Hoắc Sơ yên lặng nghe tiếng mắng bên kia của Mẫn Đăng, cúi đầu cười khẽ.
Đợi điện thoại bên kia không còn âm thanh nữa, Hoắc Sơ thử gọi một tiếng.
Nhưng bên kia không ai đáp lại.
Một lát sau, truyền đến tiếng hít thở mơ hồ.
Hoắc Sơ nghe hô hấp cạn nhẹ ở đầu kia điện thoại, hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra.
Bây giờ Hoắc Sơ không biết một ngày này mang ý nghĩa gì với Mẫn Đăng.
Về sau Ninh Tuệ nói đến chuyện này, cũng là nghĩ lại còn rùng mình.
Trong tình huống lần đầu tiên Mẫn Đăng uống thuốc thành công, cảm xúc lên xuống không bình thường, một mình chạy ra ngoài.
Ninh Tuệ không biết Mẫn Đăng dùng ý chí như thế nào để chống lại hiệu lực lớn mạnh của thuốc.
Có vẻ như Mẫn Đăng không biết mình toàn thân toàn ý nghĩ đến Hoắc Sơ từ đó hoàn toàn áp chế kháng cự đối với thuốc.
Cũng không ai biết, ngay lúc đó trong đầu Mẫn Đăng đang nghĩ gì.
Có lẽ không chỉ là Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ nhìn vết nứt trên màn hình điện thoại, nhíu mày bỏ vào túi.
Ngước mắt lên, cách tấm kính trong suốt, nhìn người phụ nữ bên trong bị trói vào dây đai trên giường.
Người phụ nữ trên giường tóc tai lộn xộn, bên cạnh khóe mắt nhắm lại vạch ra một vết máu, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh rũ xuống bên giường phủ đầy ngấn xanh.
Mặt người phụ nữ nghiêng về phía tường, không nhìn rõ dáng vẻ.
Tiếng bước chân đi giày thấp vang lên từ xa xa trên hành lang, dần dần đến gần.
Hoắc Sơ nhìn chằm chằm ngón tay cử động của người phụ nữ trên giường, không quay đầu lại.
“Tiên sinh, tôi băng bó giúp ngài nhé?” Người phụ nữ bê khay thuốc đi tới sau lưng Hoắc Sơ, “Lâm bà ấy đã ổn định lại.”
Hoắc Sơ theo tầm mắt của người phụ nữ, thấy được máu trên tay mình.
Lòng bàn tay bị dụng cụ sắc bén vạch ra một vết rách, không sâu, nhưng máu chậm rãi nhỏ giọt xuống đã tạo thành một vũng máu nho nhỏ trên gạch men sứ.
Hoắc Sơ lại cúi đầu nhìn máu, lại ngẩng đầu, nhìn nhau với người phụ nữ trên giường không biết lặng yên mở mắt từ lúc nào.
Người phụ nữ trông rất xinh đẹp, vẻ đẹp mang tính xâm lược khiến người ta bất an.
Nhất là đôi mắt kia.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Hoắc Sơ, chậm rãi nhếch miệng lên, cười rất vui vẻ.
Hoắc Sơ nhíu mày, quay người rời đi.
Người phụ nữ nom bốn, năm mươi tuổi thở dài một hơi, bưng khay thuốc cũng đi theo.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh.
Hoắc Sơ nhìn mấy cuộc gọi Dương Chấn Vũ gọi đến, gọi lại một cuộc, không ai nghe.
“Hoắc tiên sinh.” Mặt mũi người phụ nữ tràn đầy áy náy, “Đúng là sai sót của chúng tôi, chúng tôi đã kiểm tra giám sát, mảnh sứ vỡ trên tay Lâm là cái bát hôm qua bà ấy ném vỡ, lặng lẽ cất đi.”
“Không sao.” Hoắc Sơ nhíu chặt mày, “Đây là lần thứ mấy bà ấy có hành động tự tử?”
“Kể cả lần trong hôm nay, là lần thứ năm.” Người phụ nữ trả lời, “Bao gồm các hành động đập đầu vào tường, nuốt thìa sắt, tấn công người khác.”
Hoắc Sơ im lặng không nói chuyện.
“… Tình huống nghiêm trọng rồi.” Người phụ nữ thở dài một hơi.
Hoắc Sơ nhìn vết máu dần dần thấm ra trên băng gạc, vẻ mặt xấu xí.
“Tôi chỉ có thể xử lý đơn giản, miệng vết thương của ngài phải đến bệnh viện để khâu.” Người phụ nữ buộc băng vải cuối cùng lại.
Sau khi Hoắc Sơ xử lý xong trong bệnh viện, lại gọi điện thoại cho Dương Chấn Vũ, không ai nhận.
Anh tính toán lệch giờ, không dám gọi điện thoại cho Mẫn Đăng.
Lo lắng quấy rầy giấc ngủ của cậu.
Vì miệng vết thương quá rộng, phải tiêm uốn ván.
Lại vì Hoắc Sơ gần như một ngày một đêm không ngủ, tinh thần trông rất kém, y tá lại truyền đường glu-cô cho anh.
Hoắc Sơ ngủ một giấc tỉnh dậy, nhận được điện thoại Dương Chấn Vũ gọi đến.
“Bây giờ tôi đang ở Mỹ, người bên viện dưỡng lão nói ông đến bệnh viện rồi?” Dương Chấn Vũ nói.
“Sao ông lại tới đây?” Hoắc Sơ nhíu mày báo địa chỉ bệnh viện cho hắn.
“Mẹ kiếp tôi thay người ta ngàn dặm tìm chồng!” Dương Chấn Vũ long đong vất vả mệt mỏi chạy đến, mắng một câu, cúp điện thoại.
Hoắc Sơ không nghe rõ hắn nói gì, tắt máy nhìn thoáng qua thời gian.
Gọi một cú điện thoại cho Mẫn Đăng.
Mãi đến khi điện thoại tự động tắt, cũng không có người nhận.
Hoắc Sơ lại nhìn chòng chọc thời gian mấy giây, vết thương trong lòng bàn tay đau khiến anh nhíu mày lại.
Cơn đau không phải điều quan trọng nhất, anh ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy toàn bộ cánh tay không thông máu, trướng rất khó chịu.
Hoắc Sơ đành phải giơ tay lên.
Dương Chấn Vũ nhận được địa chỉ chạy tới, đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy dáng vẻ thê thảm của Hoắc Sơ ngây ngẩn cả người.
“Ông tới đây làm gì?” Hoắc Sơ nhướng mày nhìn hắn.
“Ôi!” Dương Chấn Vũ đột nhiên kêu một tiếng, “Thiếu hiệp giỏi công phu, trong vòng hai ngày, đã tự phế một tay, luyện thành thần công.”
“…”
“Mẹ ông làm?” Dương Chấn Vũ chậc chậc nhìn vết thương trên tay anh, “Sao ông không để bà ta một dao đâm vào cổ chứ?”
“Tôi không ngăn cản, bà ấy muốn đâm vào cổ mình.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ, “Ngược lại bà ấy càng vui.”
“Mẹ ông bên này…” Dương Chấn Vũ nhíu chặt mày, nhịn lại nhịn vẫn không nhịn được, “Trước kia tôi cũng đã nói, bà ta chính là người điên, ý tôi không phải bà ta mắc bệnh này, trước đó bà ta không bị bệnh cũng như thế.”
Hoắc Sơ không nói chuyện.
“Tuy rằng bố ông có lỗi, nhưng cũng coi như đối xử tận tình tận nghĩa với bà ta, nếu không phải bà ta cầm cái nĩa đâm vào mắt ông, bố ông có thể đá bà ta như thế sao?”
“Được rồi.” Hoắc Sơ nhíu mày không muốn nói nữa.
Sau khi mẹ anh sinh anh, sự nghiệp của bố anh trong thời kỳ lên cao.
Mặc dù trong tình huống bận rộn, mỗi ngày bố anh đều về nhà đúng giờ, nhưng luôn có những lúc bận không qua nổi.
Hai người bắt đầu cãi nhau.
Trước khi kết hôn tính cách mẹ anh đã thích chơi, cho nên lúc gia đình rơi vào điểm đóng băng.
Mẹ anh nɠɵạı ŧìиɧ.
Với một người đàn ông không nghề nghiệp chẳng ra làm sao.
Nhưng vì một trận bất trắc, người đàn ông kia đã chết.
Quan trọng nhất là, một tuần trước khi người đàn ông đó chết, bố anh phát hiện đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của mẹ anh, tức giận đến nỗi nói phải hành chết người đàn ông kia.
Cũng chính là vào năm ấy.
Mẹ anh được chẩn đoán mắc chứng rối loạn cảm xúc hai chiều, còn được gọi là trầm cảm hưng cảm.
Bà định cầm dao chém bố anh, cũng định bóp chết anh – người đồng lõa trong mắt bà.
Vì tình huống của mẹ anh, anh đã gặp rất nhiều cũng tiếp xúc rất nhiều với bệnh nhân có bệnh rối loạn tâm lý này.
Thậm chí anh đọc qua loa mấy quyển sách liên quan tới khía cạnh này.
Trước Mẫn Đăng, anh không biết sẽ tồn tại một bệnh nhân như vậy.
Mẫn Đăng là một ngoại lệ, một bất ngờ tồn tại trong thế giới của anh.
Mẫn Đăng không coi mình là bệnh nhân, cậu không thừa nhận trước bất kỳ ai, thậm chí cậu cứ như vậy nói với chính mình.
Mẫn Đăng không tránh thoát được tảng đá lớn buộc sau lưng, không sao, Mẫn Đăng trực tiếp kéo tảng đá đi về phía trước.
Cậu hạ chiến thư với căn bệnh này, cậu đang chiến đấu với căn bệnh, cậu đang cố gắng thoát khỏi.
Cho dù quá trình này rất chậm, cũng rất khó.
Nhưng Mẫn Đăng đang nghiêm túc ngẩng đầu sống tiếp, đồng thời sống nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Kiểu nghiêm túc gần như cố chấp này, khiến cả người Mẫn Đăng đều không giống người thường, lấp lánh phát sáng.
Hoắc Sơ thường thức hơn nữa sùng bái Mẫn Đăng thế này.
Nhưng người anh yêu không chỉ là Mẫn Đăng như thế.
“… Tình huống của Mẫn Đăng thật sự không tốt.” Dương Chấn Vũ nhìn Hoắc Sơ thất thần, chần chừ mở miệng, “Tôi cảm thấy cậu ta… hơi bất thường.”
“Sao vậy?” Vẻ mặt Hoắc Sơ căng thẳng.
Anh vốn tưởng rằng Mẫn Đăng ham ngủ, mới không nghe điện thoại của anh.
Dương Chấn Vũ vừa nói như thế, Hoắc Sơ mơ hồ nhận ra không bình thường.
“Cậu ta không liên lạc được với ông, sốt ruột quá.” Dương Chấn Vũ nhíu mày, “Mặc đồ ngủ, đi dép lê chạy đến công ty tìm tôi, tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu ta hình như không đúng lắm…”
“Tôi…” Hoắc Sơ há to miệng, không nói nên lời.
“Tôi không biết tình trạng bệnh hiện tại của Mẫn Đăng, nhưng chỉ vì không gọi điện thoại được cho ông, trạng thái cậu ta biểu hiện ra quá căng thẳng và bất an.” Dương Chấn Vũ nói, “Nhưng đây chỉ là cảm giác của tôi, ông đừng nóng ruột.”
Hoắc Sơ càng nghe sắc mặt càng âm trầm, lúc Dương Chấn Vũ vừa dứt lời, anh rút kim trên tay ra, cầm áo khoác lên đi về phía cửa phòng bệnh.
“Ê! Ông không dẫn tôi theo à!” Dương Chấn Vũ ngây ra một lát, rồi vội vàng đuổi theo.
Bởi vì không đuổi kịp bước chân Hoắc Sơ, tức đến nổ phổi, tức giận đến bắt đầu tự chửi, “Mẹ nó ông đây là bồ câu đưa tin! Cù cù cù!”
Trước khi Hoắc Sơ trở về, nhìn người phụ nữ trong căn phòng qua lớp cửa kính rất dày.
Lúc này người phụ nữ có vẻ rất yên tĩnh, há to miệng ngoan ngoãn ăn cháo người chăm sóc nấu cho bà.
Nhìn thấy Hoắc Sơ thậm chí còn híp mắt cười một cái.
Bà còn muốn giơ tay vẫy vẫy với Hoắc Sơ, nhưng tay bị trói vào cột.
Vì thế bà chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, nháy một mắt, tỏ vẻ hoạt bát lại đáng yêu.
Hoắc Sơ im lặng tỉnh táo nhìn một lúc, quay người rời đi.
Rũ mắt xuống, hốc mắt đỏ bừng.
Ngồi máy bay ròng rã chín tiếng, Hoắc Sơ không hề nhắm mắt, gương mặt của mẹ anh và gương mặt của Mẫn Đăng lặp đi lặp lại chồng chéo trong đầu anh.
Cuối cùng dừng lại ở Mẫn Đăng ôm anh, nhỏ giọng nói với anh “Đừng buồn đừng buồn…”
Đại sảnh chung cư, bảo vệ bưng một tách trà đặc, đang trò chuyện với cô gái tô lại son môi.
Trong nháy mắt, có người xông vào đại sảnh.
Không đợi bảo vệ phản ứng lại, đã không thấy người.
Son môi của cô gái cũng bị luồng gió kia kéo lệch, vội vàng soi gương lau.
Lau xong son môi trên mặt cô gái quầy lễ tân mờ mịt: “Rốt cuộc hai ngày nay xảy ra chuyện gì…”
“Chắc là…” Bảo vệ nghĩ ngợi, vỗ tay đánh bốp, “Đàn ông tổ hai người thi chạy bộ!”
Hoắc Sơ thở hổn hển, nhấn vân tay, cạch một tiếng.
Ngay cả giày anh cũng không cởi, đã lao vào nhà.
Không đợi anh thở đều, đã nhìn thấy một cục tròn nho nhỏ quấn trong tấm thảm trên sofa ở phòng khách.
Hoắc Sơ lập tức thu lại tiếng hít thở nặng nề của mình.
Bước chậm lại, thậm chí anh nuốt hai ngụm nước bọt, mới từ từ đến gần.
“Mẫn Đăng…” Hoắc Sơ nhẹ giọng gọi tên cậu rồi ngồi xổm bên cạnh sofa.
Mẫn Đăng co ro thành một cục, nửa gương mặt lộ ra ngoài đè lên thảm, có vẻ nhỏ nhắn lại tái nhợt.
Hoắc Sơ cảm thấy không đúng, duỗi tay sờ sờ vào lòng bàn tay ấm áp của Mẫn Đăng, “Mẫn Đăng.”
Mẫn Đăng không có phản ứng nào.
Hoắc Sơ liếʍ đôi môi khô khốc, anh kéo tay Mẫn Đăng, tăng âm thanh lên, “Mẫn Đăng, em tỉnh đi…”
Mẫn Đăng nhíu nhíu mày, nhưng không tỉnh lại.
Lúc này Hoắc Sơ mới nhận thấy có lẽ xảy ra chuyện, há to miệng, làm thế nào trong họng cũng không phát ra âm thanh được.
Một tay anh nâng ót Mẫn Đăng, tay kia ôm eo cậu, nâng cả người cậu lên.
Toàn thân Mẫn Đăng mềm không tưởng nổi, không có bất kỳ tri giác gì, bởi vì Hoắc Sơ ôm Mẫn Đăng, bên trong tấm thảm lông màu trắng sữa lộ ra một món đồ màu đen.
Hoắc Sơ nhìn lướt qua rồi khựng lại, nước mắt rơi không hề có điềm báo trước.
Đó là quần áo của anh.
Một góc áo khoác được Mẫn Đăng nắm chặt trong lòng bàn tay, ôm vào ngực.
Hoắc Sơ không bao giờ biết mình có thể hối hận như thế.
Anh ôm cậu gọi mấy tiếng, Mẫn Đăng vẫn không phản ứng chút nào như cũ.
Hoắc Sơ dùng tỉnh táo không nhiều, cố gắng không run rẩy gọi 120.
Trong hơn mười phút xe cứu thương lái tới, Hoắc Sơ ôm người từng lần một kiểm tra bất thường trên người Mẫn Đăng.
Nhưng không có gì xảy ra, Mẫn Đăng chỉ nhắm mắt vẫn chưa tỉnh lại.
Xe cứu thương đến rất nhanh, nhân viên y tế đi theo địa chỉ lên lầu.
Dẫn người đi lên, còn có bảo vệ dưới lầu.
Một bác sĩ xông pha đi đầu, chạy trước đến, lại có mấy y tá vây xung quanh, một y tá dựa theo thông thường, trước tiên cho bệnh nhân đã hôn mê hít ô-xy.
Hoắc Sơ kéo tay Mẫn Đăng, dùng cổ họng đã khàn từ lâu trả lời từng câu hỏi của bác sĩ.
Sau khi kiểm tra toàn bộ xong, bác sĩ thu hết dụng cụ về, đứng dậy, kéo khẩu trang xuống, “Không cần đưa đến bệnh viện, thu túi ô-xy lại.”
Y tá nhỏ giọng hả một tiếng, vẻ mặt xem ra không dễ chịu, nặng nề thu túi ô-xy.
“Không phải…” Hoắc Sơ chậm rãi đứng lên, tay cũng đang run, trên mặt lại không có mảy may biểu cảm, giọng khàn lạnh lẽo đáng sợ, “Cái gì… ông có ý gì?”
“Bệnh nhân có các dấu hiệu sinh tồn bình thường, hô hấp, nhiệt độ cơ thể, mạch đập, huyết áp đều ở giá trị bình thường đồng tử và phản xạ giác mạc cũng bình thường.”
Hoắc Sơ giật mình.
Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Cậu ấy chỉ đang ngủ…”
“…”