Trời đông tuyết rơi, dù thời tiết rét lạnh tuyết rơi dày đặc nhưng phủ Thừa tướng vẫn giăng đèn kết hoa khắp nẻo, bởi vì hai ngày nữa là ngày đại đương gia của phủ Thừa tướng bọn họ nạp thϊếp.
Nghe nói đại đương gia cực kỳ cưng chiều Tuyết phu nhân sắp vào cửa, dù có là thϊếp, nhưng lại nạp theo tiêu chuẩn cưới vợ. Lại nói tiếp, Tuyết phu nhân kia cũng chỉ là đứa con gái thanh lâu, vì việc này, đại đương gia và lão phu nhân còn xảy ra tranh chấp.
Nhưng mà, nạp một đứa con gái thanh lâu thôi, còn làm trận thế lớn như vậy, không phải sẽ khiến người trong kinh thành chế giễu à.
Trong đám người, một mama dẫn theo một nam đại phu đi đến viện phía sau, cũng không ai chú ý.
Mãi cho đến bên ngoài một sân viện, mama mới dừng bước: “Lý đại phu, phu nhân nhà ta trông cậy vào ngài rồi.”
Lý đại phu nhanh chóng chắp tay: “Liễu mama yên tâm, làm y giả, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực với người bệnh.”
Liễu Diệu Tình luôn nói cảm ơn với hắn, mới dẫn hắn đi vào.
Lý đại phu chờ ngoài phòng, Liễu Diệu Tình đi vào phòng.
Khi thị đi vào, Diệp Ngọc đang đọc sách ở bàn, trong phòng đã rất ấm áp, nhưng Diệu Tình vẫn không yên tâm, đi qua khảy khảy bếp lò, rồi lại tìm cái áo choàng khoác cho Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc bật cười: “Diệu Tình, ta không lạnh.”
“Nô tỳ mới từ bên ngoài trở về, sợ mang khí lạnh đến gần phu nhân.” Làm xong hết thảy, Diệu Tình mới mở miệng lần nữa, “Phu nhân, nô tỳ tìm đại phu ngoài phủ, là người quen giới thiệu, cực kỳ đáng tin, để hắn khám cho người chút đi mà.”
Nhìn qua Diệp Ngọc cũng không để bụng: “Không phải đại phu trong phủ đã khám rồi à? Chỉ là cảm lạnh thôi. Uống thuốc thêm thời gian nữa là tốt rồi.”
“Phu nhân,” Diệu Tình vẫn kiên trì, “Nô tì đã đưa người đến, vẫn nên để hắn khám cho người chút đi.”
Từ đầu mùa đông thân thể Diệp Ngọc đã không tốt lắm, đại phu trong phủ nói là cảm lạnh, cũng đã kê đơn, nhưng vẫn chẳng thấy khá lên.
Ai cũng biết trong phủ này chẳng có ai quan tâm Diệp Ngọc, nhưng dù không có thực quyền, nàng vẫn nắm giữ vị trí đại phu nhân nhiều năm, không biết bao nhiêu người đã có tâm tư ác độc, Diệu Tình luôn không an tâm với đại phu trong phủ.
Biết rằng phải để đại phu khám bệnh cho mình thì thị mới yên tâm, Diệp Ngọc đành phải gật đầu đồng ý: “Thôi, ngươi để hắn vào khám một chút vậy.”
Trên mặt Diệu Tình đầy vui vẻ, nhanh chóng ra ngoài mời đại phu vào.
Khi Lý Húc đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người con gái danh chấn kinh thành năm xưa, hắn nghĩ đến một câu, năm tháng cũng không thể mai một mỹ nhân.
Diệp Ngọc chỉ chải một búi tóc đơn giản, cho dù đã không còn trẻ tuổi, gương mặt vẫn minh diễm động lòng người như cũ, không nhìn ra nhiều dấu vết năm tháng, ngược lại có nhiều thêm sự lắng đọng mà con gái trẻ tuổi không thể có.
Thậm chí hô hấp Lý Húc đình trệ trong một thoáng chớp mắt.
“Vị này là Lý đại phu à? Phiền ngươi rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ khiến Lý Húc hồi thần, hắn thu lại suy nghĩ: “Phu nhân khách khí quá.”
Sau khi ngồi ổn định ở đối diện, hắn mới chạm vào mạch đập của Diệp Ngọc.
Trong phòng im lặng, chỉ nghe được tiếng gió lạnh rít bên ngoài cùng với tiếng đốt than ngẫu nhiên.
Lý Húc bắt mạch, mạch lúc nhẹ lúc mạnh, thời gian càng lâu, sắc mặt càng nặng nề.
Vẻ mặt Diệp Ngọc bình tĩnh, không có ý tứ thúc giục. Diệu Tình lại hoảng sợ vì sắc mặt của hắn, vài lần vội vã muốn mở miệng dò hỏi nhưng đều cố nhịn xuống.
Nửa nén hương trôi qua, Lý Húc mới buông tay ra.
“Phu nhân, có phải vào ban đêm người sẽ phát bệnh nặng hơn?”
“Đúng vậy, ban đêm ho khan nhiều đến mức khó ngủ.”
“Đã từng ho ra máu chưa?”
“Chưa từng.”
“Nhưng ngực như bị đè ép khó thở?”
“Đúng vậy.”
“Thế bệnh tình này đã kéo dài bao lâu rồi?”
Diệp Ngọc nghĩ lại: “Hình như bắt đầu khi mùa đông đến? Ước chừng hai tháng.”
Lý Húc hỏi xong thì trầm mặc không nói, dường như đang châm chước. Diệu Tình nóng nảy: “Lý đại phu, rốt cuộc phu nhân mắc bệnh gì?”
Diệp Ngọc nhìn ra sự khó xử trong mắt Lý Húc, ra hiệu Diệu Tình ngừng lại: “Đại phu, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Cuối cùng Lý Húc thở dài: “Phu nhân, người không bị bệnh, người trúng độc!”
“Cái gì?” Diệu Tình sửng sốt, ngược lại lại phẫn nộ, “Độc? Chắc chắn kẻ dơ bẩn nào đó muốn hại phu nhân. Đại phu, mong ngài giúp phu nhân chúng ta, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Ngoại trừ lúc đầu nghe thấy trúng độc Diệp Ngọc hơi sửng sốt một chút rồi sau đó cũng không còn cảm xúc dư thừa, nàng đè tay Diệu Tình xuống: “Diệu Tình, ngươi đừng vội, để đại phu nói xong.”
Diệu Tình gật gật đầu, nhưng tay vẫn run.
“Phu nhân, độc này cũng không phải mới trúng, mà đã trúng mười năm. Bây giờ đã tích lũy đủ, mới bắt đầu có bệnh trạng. Tuy người mới có biểu hiện không khỏe, nhưng thật ra độc đã xâm nhập vào bên trong lục phủ ngũ tạng. Đợi đến khi người bắt đầu ho ra máu…..”
Sắc mặt Diệu Tình tái nhợt: “Như nào….Rồi như nào nữa?”
“Thì sẽ không còn cách nào đúng không?” Giọng điệu Diệp Ngọc vẫn mềm nhẹ như cũ, cứ như đang thảo luận thời tiết hôm nay.
Lý Húc nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, sự tiếc hận trào lên trong lòng: “Ít nhất là thảo dân bất lực.”
Trong lòng Diệu Tình dâng lên hy vọng, đúng vậy, chỉ là đại phu này bất lực thôi chắc chắn sẽ có người có cách.
Diệp Ngọc lại cười khẽ: “Cũng đúng, trúng độc mười năm nếu một sớm một chiều đã giải được, vậy thì độc này không đủ tiêu chuẩn gì hết.”
Lý Húc hơi bất ngờ, hắn nhìn vào mắt người trước mặt, không có chút sợ hãi nào, giọng điệu trêu đùa như vậy cứ như không phải người đang trúng độc.
Lập tức, hắn lại nghe được người này hỏi.
“Vậy thì, ta còn bao nhiêu thời gian?”
Giọng nói mềm nhẹ như vậy, khiến Lý Húc hơi thất thần. Sau một lúc lâu, hắn gian nan trả lời: “Một năm. Nếu điều dưỡng tốt, giữ được tâm trạng thoải mái, có lẽ sẽ lâu dài thêm chút.”
Nhưng cũng không quá lâu dài.
Diệp Ngọc gật gật đầu: “Lý đại phu, việc hôm nay, ra khỏi cánh cửa này, ngươi quên luôn đi! Đối với ngươi mà nói, cũng là điều tốt nhất.”
Diệp Ngọc nói không sai, thế lực trong hậu viện phủ Thừa tướng cực kỳ rắc rối phức tạp, nàng bị hạ độc rõ ràng là do tranh đấu trong hậu viện, Lý Húc là một bá tánh bình thường, bị cuốn vào trong đúng thật không có chuyện tốt gì.
Nhưng mà…… Trong lòng vẫn có chút tiếc thương.
“Thảo dân…… Đã biết.”
Diệp Ngọc nhìn về phía Diệu Tình: “Đưa tiền khám chữa bệnh cho tiên sinh rồi đưa tiên sinh ra ngoài đi.”
Diệu Tình đã đỏ hốc mắt từ lâu: “Vâng.”
Khi thị đưa Lý Húc ra ngoài, cho khá nhiều ngân lượng, Lý Húc vội chối từ: “Mama, bà đưa quá nhiều rồi.”
Diệu Tình thấy xung quanh không có ai, trực tiếp quỳ rạp xuống đất: “Đại phu, ngài nghĩ kỹ lại xem, phu nhân chúng tôi, thật sự không còn cách nào sao?”
Lý Húc không ngờ thị đến tận đây vì tình thâm nghĩa trọng với Diệp Ngọc, nhanh chóng khom lưng đỡ thị lên: “Mama, bà làm vậy khiến ta xấu hổ lắm. Không phải ta không cứu, mà thật sự là không cứu được!”
Trong phòng, Diệp Ngọc ngồi một lúc lâu, khi nghe thấy Lý Húc nói, phản ứng đầu tiên của nàng thế mà lại là thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nàng luôn cảm thấy sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, chỉ không ngờ, lại đến muộn như vậy.
Không phải người bình thường đều có chút nhớ nhung trong lòng nên không muốn chết à? Nhưng bây giờ nàng ngồi ở đây, nhìn lại nửa đời mình, thế mà lại chẳng tìm được chút ràng buộc nào.
Diệp Ngọc ơi Diệp Ngọc! Ngươi làm người đã thất bại đến mức này rồi ư?
Nàng cười khổ, khi nghe được tiếng gió ở bên ngoài, nghĩ đến thời gian của bản thân đã không còn nhiều, Diệp Ngọc khó được một lần muốn ngắm tuyết, nàng vừa mới mở cửa sổ ra, gió lạnh cuốn theo bông tuyết ập vào, rất nhanh độ ấm trong phòng cũng không còn mấy.
Trong viện nàng ít người, tuyết đọng ngoài phòng không ai dọn dẹp cũng không ai giẫm đạp, một mảng trắng xóa, đúng là sạch sẽ. Trong lòng Diệp Ngọc, một mảng yên lặng.