Điện thoại bên kia dập máy.
Mẫn Đăng lau mặt một cái, nghe tiếng nước vang lên trong phòng bếp, dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi xuống.
Tìm được dép lê của mình, vừa đứng lên.
“Sao dậy rồi?” Hoắc Sơ đi tới.
“Canh… đó…” Mẫn Đăng nhìn bình giữ nhiệt rỗng trên tay anh, “Anh uống hết rồi?”
“Ừm.” Hoắc Sơ gật đầu, “Em đói? Ăn gì anh nấu cho em.”
“Không đói.” Mẫn Đăng sờ tóc, khó xử nhìn Hoắc Sơ.
Thấy anh quả thực không sao, cũng không chắc chắn, đến cùng có phải nói đây là canh đại bổ không.
“Tóc dài ra rồi.” Hoắc Sơ sờ lên tóc mái của cậu.
“Ừm, phải cắt à?” Mẫn Đăng cũng sờ một cái, nghĩ ngợi, “Nếu không em lại đi cắt?”
“Tuy đầu đinh của em cũng rất đáng yêu, nhưng mà…” Hai tay Hoắc Sơ nâng mặt cậu, “Sờ rất đâm.”
“Vậy anh cắt giúp em đi.” Mẫn Đăng lại nói, “Em cứ cảm thấy tóc trước mặt hơi che mắt.”
Hoắc Sơ gật đầu cười.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời tối dần, càng lộ ra ánh sáng tươi sáng trong phòng khách.
Mẫn Đăng giật giật khăn lông khoác trên bả vai mình, “Cắt chưa?”
“Em đừng nhúc nhích.” Hoắc Sơ kéo cổ áo, nhìn Mẫn Đăng vừa tắm xong, ngồi xếp bằng trên thảm lông chỉ mặc cái áo thun rộng thùng thình.
Nhìn chân lộ ra ngoài, lại nhìn phần gáy trắng nõn lộ ra vì Mẫn Đăng cúi đầu. Hoắc Sơ cảm thấy trong người nóng lên, còn có khúc dạo nhạc ngày càng nóng.
Anh nuốt nước miếng một cái, cố gắng tập trung sự chú ý, cẩn thận cắt tóc trước trán Mẫn Đăng.
Chưa cắt được hai lần, tầm mắt của anh lại không khống chế được nhìn cổ Mẫn Đăng.
Hoắc Sơ không hiểu tại sao… muốn cắn một cái.
Trên cổ Mẫn Đăng đột nhiên mát lạnh, giống như có gì đó nhỏ giọt xuống. Cậu nghiêng đầu liếc nhìn, một giọt máu nhỏ.
Mẫn Đăng đơ ra, lập tức ngửa đầu nhìn Hoắc Sơ.
Máu chảy xuống từ mũi Hoắc Sơ.
“Ôi!” Mẫn Đăng nhảy lên.
Máy sấy tóc trên tay Hoắc Sơ bị Mẫn Đăng đυ.ng rơi xuống đất, không đợi anh phản ứng lại, Mẫn Đăng đã lấy khăn giấy trên mặt bàn, nhét vào mũi anh.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ nhìn vẻ mặt lo lắng của Mẫn Đăng, mờ mịt rũ mắt nhìn mũi mình, “Em bịt mũi anh làm gì.”
“Anh không sao chứ.” Mẫn Đăng lo lắng không dám buông ra, “Anh chảy máu mũi…”
“Hả?” Hoắc Sơ ngập ngừng một lát, cảm nhận một chút, nhận ra mình thật sự chảy máu mũi, tự giơ tay đè cục giấy, lại vỗ vỗ bả vai Mẫn Đăng.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, nhặt máy sấy lên.”
Mẫn Đăng nhặt máy sấy lên, để xuống, nghiêng đầu nhìn anh, “Còn chảy không?”
“Không.” Hoắc Sơ lau sạch máu, cởϊ áσ khoác trên người ra, “Có lẽ chỉ hơi nóng.”
“Vậy anh ôm em đi.” Nhiệt độ cơ thể của Mẫn Đăng luôn thấp, cậu xoay người chủ động ôm lấy Hoắc Sơ, lại vươn tay sờ trán anh, “Không sốt mà, tại sao cảm thấy nóng, sao lại đột nhiên chảy máu mũi.”
“Không biết…” Hoắc Sơ nhíu mày, bất lực nghĩ rằng, mình không có khả năng kìm nén đến trình độ này chứ.
“Còn nóng không?” Mẫn Đăng hỏi.
“Nóng…” Hoắc Sơ đặt tay lên eo cậu.
Lại một lúc sau.
“Còn nóng không…” Mẫn Đăng lại hỏi.
Lần này không đợi Hoắc Sơ trả lời, Mẫn Đăng lại tự nói: “Sao anh càng ngày càng nóng lên…”
Hoắc Sơ: “…”
“Cục cưng đừng ôm anh nữa.” Hoắc Sơ không biết làm sao.
“Sao thế?” Mẫn Đăng ngẩng đầu nhìn anh.
“Em đừng ngẩng đầu nhìn anh, em cúi đầu nhìn nó.” Hoắc Sơ nói.
“Nhìn ai?” Mẫn Đăng cúi đầu.
“…”
“Anh đi tắm.” Hoắc Sơ thở dài một hơi, đứng lên đi về phía phòng tắm.
Mẫn Đăng nhìn bóng lưng Hoắc Sơ, vẫn chưa hoàn hồn lại, sau khi phản ứng lại nhíu mày cúi đầu.
Không phải cậu không thể tiếp nhận Hoắc Sơ, cậu chỉ sợ hãi.
Cậu không ngừng nói với mình.
Đó là Hoắc Sơ, đó là Hoắc Sơ, đó là Hoắc Sơ, đó là Hoắc Sơ.
Không có bất cứ liên quan nào với người đàn ông kia.
Nhưng hình như cũng vô dụng, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ và tiếng vang trầm khi dây lưng quất vào da sẽ xuất hiện bên tai cậu.
Mẫn Đăng hít một hơi thật sâu, một hơi uống cạn nước trái cây trên bàn.
Tiếp đó tự cởϊ qυầи áo chỉ để lại mỗi qυầи ɭóŧ, xoa xoa mặt, đi hai ba bước đến cửa phòng tắm.
Đẩy cửa phòng tắm ra đi vào.
Hoắc Sơ đang ngửa đầu dội nước kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại.
Mẫn Đăng bước tới, bị nước lạnh đến run rẩy, lúc này cậu mới phát hiện Hoắc Sơ tắm nước lạnh.
“Em ——” Hoắc Sơ vội vàng đẩy người đi ra, Mẫn Đăng lại ôm người không buông tay.
Hoắc Sơ hết cách, chỉ có thể nhanh chóng chỉnh nước sang nước ấm.
Mẫn Đăng lạnh run rẩy không dừng được, híp mắt nhìn giọt nước rơi từ trên tóc xuống.
“Đây là em tự kề sát.” Giọng Hoắc Sơ khàn khàn, giơ tay vuốt nước trên mặt một cái.
Mẫn Đăng ngửa đầu nhìn anh, nghiêm túc gật đầu.
Nhiệt độ không khí trong phòng tắm ngày càng cao.
Ngay cả gạch men sứ ốp tường cũng bị nhiệt độ cơ thể ủ ấm lên.
Sau cùng Hoắc Sơ dừng lại ở bước cuối cùng, dừng ở lúc Mẫn Đăng bắt đầu run lên, cắn răng chịu đựng.
Tiếng thở dốc dần dần ngừng lại.
Sau lưng Mẫn Đăng lạnh lẽo một mảng, cậu vừa duỗi tay muốn sờ, đã được Hoắc Sơ ôm đặt vào bồn tắm lớn.
Ngay lập tức được nước ấm bao lấy, Mẫn Đăng thoải mái thở dài, ngửa đầu tựa vào vai Hoắc Sơ ngồi sau lưng mình.
“Anh chờ em, thế nhưng…” Một bên Hoắc Sơ kỳ lưng giúp cậu, một bên thấp giọng đe dọa, “Sau này, em phải tự ngồi xuống từng chút từng chút.”
Mẫn Đăng nghe xong lời này trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, mỗi một nơi trên toàn cơ thể hoặc nhanh hoặc chậm đều đỏ lên.
“Gật đầu.” Hoắc Sơ cắn vào gáy cậu.
“Ừm.” Mẫn Đăng nhỏ giọng đáp ứng, phần gáy đau nhói một hồi, lại vội vàng gật đầu.
Mặt trời lặn xuống lại mọc lên, bóng tối trong giấc mơ thoáng qua rồi biến mất, tia nắng vàng đầu tiên vào sáng sớm lung la lung lay chiếu vào trong cửa sổ sát đất đã kéo rèm ra.
Rơi trên cơ thể hai người trong phòng khách rộng lớn.
Hai người đều ngồi trên mặt thảm dày, trên bàn trà nhỏ trước thảm bày biện sách vở bài tập.
Mẫn Đăng buồn ngủ díp cả mắt, đầu không ngừng gục xuống.
Hoắc Sơ ngồi sau lưng cậu, một tay vòng eo cậu, tay kia cầm tay cậu, giống như dạy trẻ con viết chữ.
Cảnh tượng ấm áp lại… cực kỳ tàn ác…
“Đừng ngủ, tỉnh táo lại.” Hoắc Sơ bóp mặt cậu, “Buổi sáng còn dám dùng nước lạnh rửa mặt không?”
“Chép tên anh mười lần.”
Mẫn Đăng nhắm mắt, không ngừng vùi trong ngực Hoắc Sơ, dùng cách này để trốn thoát chép tên Hoắc Sơ.
Tên Hoắc Sơ rất khó viết, lúc cậu tỉnh táo cũng viết chậm, càng khỏi nói lúc này cậu buồn ngủ muốn chết.
Khi Hoắc Sơ ôm mặt Mẫn Đăng vò tỉnh người, điện thoại để bên cạnh mặt thảm vang lên.
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là điện thoại của Hoắc Sơ.
Người gọi đến là… chuỗi tiếng Anh cậu cố sức nhớ kỹ.
Mẫn Đăng lập tức căng thẳng.
“Không sao.” Lần này Hoắc Sơ không cầm điện thoại ra ngoài, trực tiếp nhấn rảnh tay đặt trên mặt bàn, ôm cơ thể kéo căng của Mẫn Đăng.
“Nói.” Hoắc Sơ mở miệng.
“Là Hoắc Sơ ư.” Đầu kia điện thoại lên tiếng, lại là giọng của phụ nữ, “Là con trai của mẹ à?”
Hoắc Sơ nhíu mày không lên tiếng, chiếc điện thoại này do một dì chăm sóc mẹ anh ở bên Mỹ giữ.
Nhưng thỉnh thoảng, mẹ anh sẽ nhớ đến anh.
Trước kia anh nghe cuộc điện thoại này đều sẽ tránh Mẫn Đăng.
Cũng không phải anh sợ Mẫn Đăng biết được điều gì, chỉ lo lắng Mẫn Đăng sẽ bị ảnh hưởng.
Đầu kia điện thoại hình như đã quen với sự im lặng của Hoắc Sơ bắt đầu tự nói.
“Lần trước mẹ chào con đó, nhưng tay lại bị trói. Nhưng mà mẹ nháy mắt với con rồi, có nhìn thấy không.”
Hoắc Sơ vẫn im lặng, đổi lại là Mẫn Đăng có phản ứng, cậu vươn tay lấy điện thoại, đưa tới bên miệng Hoắc Sơ.
Ý đồ rõ ràng quá rồi.
Hoắc Sơ hôn vành tai cậu một cái, thấp giọng ừ một tiếng.
Đầu kia điện thoại nghe được đáp lại, cười một lát giống như rất vui vẻ, tiếp đó lại bắt đầu nói, “Hôm nay mẹ ăn húp rất nhiều cháo, đều do dì Thái nấu ngon quá. Dì Thái cũng từng nấu cháo này cho con đấy, mẹ còn nhớ mỗi ngày con đeo balo nhỏ về nhà nằm nhoài trên đùi mẹ, vội vàng nói muốn húp cháo, mẹ lập tức đi lấy cháo vừa hâm nóng cho con ăn, con luôn ăn rất nhanh. Con ăn xong mẹ lại ngồi xuống hỏi con, con mẹ đã ăn no chưa.”
Người phụ nữ nói rất nhanh, nói xong một chữ cuối cùng, thở một hơi thật lớn.
Giống như đang đuổi theo thời gian nào đó.
Hoắc Sơ nhíu mày, rũ mí mắt xuống, không nhìn ra cảm xúc trên mặt.
“Hoắc Sơ, tại sao con không nói gì.” Người phụ nữ lại lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào, “Con để ý đến mẹ đi, mẹ không cố ý, không cố ý làm con bị thương, mẹ đã xin lỗi rồi. Sao con vẫn không tha thứ cho mẹ vậy.”
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơ, tựa đầu vào bả vai anh.
“Gần đây mẹ biểu hiện tốt vô cùng, dì Thái mới đồng ý để mẹ gọi điện cho con. Hôm nay mẹ ra ngoài phơi nắng, đột nhiên rất nhớ con. Mẹ nhìn thấy một đứa trẻ đeo balo bên ngoài cửa sổ, suýt nữa mẹ tưởng rằng nhìn thấy con.”
Hoắc Sơ im lặng, tay ôm trên eo Mẫn Đăng siết chặt.
“Mẹ phải tắt điện thoại rồi…” Người phụ nữ nhẹ nhàng cười, “Con trai gặp lại nhé.”
Hoắc Sơ há miệng vừa định nói gì đó, đầu kia điện thoại đã truyền đến âm thanh cúp máy.
Mẫn Đăng nắm chặt tay anh, không nói gì.
Hoắc Sơ buông điện thoại ra, cúi đầu nhìn Mẫn Đăng.
Trong đầu lại dấy lên một suy nghĩ đã lâu rồi chưa dấy lên.
Có lẽ mẹ của anh có thể tốt nhỉ.
Mẫn Đăng như cảm nhận được suy nghĩ của anh, chậm rãi giơ tay sờ sờ mặt anh, “Trước tiên bản thân anh phải tin tưởng, bà ấy sẽ cảm nhận được.”
Hoắc Sơ nhìn vào ánh sáng tinh tế trong mắt Mẫn Đăng, đột nhiên cảm thấy thật ra Mẫn Đăng dũng cảm hơn anh.
Trong bất kỳ ý nghĩa nào.
Cây to mọc chồi non, gió thổi qua ngoài cửa sổ mang theo mùi xanh.
Mẫn Đăng lại cởi một cái áo khoác trên người, thời gian nằm trong ghế dựa càng ngày càng ít.
Thỉnh thoảng khi cậu đứng bên ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới, phát hiện trên bãi cỏ của vườn hoa trong chung cư đã nở đầy loại hoa nhỏ màu vàng lấm ta lấm tấm.
Hoắc Sơ bắt đầu nhiều lần liên lạc với viện dưỡng lão bên kia.
Lần này đến lần khác.
Anh nhận được tin tức rất tốt, một loại thuốc mới nhất rất hiệu quả với bệnh tình của mẹ anh.
Mẹ anh đã có thể khống chế cảm xúc rất tốt, thậm chí rất lâu cũng chưa từng xuất hiện cảm xúc nóng nảy hoặc hậm hực, cũng chưa từng xuất hiện hành vi tấn công người khác và tổn thương tàn tật mình.
Mùa xuân thật sự đến rồi.
Tất cả những chuyện không tốt, đều giống như theo làn gió xuân này bị chôn vùi vào trong mùa đông kia.
Bị vùi vào trong tuyết lớn.
Trong ngày tháng xuân về hoa nở mèo kêu xuân này, người lớn hai nhà, hẹn ăn một bữa cơm.
Bữa cơm này nên hẹn từ lâu, chỉ là lo lắng tình hình sức khỏe của Mẫn Đăng. Nhưng gần đây tình huống của Mẫn Đăng đã tốt lên nhiều.
Hai nhà xác định địa điểm ở nhà hàng của Hoắc Sơ.
Ngày đó, Hoắc Mãn Hoằng dẫn Đào Khương kéo lấy Hoắc Úc lái ba chiếc xe thể thao, dùng một chiếc dẫn đầu, tư thế kiêu ngạo đỗ trước cửa nhà hàng người nào sánh bằng.
Em gái dọn dẹp nhà hàng hét lên, liên tục không ngừng.
Tiếp đó một nhà ba người đứng thành một hàng với em gái của nhà hàng, trông mong nhìn thông gia của mình vẫn chưa đến ở cửa nhà hàng.
Thông gia đâu?
Lúc này thông gia vẫn ngồi trên chiếc xe điện nhỏ màu hồng hóng gió, răng giả cũng suýt nữa bị thổi rơi.
Bà Chương ngồi sau lưng Chương Khâu không ngừng thúc giục, “Con lái nhanh lên được không!”
“Chê chậm thì mẹ xuống chạy!” Chương Khâu thiếu kiên nhẫn rống, “Đã nói đón xe! Chạy xe điện cái gì! Ngộ nhỡ ngã thì phải làm sao!”
“Chỉ con có miệng!” Bà Chương nói, “Xe của con mà lái trơn như miệng của con thì tốt rồi! Sao con không dùng miệng lái xe chứ!”
Âm thanh hung dữ của hai người bị gió thổi lưa thưa.
Ánh nắng thoáng qua trong gương chiếu hậu sáng lên một cái, chiếu ra hai người đều mím môi cười trong gương chiếu hậu.
Mười phút sau, hai người đều hóng gió thành cây chổi dựng thẳng lên, dừng trước cửa nhà hàng.
Đào Khương vừa thấy, vội vàng bước tới đỡ bà Chương xuống xe.
Hoắc Mãn Hoằng ho hai tiếng, cũng đến gần.
Từ khi Hoắc Mãn Hoằng biết phần lớn nguyên nhân con trai mình hòa dịu là vì Mẫn Đăng, càng thích Mẫn Đăng hơn.
Một người cả đời cũng chẳng cười được mấy lần, nhiều lần thấy Mẫn Đăng đều cười tươi như hoa.
Chỉ là nhiều lần dọa Mẫn Đăng sợ quá chừng, còn tự nhận là cười rất đẹp.
Hoắc Sơ và Mẫn Đăng nấu xong đồ ăn ở bếp sau, lúc nấu xong bưng lên, người hai nhà cũng đã tán gẫu đến chuyện bảo vệ chim cánh cụt ở Nam Cực.
Chưa ăn được miếng nào, Hoắc Mãn Hoằng và Chương Khâu đã uống rượu được ba lượt vừa đi vừa về.
Hai người này mới quen đã thân, lúc mới đầu gặp mặt còn mắt dọc mắt ngang, trò chuyện chưa được lâu, lại không nghĩ rằng tính cách hợp nhau đến bất ngờ.
Nếu không phải Đào Khương chặn lại, hai người này đã muốn cầm chai rượu vang đỏ uống.
Một chai rượu mấy trăm ngàn, hai người giống như uống rượu xái
(rượu nước thứ hai), nhanh chóng uống cạn một bình.
Mẫn Đăng bị viện trưởng Chương kéo tay sờ cả buổi, viện trưởng Chương rất vui vẻ, lại kéo tay hoắc Sơ.
Hoắc Sơ nắm lại một cái, vừa cười vừa rót đồ uống cho họ.
Điện thoại đặt bên cạnh rung lên, anh nghiêng đầu nhìn.
Là bên kia gọi điện đến.
Hoắc Sơ không muốn nhận điện thoại của bên kia vào lúc này, giơ tay tắt điện thoại.
Cho đến khi bên kia gọi liên tục hai cuộc.
Hoắc Sơ nhíu mày nghĩ ngợi, nhấn giảm âm lượng, lúc này mới nhận điện thoại.
Mẫn Đăng mỉm cười nghiêng đầu đang muốn nói chuyện với Hoắc Sơ, trên bàn đột nhiên lại sôi nổi.
“Đi lần nữa, đi lần nữa!”
“Sau này sẽ là người một nhà đấy! Cùng nhau bảo vệ chim cánh cụt! Cạn ly vì chim cánh cụt!”
“Vì chim cánh cụt!”
Sự chú ý của Mẫn Đăng bị thu hút, mỉm cười nhìn một lúc lâu, bên tai lại bắt được những chữ không giống với bầu không khí náo nhiệt ở đây.
Âm thanh bên kia điện thoại không lớn, Mẫn Đăng ngồi gần nhất, cho nên mơ hồ nghe được mấy từ.
Chết rồi…
Cái gì chết rồi…
Ai chết rồi…
Nụ cười của Mẫn Đăng dần cứng lại trong tiếng cười cười nói nói, quay đầu nhìn về phía Hoắc Sơ bên cạnh.
Sắc mặt Hoắc Sơ rút đi màu máu trong nháy mắt, ánh mắt không tập trung, ngay cả điện thoại cũng không cầm chắc.
Mẫn Đăng há miệng, muốn giơ tay kéo anh.
Hoắc Sơ lại đứng bật dậy, kéo đổ chén trà trên bàn.
Chén sứ tráng men trắng tốt nhất, giơ lên đường vòng cung tuyệt đẹp giống như động tác chậm mở màn.
Lúc rơi xuống mặt đất, thậm chí Mẫn Đăng thấy rõ khe sứ nứt ra.
Một tiếng vang giòn, cắt vỡ không khí và vô số tiếng cười.