cứ nghĩ như vậy, lập tức thấy Diệp Ngọc đi ra từ trong phòng, trên mặt nàng có chút tái nhợt do bị bệnh, lại có vẻ đẹp nhu nhược, khuôn mặt to bằng bàn tay ẩn trong chiếc áo lông cổ cao, có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
“Thì ra là Phúc Quý đến, là đại đương gia có chuyện gì sao?” Giọng nói Diệp Ngọc có vẻ thân thiết, nàng dường như không nghe được lời Phúc Quý vừa nói, hỏi lại.
Phúc Quý chỉ có thể trả lời lại một lần nữa: “Bẩm phu nhân, đại đương gia sai nô tài đến đưa Vân Uyển cô nương qua đó một chuyến.”
“Đại đương gia sao lại muốn gặp Vân Uyển cô nương? Nhưng mà Vân cô nương phạm vào lỗi lầm gì?”
“Này……” Phúc Quý không tin Diệp Ngọc thật sự không biết, trong lúc nhất thời có chút do dự không biết trả lời như nào.
Diệp Ngọc ra hiệu cho Diệu Tình bằng ánh mắt, Diệu Tình lập tức hiểu rõ rồi đi lên trước: “Huynh đệ à, ngày mùa đông này ngươi truyền lời cũng vất vả, đây là chút tâm ý của phu nhân.” Vừa nói vừa nhét ngân lượng vào tay Phúc Qúy.
Phúc Quý nhanh chóng thoái thác, lại nghe Diệp Ngọc nói: “Phúc Quý, hôm nay mời ngươi đi về trước đi.”
“Nhưng mà đại đương gia bên kia……” Phúc Quý nào dám cứ trở về như vậy.
“Ngươi yên tâm, bên đại đương gia ta sẽ nói.” Diệp Ngọc cười nói trấn an.
Phúc Quý vốn đang muốn kiên trì, nhanh như chớp, trong đầu đột nhiên bắt được gì đó nên sửa miệng: “Một khi đã như vậy, vậy thì phải phiền phu nhân đi một chuyến rồi.”
“Đó là lẽ đương nhiên.”
Diệp Ngọc về phòng sửa sang lại trang phục, mới theo Phúc Quý đi đến thư phòng Quý Duệ.
“Phúc Quý ngươi vẫn nên đi vào thông báo trước đi.” Diệp Ngọc dừng ở cửa thư phòng.
Phúc Quý âm thầm cảm thán lễ nghĩa của nàng cực kỳ đủ, phu nhân khác khi đến ai cũng thẳng sống lưng đi thẳng vào để thể hiện sự sủng ái của họ.
“Không cần,” Phúc Quý cười nói, “Nếu là phu nhân, tất nhiên không cần thông báo, phu nhân cứ theo nô tài đi vào là được.”
Diệp Ngọc không quan tâm chuyện Quý Duệ có thể thấy mình hay không, nghe hắn ta nói vậy, hơi suy tư rồi cũng gật đầu đồng ý.
Nàng đã quên bao nhiêu lâu rồi chưa đến thư phòng Quý Duệ, bố cục nơi đây mười năm như một.
Quý Duệ đang ngồi ở bàn viết gì đó, nghe được động tĩnh nên ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đến là Diệp Ngọc, mày hơn nhăn lại: “Sao ngươi lại đến đây?”
Tay trái hắn quấn băng vai cực kỳ chói mắt, nhưng thật ra lại cho Diệp Ngọc một cái cớ tốt, nàng hơi hành lễ: “Đại nhân vì cứu ta nên bị thương, Diệp Ngọc đương nhiên phải tới thăm.”
Khóe môi Quý Duệ cong lên nụ cười lạnh: “Nhiều ngày như vậy ngươi mới nhớ đến, thật đúng làm ta cảm động.”
Diệp Ngọc không đáp lời, trên thực tế cho dù Quý Duệ cứu mình, nàng cũng không có chút lo lắng nào đến sống hay chết của người này, càng đừng nói đến cảm kích. Lúc này nghe hắn nói vậy, cũng chỉ trầm mặc không phản bác.