Thời tiết đang dần ấm lên, Mẫn Đăng không thích ngủ nữa.
Trong thời gian hữu hạn cậu không ngủ, dùng sự im lặng và bánh ngọt nhỏ thành công giao cho hai người bạn.
“Lại ngủ! Cậu lại ngủ!” Lư Châu Nguyệt kẹp quả bóng rổ dưới khuỷu tay, một tay cầm lon Cocacola gõ lên góc bàn Mẫn Đăng, “Tớ phát hiện con người cậu không có một chút giác ngộ nào, giáo viên thể dục lại bị ốm chẳng lẽ cậu không buồn tẹo nào à! Chẳng lẽ cậu không có một tí tâm tình muốn đi mua một bông hoa để thăm thầy hả?”
Mẫn Đăng bị giật mình tỉnh giấc, ngớ ra không biết nên nói gì.
“Tiết thể dục bị giáo viên tiếng Anh chiếm, nói là muốn giảng bài thi.” Một bạn nữ đi qua giải thích cho Mẫn Đăng.
Sau đó chống nạnh trừng mắt với Lư Châu Nguyệt cao hơn mình gần một cái đầu, “Tại sao cậu luôn gào lên với Mẫn Đăng, tính tình cậu ấy tốt cũng không thể vậy chứ.”
“Tớ không gào lên với cậu ấy nha —— ”
“Đại Lư!” Lý Phong đẩy cửa phòng học ra, thở hồng hộc lao vào, “Quân địch cách một trăm mét, nhanh chóng rút lui, lặp lại một lần, nhanh chóng rút lui.”
“Đi đi đi!” Lư Châu Nguyệt nhét bóng rổ vào ngực Mẫn Đăng, duỗi tay túm cánh tay Mẫn Đăng kéo người chuồn ra ngoài.
Mẫn Đăng bị kéo cánh tay hơi không quen, nhưng cũng không giãy ra.
Sau khi Hoắc Úc ngồi vào bàn học, nghiêng đầu nhìn Mẫn Đăng bị lừa thành công trốn học.
Thở dài một hơi, bắt đầu suy nghĩ tại sao Hoắc Sơ lại thích một tên đần.
Tên đần thật ra không đần, thực ra chỉ là tính tình của tên đần tốt.
Lại thêm, Mẫn Đăng cảm thấy bạn học của mình chính là trẻ con.
Đúng thật mà, người lớn nhất lớp mới mười bảy tuổi, cậu cũng đã mười chín, sắp lên hai mươi.
“Chúng ta đi đâu?” Mẫn Đăng chạy sau lưng mấy người bọn họ.
“Xem diễn thuyết!” Lư Châu Nguyệt vừa trả lời vừa gào, “Nhanh!”
“… Không phải đi thăm giáo viên thể dục hả?” Mẫn Đăng nghi hoặc.
Một nhóm năm người đều thở dài một hơi, không nói gì, nhưng tất cả im lặng lại.
Trên một phương diện nào đó mà nói, tên đần… thật sự rất đần.
Mấy người vọt vào sân vận động trước khi chuông vào học vang lên.
Lúc này sân vận động rất nhiều người.
Mẫn Đăng vừa bước vào một chân, bên trong ồn ào la loạn một tràng, mí mắt cậu giật một cái, sợ đến nỗi thu chân trong nháy mắt.
Mấy người Lư Châu Nguyệt, Lý Phong chạy vào xem xét, phát hiện bên cạnh mình thiếu mất một người, lại quay ra đi tìm.
Mẫn Đăng bị mắng…
Mẫn Đăng rất chán nản.
Năm người hết cách, đành phải dùng cách như làm nhân bánh sủi cảo vây Mẫn Đăng vào giữa như nhân bánh, che chở tiến vào sân vận động.
Vừa tìm chỗ ngồi xuống, một tên mập đứng bên dưới sân vận động cầm micro ho hai tiếng.
“Trận bóng rổ không có giới tính không có chủng tộc không có bóng rổ mỗi năm một lần sắp bắt đầu! Truyền cảm hứng đó các bạn học! Ai đăng kí xin giơ tay!”
Toàn trường đều thở dài một tiếng.
“Bên tài trợ lần này do bạn Hoắc Úc lớp 10-2! Còn có bạn Đường Huấn Nhất học lớp 12-3! Phần thưởng là —— ”
“Mười nghìn tệ!”
“A hú a hú a hú a hú a hú!”
“Và! Phần thưởng do nhà trường tài trợ, dạy kèm sau giờ học của mỗi giáo viên!”
Mẫn Đăng bị ồn ào hoa mắt chóng mặt, cậu bịt kín lỗ tai, trong đầu hơi khó chịu.
“Trận bóng rổ… gì mà không có giới tính không có chủng tộc không có bóng rổ?” Mẫn Đăng hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ý trên mặt chữ.” Lư Châu Nguyệt kề sát bên tai cậu giải thích, “Nam nữ giao chiến, người đánh với chó, bóng rổ ở trong lòng!”
“…” Mẫn Đăng vẫn nghe không hiểu.
Người bên cạnh bắt đầu hồi tưởng lại.
“Lần trước Đại Vĩ lớp 2 đã dẫn theo con Alaska nhà cậu ta, nghe nói là giành được huy chương vàng trong cuộc thi ném đĩa quốc gia, con chó kia, bóng của toàn trường không thể rời khỏi miệng nó!”
“Còn có một mét tư của lớp bên cạnh, lần trước dẫn bóng trực tiếp chạy qua năm người □□, nhưng cuối cùng không ném vào.”
“Giải thưởng lần trước là…”
Lần này Mẫn Đăng miễn cưỡng hiểu ý được.
“Cậu tham gia đội bóng rổ của lớp chúng ta đi.” Lư Châu Nguyệt đột nhiên nói.
“A?” Mẫn Đăng bối rối, “Tớ không biết chơi.”
“Không cần biết chơi, tình yêu bóng rổ chúng tôi không cần kỹ thuật, dùng nhiệt tình.” Lư Châu Nguyệt cố sức dao động người, “Tớ thấy được năng lực của cậu ở bóng rổ!”
Mẫn Đăng khϊếp sợ rồi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể tham gia thi đấu bóng rổ…
Lúc cậu vừa… vừa học được viết hai chữ bóng rổ.
Tan học, Mẫn Đăng vừa lên xe, đã hơi hào hứng chia sẻ tin này với Hoắc Sơ.
Hào hứng đến nỗi nói cũng hơi cà lăm.
“Thi đấu bóng rổ?” Hoắc Sơ duỗi tay xoa xoa trên trán cậu, “Sao chảy nhiều mồ hôi vậy, sau lưng ướt không?”
“Không ướt.” Mẫn Đăng vuốt mặt mình một cái, cực kỳ vui vẻ, nói năng lộn xộn báo lại tên cuộc thi bóng rổ một lần, “Tổ chức này là trận bóng rổ không có giới tính không có chủng tộc không có bóng rổ!”
“…”
Sắc mặt Hoắc Sơ đen lại.
Trận bóng rổ vớ vẩn gì, nghe xong đã không bình thường. Anh ho một tiếng, “Hay là đừng tham gia —— ”
“Anh dạy em chơi bóng rổ đi.” Mẫn Đăng phấn khích căn bản không nghe thấy Hoắc Sơ nói gì, túm tay anh lại, lại gần thơm một cái lên mặt anh, “Em rất vui mà.”
“Được rồi.” Hoắc Sơ thỏa hiệp.
Cuối tuần này, ăn cơm tối xong, Hoắc Sơ dẫn người vào sân vận động.
Trong sân vận động trống trải không có ai, đèn trần to sáng rực nóng bỏng chiếu sáng màn đêm đen bên ngoài.
Mẫn Đăng ôm bóng rổ trong ngực, nuốt một ngụm nước bọt.
Sân vận động này rộng quá, còn rộng hơn cả sân ở trường.
Rộng đến mức khiến cậu cảm thấy… Hoắc Sơ cũng nhỏ đi.
“Lại đây.” Hoắc Sơ đứng dưới khung bóng rổ, vẫy gọi cậu.
Mẫn Đăng nhìn khắp nơi, ôm bóng đi tới.
“Bóng không phải dùng để ôm.” Hoắc Sơ thở dài, “Dẫn bóng trên mặt đất.”
Mẫn Đăng xấu hổ cười một tiếng, rồi làm như thế.
“Học một cái đơn giản nhất trước.” Hoắc Sơ bắt đầu giải thích động tác, “Chạy ba bước ném bóng.”
“Hai chân tách ra tự nhiên.” Hoắc Sơ duỗi tay vỗ chân cậu, “Đừng căng thẳng, thả lỏng.”
“Hai gối hơi cong, thân trên hơi nghiêng về phía trước, ngẩng đầu lên.”
“Lúc ném bóng về phía trước, dùng lực cổ tay.”
Bóng đã ném lệch.
“Nhảy sớm rồi.” Hoắc Sơ nói, “Lại lần nữa.”
Mẫn Đăng vỗ bóng chạy tới tới lui lui, ném từng lần một, không bao lâu đã không thở được.
Một động tác chạy bộ dẫn bóng, nhảy lên, ném vào đơn giản.
Không phải bóng lăn đi nửa đường, thì là vị trí nhảy lên sai, dù sao cuối cùng bóng cũng không vào rổ.
Mẫn Đăng nhặt bóng về lần nữa, cúi đầu khom lưng chống chân, thở hổn hển gấp rút.
Cậu vuốt mồ hôi trước mắt, nhìn thấy cái bóng đèn trần to lớn chiếu vào cậu trên mặt đất.
Một giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống sàn nhà bóng loáng, thấm ra.
Tiếp đó lại rơi xuống giọt thứ hai giọt thứ ba…
Mẫn Đăng đột nhiên cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cậu làm chuyện mình thích, chảy mồ hôi, thở hổn hển, đuổi theo ánh sáng cùng Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ vỗ tay một cái, “Một lần nữa, tập trung sự chú ý.”
Mẫn Đăng ngẩng đầu, thở ra một hơi dài, đập bóng đi về phía Hoắc Sơ.
Ánh sáng trên trần kéo ra một bóng đen khổng lồ sau lưng cậu, giống như một tảng đá to lớn nặng trĩu kéo sau lưng cậu.
Mẫn Đăng nhìn thấy bóng đen kia, cậu chạy nhanh hơn, trên sàn nhà trơn nhẵn đột nhiên xuất hiện vô số chướng ngại vật.
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Sơ dang tay ra về phía mình.
Vì tránh né chương ngại vật, Mẫn Đăng nhảy lên, nhảy rất cao.
Bóng đen xé rách ra từ trên người cậu, giống như không theo kịp bước chân của cậu, từng chút từng chút bị bóc rời ra.
Quả bóng rổ trong tay không bắt được, rơi xuống đất.
Sau lưng Mẫn Đăng chợt nhẹ, đập vào người Hoắc Sơ đang dang rộng vòng tay.
Tảng đá sau lưng cậu vang ầm đổ xuống, vỡ thành mảnh vụn trong ánh sáng và bóng tối.
Hai người chồng lên nhau, mỗi bộ phận trên cơ thể trước sau đập toàn bộ xuống đất.
Hoắc Sơ căn bản không ngờ tới, tại sao Mẫn Đăng lại nhảy lên, còn nhảy cao như thế.
Anh chỉ kịp dang hay tay.
“Không sao chứ?” Hoắc Sơ lo lắng nâng Mẫn Đăng nằm sấp trên người mình, không có động tĩnh, “Sao không nói gì, ngã choáng đầu rồi?”
“Em không sao.” Hai tay Mẫn Đăng chống hai bên đầu Hoắc Sơ, cứ như vậy cúi đầu nhìn anh.
Nhìn một lát thì cười.
Cuối cùng không nhịn được, tay không còn sức lực, nằm trên ngực Hoắc Sơ cười vui vẻ lại sôi nổi.
Hoắc Sơ bị cậu cười cho ngây người.
Tiếp đó duỗi tay vỗ sau lưng cậu thuận khí cho cậu, “Bị ngã còn vui vẻ như thế, cục cưng có phải em thiếu thông minh không.”
Mẫn Đăng lại chống người lên, mặt không cười.
Hoắc Sơ vừa định nói chuyện.
Mẫn Đăng cúi đầu, hôn lên môi Hoắc Sơ.
Trong lúc hai người hô hấp hơi thở ấm áp quấn quanh, một tay Hoắc Sơ giữ sau gáy cậu, làm sâu nụ hôn đột nhiên xuất hiện lại vừa hợp thời này.
“Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng liếʍ môi một cái.
“Sao vậy.” Bụng dưới Hoắc Sơ siết chặt, hơi ngo ngoe muốn động.
“Anh dạy bóng rổ rất nát.” Mẫn Đăng nói.
“…”
Lại một cuối tuần, mới sáng ra Hoắc Sơ đã đến công ty.
Mẫn Đăng làm bài tập xong, nằm trong nhà buồn chán, sau khi nói một tiếng với Hoắc Sơ, ôm bóng rổ đi tìm Chương Khâu.
Cậu không kịp đợi muốn khoe khoang thủ pháp đập bóng rổ khiến người hoa mắt của mình với Chương Khâu.
Gần đây Chương Khâu rất ít gọi điện thoại cho cậu, người càng rất lâu rồi cũng chưa gặp.
Cậu vừa gọi điện thoại với Chương Khâu, Chương Khâu chưa nói được hai câu đã muốn cúp, tóm lại là rất bận.
Gần hơn nửa tháng.
Mẫn Đăng chưa bao giờ không gặp Chương Khâu lâu như thế.
Cho nên lúc này bước cầu thang cũng nhảy lên, nhảy thẳng đến trước cửa nhà Chương Khâu.
Mẫn Đăng thu lại hơi thở, gõ cửa một cái.
“Ai?” Trong cửa vang lên giọng Chương Khâu.
“Em nè.” Mẫn Đăng nói.
Trong cửa không có âm thanh, Mẫn Đăng đợi ở bên ngoài hơn một phút đồng hồ, mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên trong.
Cửa mở ra, Chương Khâu trợn mắt, “Mày tới làm gì.”
“Sao giờ mới mở cửa, anh đi vệ sinh à.” Mẫn Đăng nhìn y mỉm cười.
“Không, vừa nằm ngủ…” Chương Khâu không cười, không những không cười, còn chột dạ sờ lên mũi, “Sao trông mày hình như cao lên.”
“Cao lên một chút.” Mẫn Đăng trả lời xong, nhíu mày quan sát Chương Khâu vài lần.
Sắc mặt Chương Khâu nhìn rất kém, râu cũng không cạo.
“Được rồi.” Chương Khâu thấy dáng vẻ kia của cậu đã biết không lừa được, thở dài một hơi nói, “Đừng nhìn lung tung, vào rồi nói.”
Đi theo sau Chương Khâu bước vào, sau khi Mẫn Đăng nhìn thấy tình hình trong phòng, ngây ngẩn cả người.
Đồ đạc trong phòng khách đều thu dọn gần hết, chỉ còn đồ trang trí là ở ngoài.
Một cái vali lớn đặt sát bên tường.
“Anh định đi đâu hả?” Mẫn Đăng trợn mắt, kinh ngạc “Đi ra ngoài chơi với Phương Tưu à?”
Chương Khâu vừa định mở miệng, lại không lường trước bị câu nói này của Mẫn Đăng làm cho sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi trên sofa, “Mày thật là… hầy…”
“Anh… cãi nhau với Phương Tưu rồi?” Mẫn Đăng cẩn thận hỏi.
“Không.” Chương Khâu nghĩ ngợi, thấp giọng nói, “Năm nay Phương Tưu tốt nghiệp đại học, bố cô ấy muốn đưa cô ấy ra nước ngoài.”
“A?” Mẫn Đăng giật mình, “Vậy —— ”
“Anh có anh bạn, anh chuẩn bị đi với hắn một chuyến, đến vùng duyên hải làm chút chuyện.” Chương Khâu nói rất nhanh, giống như sợ bản thân hối hận.
Mẫn Đăng há to miệng, thật sự ngẩn ra.
Mấy ngày nay Chương Khâu không gọi điện thoại với cậu là vì chuyện này, Chương Khâu giấu cậu hành lý cũng đã thu dọn xong rồi.
Nếu như hôm nay cậu không đến, Chương Khâu đi lúc nào cậu sẽ không biết.
Tại sao Chương Khâu đi, Chương Khâu muốn đi đâu, lúc nào Chương Khâu về.
Mẫn Đăng có vô số điều muốn hỏi, nhưng tất cả đều chặn ở trong họng.
Tim đốt vừa xót vừa bỏng, tay nắm dây đeo nhựa siết chặt lại.
“Ôi giời bé cưng mày cho rằng anh đi làm gì.” Chương Khâu thở dài, “Anh chỉ đi chuyển ít đồ buôn bán thôi, mày đến mức này sao.”
“Lại nói, thật ra anh có ý tưởng này từ lâu. Tiền lương của nhà hàng không thấp, nhưng không gánh nổi bệnh của nữ sĩ Phân Phương, mỗi tháng ném vào hai phần ba, tiền của anh cũng không thể tiết kiệm được. Không có tiền tiết kiệm không được, anh cũng không thể để sau này Phương Tưu sống trong ngôi nhà cũ kia chứ, cô ấy không chê, anh cũng cảm thấy xấu xí.” Chương Khâu thấy Mẫn Đăng siết nắm đấm không nói lời nào, biết thế này là giận rồi.
Nghĩ ngợi lại an ủi: “Không phải anh nói với mày anh muốn mở cửa hàng của mình à. Anh đây cũng là chuẩn bị cho việc mở cửa hàng, người bạn kia của anh rất đáng tin, thật đấy.”
Mẫn Đăng đi hai bước về phía trước, nhìn Chương Khâu chằm chằm không biết nên nói thế nào.
Đi quanh phòng khách một vòng, cậu siết chặt ống quần mình, lúc này mới lên tiếng, giọng khàn, “Tại sao anh… vẫn không nói với em…”
“Anh… anh đã muốn nói với mày mấy ngày trước, nhưng sợ mày lo lắng.” Chương Khâu kéo cánh tay cậu, bảo cậu ngồi xuống, “Lá gan của mày còn không lớn bằng lá gan của bà Chương bị bệnh tim đâu, còn không phải anh sợ dọa mày, mới luôn không nói cho mày.”
Mẫn Đăng mím môi cắn răng.
Cậu cứ cảm thấy không đúng.
Cậu mới không tin những cái vớ vẩn Chương Khâu nói, nguyên nhân Chương Khâu không dám nói với cậu tuyệt đối không phải vì điều này.
Trong phòng khách của Chương Khâu đã dọn trống rỗng, thu dọn được một cái vali to như thế.
Sắc mặt còn kém như vậy, râu ria cũng quên cạo.
Cậu không muốn hỏi Chương Khâu đi chuyến này phải đi bao lâu mới trở về.
Cậu cũng không muốn hỏi rốt cuộc Chương Khâu ra ngoài làm gì.
Mẫn Đăng biết, Chương Khâu sẽ không nói cho cậu.
“Ngày kia anh sẽ đi.” Chương Khâu thấy cậu khó chịu, bản thân cũng không chịu nổi, “Phải làm phiền anh trông nom mẹ anh nhiều hơn.”
Mẫn Đăng đỏ vành mắt, cúi đầu không nói lời nào.
“Được rồi.” Chương Khâu giơ tay sờ đầu cậu, “Anh chỉ đi ra ngoài chơi một chút, anh nghe nói ở đó có bánh ngọt tên gì ấy ăn ngon lắm, đến đó anh gửi về cho mày.”
Mẫn Đăng im lặng gật đầu.
“Được rồi, lau mắt.” Chương Khâu lại nói.
Mẫn Đăng lại gật đầu.
“Uống chén rượu nhỉ.” Chương Khâu nói.
“Không được.” Mẫn Đăng nói.
“Mày có ý gì.” Chương Khâu nói xong mắt cũng trợn lên.
“Không được uống.” Mẫn Đăng nghẹn ngào từ chối, “Em uống thuốc mà…”
“…”
Chương Khâu thở dài một hơi, “Bầu không khí của anh cũng làm nền được rồi.”
“Uống nước cam đi.” Mẫn Đăng vuốt mắt một cái, giơ túi cam mình mua lên, “Ngọt.”
Cơn mưa hè đầu tiên lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ, cũng lặng lẽ không có tiếng động mang đến một cuộc chia tay.
Tùy theo mà đến là một trận bóng rổ hừng hực khí thế.
Khi Mẫn Đăng vừa học được ném bóng ra ngoài rổ.