Ngay khi hai người trong phòng đã nói đến sau này sinh con nên dùng họ của ai.
Gương mặt Mẫn Đăng âm u, mang theo một cơn gió lớn vọt vào phòng, dùng thủ pháp nhổ củ cải chuẩn xác, nhấc đầu Chương Khâu lên, quay người kéo ra ngoài.
“Này! Oắt con mày buông tay cho anh!” Chương Khâu không đứng thẳng được, chỉ có thể còng lưng, nhe răng trợn mắt rống lên.
“Anh… anh không nên nói lung tung.” Giọng Mẫn Đăng vẫn rất nhỏ như cũ, cho dù tức giận cũng không to lắm.
Nhưng bàn tay nắm lấy cổ Chương Khâu mảy may không buông.
“Mẫn Đăng, buông tay.” Hoắc Sơ nhíu mày bước tới kéo tay cậu, “Hôm qua cậu vừa chọc một vết phồng rộp trên tay.”
Mẫn Đăng không muốn buông tay, nhưng không chịu nổi sức lực lớn của Hoắc Sơ.
Kiên quyết gạt hai người ra.
“Mẹ ruột bà mụ chứ, mười mấy năm qua ông đây làm anh trai coi như toi.” Chương Khâu xoa cổ, gần như gạt nước mắt, “Thật sự là mẹ không bằng nàng dâu.”
Mẫn Đăng cau mày phản bác: “Anh không phải mẹ em.”
Chương Khâu đau lòng gần chết: “Anh cũng không có đứa con trai như mày!”
Trước mặt người ngoài Hoắc Sơ vẫn thường là một phái ôn hòa, lúc này lại không kéo căng da được, khóe mắt đuôi mày đều là vui vẻ: “Mọi người đều là người một nhà, đều là người một nhà, đừng tức giận với nhau như thế nữa.”
Chương Khâu: …”
Mẫn Đăng: “…”
Mẫn Đăng đột nhiên muốn cười, trợn con ngươi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng bật cười.
Chương Khâu nhịn cả buổi, cũng nghiêng đầu sang chỗ khác lặng lẽ cười.
Chương Khâu không ngốc, những thay đổi của Mẫn Đăng y có thể là người thấy rõ ràng nhất.
Không phải nói thay đổi của Mẫn Đăng nghiêng trời lệch đất lớn đến mức nào, mà là một loại trưởng thành chậm chạp lại bừng bừng sức sống.
Cả người Mẫn Đăng giống như sống lại, cậu sẽ cười, sẽ chủ động nói lên âm thanh của mình, sẽ đánh sẽ quậy.
Cậu sẽ chủ động bóp cổ người anh trai là y này.
Trước kia y ngăn cản Hoắc Sơ đơn giản là vì sợ, sợ Hoắc Sơ mang đến ảnh hưởng xấu cho Mẫn Đăng.
Nhưng ít nhất bây giờ xem ra, Hoắc Sơ mới là người duy nhất giữ chặt tay Mẫn Đăng.
Thời gian nghỉ giữa trưa không đợi ba người cười đủ đã kết thức, Hoắc Sơ và Mẫn Đăng đều đi một bước quay đầu ba lần, dùng vẻ lập dị một câu tạm biệt, một câu anh đi trước để ly biệt.
“Hai người có thể thôi đi không? Cá không rời được nước phải không?” Chương Khâu không ưa dáng vẻ hai người dính nhau, mở miệng mỉa mai, “Có phải cảm thấy có gì đó bóp lấy cổ họng không, có phải cảm thấy không thể thở được không?”
“Phải.” Hoắc Sơ cười đáp.
“Muốn hôn tạm biệt cứ việc nói thẳng.” Chương Khâu khinh thường.
Hoắc Sơ ho nhẹ một tiếng: “Mẫn —— ”
Mẫn Đăng quay người chạy ngay tức khắc, sau gáy đỏ lên.
Chương Khâu lắc đầu thở dài một hơi, đuổi theo.
Hai người song song đi đến hành lang bếp sau, Chương Khâu ngẫm nghĩ mở miệng: “Bác sĩ Diêu đã liên lạc, ổng về quê, là thành phố bên cạnh. Có điều chắc ổng không tiện đến đây, nếu mày muốn gặp ổng, mày phải đến chỗ ổng.”
Mẫn Đăng nhíu mày, biểu cảm do dự.
Cậu đi đến một hoàn cảnh xa lạ cũng căng thẳng bất an, huống chi là phải đi đến một thành phố xa lạ.
“Anh vừa gửi số liên lạc vào điện thoại mày rồi, mấy ngày nay mày giao tiếp với ổng trước, nhìn xem có cần gặp mặt hay không.” Chương Khâu nói, “Nếu như cần phải đến chỗ ông ấy, anh sẽ đi cùng mày.”
Mẫn Đăng không đáp lại, Chương Khâu coi như cậu chấp nhận.
Thời gian một ngày trôi qua trong chớp mắt, làm việc xong, buổi tối tan ca.
Mẫn Đăng theo thường lệ đi ra con hẻm kia, chào hỏi với tài xế đến đón cậu.
Vừa lên xe, Ninh Tuệ đã gọi điện thoại đến.
Kể từ khi gặp mặt Ninh Tuệ hôm đó, Ninh Tuệ có việc hay không có việc đều thích gọi điện thoại với cậu, hầu như mỗi ngày đều gọi cho cậu.
Chủ đề trò chuyện rất bình thường, hỏi vấn đề rất kỳ lạ.
Mẫn Đăng vốn không thích mang điện thoại, bởi vì tránh bà mà quăng điện thoại ở nhà nhiều lần.
Nhưng không ngăn được sau khi cậu về nhà Ninh Tuệ lại gọi điện thoại cho cậu.
Thật ra thì những điều này đều không có vấn đề gì, chủ yếu là bình thường Mẫn Đăng không thích nói chuyện với người không quen lắm, vừa sốt sắng còn dễ bị cà lăm.
Ninh Tuệ rất hay nói, cho dù Mẫn Đăng không nói, bà cũng có thể nói suốt.
Mẫn Đăng nghiêm túc nghe giọng Ninh Tuệ trong điện thoại, khóe mắt đột nhiên giật giật.
Cậu bỗng quay đầu, hình như thấy một cái bóng màu đen từ gương chiếu hậu.
Chợt thoáng qua.
Mẫn Đăng xoay người xuyên qua cửa sổ phía sau xe nhìn ra ngoài, trên con đường phía sau chỉ có chiếc xe theo sát.
Âm thanh trong điện thoại kéo Mẫn Đăng đang thất thần lại, cậu nghi ngờ lại nhìn ra sau một lát, vẫn không nhìn thất bất cứ thứ gì như cũ.
Không chỉ lần này, vì liên quan đến tính cách, Mẫn Đăng luôn rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
Không phải ảo giác của cậu, thực sự có một người đang nhìn cậu chòng chọc.
Đan Hoài ngồi xổm ở ven đường, sờ cái chân què của mình, xuyên qua mái tóc bẩn dính bết, ánh mắt âm trầm nhìn về phía chiếc xe đã lái đi từ lâu.
Gã đã liên tục ngồi ở chỗ này hơn một tuần, một tí cơ hội cũng không sờ được.
Cửa nhà hàng có bảo vệ, căn bản gã không trà trộn vào được, cửa chỗ con hẻm ở bếp sau nhà hàng thì bị khóa.
Ngay cả mỗi tối một mình Mẫn Đăng đi ra từ cửa sau, đều có một tài xế trông coi cách đó mười mấy mét.
Gã không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Đan Hoài táo bạo lại yếu đuối, gã không sợ Mẫn Đăng, bởi vì cho đến bây giờ Mẫn Đăng cũng sẽ không phản kháng gã. Trong mắt gã, Mẫn Đăng vẫn là Mẫn Đăng của mười mấy năm trước chỉ biết núp ở góc tường.
Nhưng gã sợ bất kỳ một người nào, hễ là nam giới cao hơn gã một chút.
Hoắc Sơ nhận lấy balo Mẫn Đăng cầm trên tay, nhíu mày vươn tay xoa xoa mồ hôi trên chóp mũi cậu, “Sao lại chạy lên?”
“Tôi vội đi vệ sinh.” Mẫn Đăng kéo khăn quàng cổ xuống, ném áo khoác lên người anh, chạy vào nhà vệ sinh.
Hoắc Sơ đặt quần áo của Mẫn Đăng ngay ngắn, điện thoại trong túi vang lên.
Ninh Tuệ gọi đến.
Hai người chào hỏi, Ninh Tuệ đi thẳng vào chủ đề.
“Thứ sáu tới dì sẽ rời đi, mấy ngày nay trong lúc giao lưu nói chuyện phiếm với Mẫn Đăng dì đã xác định trạng thái tâm lý hiện tại của cậu ấy.” Ninh Tuệ nói, “Ngày mai dì bảo Chấn Vũ mang thuốc qua cho cháu, điều cháu cần phải chú ý là, tác dụng phụ của những loại thuốc này có thể sẽ dẫn đến phản ứng khá lớn của người bệnh.”
“Nó có hại cho cơ thể không?” Hoắc Sơ nhíu mày.
“Vì thuốc, có thể cậu ấy sẽ xuất hiện an thần quá mức, còn được gọi là thèm ngủ, ngủ thϊếp đi không dễ tỉnh lại, cơ thể không có sức lực gì. Cảm xúc cũng có thể bị trầm cảm lo lắng, ở thời kỳ đầu có thể tăng thêm trạng thái tâm lý vốn có. Vì khó chịu, cậu ấy cũng có thể từ chối uống thuốc, sinh ra tâm lý kháng cự với việc điều trị.” Ninh Tuệ nói rất tỉ mỉ.
“Thật ra dì đề nghị nằm viện quan sát, trong nước có rất nhiều tổ chức nhằm vào bệnh nhân tương tự đều là những tổ chức chuyện nghiệp, bất kể là nhân viên hay thiết bị.” Ninh Tuệ nói, “Nhưng đối với tình trạng của Mẫn Đăng, nó ở bên cạnh cháu có thể sẽ tốt hơn. Mà một khi xuất hiện tình huống không thể kiểm soát được hãy gọi điện cho dì.”
“Vâng.” Hoắc Sơ trả lời.
“Một khi cậu ấy bắt đầu dùng thuốc, có thể sẽ khó làm việc. Điều này có nghĩa cậu ấy không thể làm việc ở nhà hàng được nữa. Mà cháu có lẽ phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh cậu ấy, để tránh không thể kịp thời phát hiện bất ổn.” Ninh Tuệ lại nói.
“Hoắc Sơ?” Mẫn Đăng trong phòng đột nhiên gọi.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ đẩy cửa phòng khép hờ, thò đầu vào.
“Được rồi, chú ý những việc dì gửi Wechat cho cháu. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, cháu có thể gọi điện cho dì ngay lập tức. Dì cúp trước.” Ninh Tuệ nói.
“Anh để điện thoại của tôi ở đâu rồi?” Mẫn Đăng hỏi.
“Trên sofa.” Hoắc Sơ cúp điện thoại, cởi giày bước vào, “Vài ngày trước có mấy lần cậu không mang theo điện thoại đúng không?”
“Không được phép chơi điện thoại tại nơi làm việc.” Mẫn Đăng nói, “Tôi mang theo cũng vô dụng.”
“Sau này nhất định phải mang.” Hoắc Sơ nói xong nhìn biểu cảm của Mẫn Đăng. Biết ngay cậu lại không để trong lòng.
Mỗi buổi sáng anh nhét điện thoại của Mẫn Đăng vào túi áo khoác của cậu.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, không biết Mẫn Đăng chê nặng hay chê phiền hà, bình thường đều thừa dịp anh không chú ý là nhét vào góc nào đó trong phòng.
Bây giờ đi ra ngoài không có ai không mang điện thoại. Nhưng cố tình Mẫn Đăng không thích mang, cũng không có hứng thú.
Việc này mà gắn đại lên người đứa trẻ nào đó, đoán chừng cha mẹ phải vui như điên rồi.
Nhưng Mẫn Đăng không được. Tình huống của cậu đặc thù, Hoắc Sơ lo Mẫn Đăng gặp phải chuyện gì không thể kịp thời liên lạc cho mình.
Sau khi Mẫn Đăng lưu số điện thoại của bác sĩ Diêu, liền đi lấy quần áo tắm rửa.
Một mình Hoắc Sơ ở trong phòng khách, mí mắt giật suốt.
Không biết có phải hai ngày này vì nghĩ đến chuyện phải cho Mẫn Đăng uống thuốc hay không, luôn luôn tinh thần không yên.
Đứng ngồi không yên, chuyển đến chuyển đi.
Hoắc Sơ dứt khoát nhân lúc Mẫn Đăng tắm rửa, xuống lầu lái xe đến chỗ bán điện thoại mua ốp điện thoại. Cái loại có dây, có thể đeo.
Mua xong lại quay về, trước sau không đến hai mươi phút.
Đúng lúc Mẫn Đăng đẩy cửa đi ra từ phòng tắm, thấy anh bọc hơi lạnh toàn thân, bên ngoài mặc áo lông to dày, nghi hoặc hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Cho cậu.” Hoắc Sơ ném ốp điện thoại trên tay tới.
“Cái —— ” Mẫn Đăng luống cuống tay chân bắt được đồ vật ném qua không trung. Thấy rõ rồi, kinh ngạc nói: “Con thỏ?”
“Tôi đã hỏi họ, không có con ấu trùng kia, lấy cái này. Lát nữa cậu ốp lên điện thoại, mỗi ngày đeo lên cổ cho tôi, không được lấy xuống.” Hoắc Sơ đe dọa dí trán cậu một cái.
“Anh làm giúp tôi đi, tivi bắt đầu rồi.” Mẫn Đăng ném lại ốp điện thoại mà không gặp vấn đề gì.
Hoắc Sơ thở dài một hơi, chịu thương chịu khó đi ốp vỏ cho điện thoại.
Lại đeo lên cổ Mẫn Đăng, “Tạm được.”
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn cái dây treo trên cổ mình, cảm thấy giống trẻ con, quá ngây thơ.
Nhưng trông Hoắc Sơ rất thích sợi dây này, cậu cũng không nói gì, quay đầu xem tivi.
Lúc Hoắc Sơ không có công việc, luôn ngủ rất sớm.
Sau khi Mẫn Đăng thấy Hoắc Sơ vào phòng ngủ, cũng không tắt tivi, cầm điện thoại lặng lẽ vào nhà vệ sinh.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra làm sao nói với Hoắc Sơ cậu muốn chữa bệnh, cậu không biết nên mở miệng thế nào.
Cho nên gọi điện thoại cho bác sĩ Diêu, chỉ có thể giấu Hoắc Sơ.
Cậu luôn nghĩ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Hoắc Sơ vừa lên giường nằm được một lúc, muốn đứng dậy đi vệ sinh.
Đi đến trước nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh đang đóng, chắc Mẫn Đăng ở bên trong.
Anh định bước đi, lại ghe thấy tiếng nói chuyện hơi ấp úng của Mẫn Đăng bên trong cửa nhà vệ sinh truyền ra.
Giống như đang gọi điện thoại với ai đó.
Hoắc Sơ nhíu mày đứng bên cạnh cửa nhà vệ sinh một lúc, mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Nhưng khiến anh không ngờ là ba ngày liên tiếp, mỗi khi trời tối Mẫn Đăng đều giấu anh gọi điện thoại trong nhà vệ sinh.
Hoắc Sơ lo lắng, sợ hãi.
Thế là mỗi ngày lơ đãng đi qua nhà vệ sinh tầm mười lần, tìm hiểu tình hình quân địch.
Sau ngày thứ ba mới miễn cưỡng mò ra một chút xíu tư liệu của người trong cửa kia.
Đầu kia điện thoại chắc là một người đàn ông, hơn nữa còn rất có năng lực trò chuyện.
Bởi vì Mẫn Đăng cũng không thích nói chuyện cho lắm, nhưng thỉnh thoảng trả lời ừm ò được.
Thật ra những điều này không quan trọng.
Quan trọng là Hoắc Sơ trong phòng không gối chiếc hết lần này đến lần khác, cảm nhận được khủng hoảng gia đình trước nay chưa từng có.
Vào một lần nữa đi qua cửa nhà vệ sinh trở về phòng ngủ, Hoắc Sơ ôm chăn tựa trên giường, lẳng lặng rơi lệ tính thời gian.
Mười phút sau.
Mẫn Đăng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vào phòng ngủ, nhìn thấy anh tựa trên giường, rõ ràng bị giật mình.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?” Mẫn Đăng kinh ngạc.
“Bởi vì cô đơn.” Hoắc Sơ trả lời.
Mẫn Đăng: “…”
Mẫn Đăng nghĩ ngợi, ân cần hỏi: “Cơm tối ăn no quá?”