Đợi Mẫn Đăng hoàn toàn phản ứng lại, mặt đã đỏ bừng.
Trừng mắt liếc Hoắc Sơ, cúi đầu vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, nổi cáu không nói.
Phương Tưu còn đang ôm Chương Khâu đòi hít oxy, mặt mũi Chương Khâu tràn đầy bất đắc dĩ ôm người, sau khi lên tiếng chào Mẫn Đăng thì dẫn người bỏ chạy.
“Anh Đăng! Phù chính đó là Tào Tháo!” Phương Tưu nói xong đã bị bịt miệng lại.
Bị Chương Khâu vác trên vai chạy như đang đuổi đến pháp trường, vẫn còn cười không ngừng.
Hai người đi xa, Hoắc Sơ mỉm cười tay kéo kéo cái khăn quàng cổ gần như quấn hết đầu Mẫn Đăng, “Cậu không ngột ngạt à.”
“Không ngột ngạt.” Mẫn Đăng thấp giọng nói xong, lại quấn khăn quàng cổ lại.
Chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, lông mi vừa dài vừa đen cứ chớp chớp như thế.
Hoắc Sơ thấy mà trong lòng ngưa ngứa, không nhịn được dùng đầu ngón tay khều khều lông mi của cậu, “Tôi có thể hôn —”
“Hôn cái đầu.” Mẫn Đăng vả tay anh ra, lần này trực tiếp quấn khăn quàng cổ lêи đỉиɦ đầu.
Hoắc Sơ thấy vậy buồn cười, lại kéo xuống giúp cậu, “Đừng ngột xỉu.”
Mẫn Đăng thấy anh cười, cũng không tiện lại kéo sĩ diện, âm thanh ồm ồm hỏi, “Sao anh lại đến đây.”
“Đón cậu đi ăn cơm.” Hoắc Sơ duỗi tay, cách bao tay nắm lấy tay Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng vô thức run lên, cắn răng nhịn xuống, mặc cho Hoắc Sơ nắm.
“Ngay ở phía trước không xa, chúng ta đi tới đó nhé?” Hoắc Sơ hỏi ý kiến của cậu.
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu.
Hai người đi về phía trước con hẻm không bao xa, chạm mặt với một cậu thanh niên đang xách túi nilon to.
Đó là nhân viên vệ sinh mới đến, Mẫn Đăng cảm thấy nam sinh đó cực kỳ quen mặt.
Mẫn Đăng không biết loại cảm giác quen thuộc này từ đâu đến, nhưng tiềm thức lại luôn lảng tránh.
Cho nên hai ngày này cậu và người kia căn bản chưa từng chạm mặt chính diện.
Hai bên càng ngày càng gần, Mẫn Đăng cúi đầu cố gắng núp bên người Hoắc Sơ.
“Chuyện là…” Nam sinh chần chừ mở miệng, đứng lại, “Anh là anh Tiểu Đăng phải không.”
Toàn thân Mẫn Đăng cứng đờ, trong nháy mắt nam sinh mở miệng gọi cậu, cậu nhớ ra rồi.
Người này tên là Đan Tuấn, là con trai của người đàn ông kia. Lúc cậu mới được đưa về nhà, Đan Tuấn luôn luôn thích bám lấy cậu.
“Anh Tiểu Đăng?” Đan Tuần lại cẩn thận nhìn kỹ, lại nhớ đến sáng nay mình tìm người hỏi tên Mẫn Đăng, càng thêm xác định, “Thật sự là anh à? Ngày đó em đã cảm thấy nhìn quen mắt, anh Tiểu Đăng không biết em sao?”
Tay Mẫn Đăng không ngừng run rẩy, cúi đầu gần như chôn vào trong ngực.
“Anh Tiểu Đăng.” Đan Tuấn nhìn phản ứng của cậu càng xác định hơn.
Con người đảo một vòng, cố tình bỗng nhảy lên phía trước.
Mẫn Đăng sợ đến nỗi lùi một bước, trong đầu ong ong một mảng, đôi mắt chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy gì.
“Anh Tiểu —- ”
Đan Tuấn cười hì hì còn chưa nói xong một câu, đột nhiên trúng một đá ngay ngực, cậu ta bị đá ra ngoài thật xa.
Ngồi phịch xuống đất không ngừng ho khan.
Hoắc Sơ nghiêng người chặn Đan Tuấn, hai bàn tay ôm lấy mặt Mẫn Đăng, nhíu mày lo lắng nhìn gương mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch của cậu, “Mẫn Đăng?”
“… A” Mẫn Đăng chớp chớp mắt, thấy rõ Hoắc Sơ.
“Không sao chứ?” Hoắc Sơ dịu dàng lau mồ hôi lạnh trên đầu cậu, đáy mắt âm u.
Sắc mặt Mẫn Đăng tái nhợt lắc đầu.
Sau khi Đan Tuần kịp phản ứng, nằm trên mặt đất căn bản không đứng dậy được.
Cậu ta ôm lấy ngực, đau đến nỗi mặt nhăn nhó miễn cưỡng chống lên khỏi mặt đất, trừng Hoắc Sơ “Anh là ai! Anh có ý gì!”
“Tôi có ý gì cậu quản sao?” Sắc mặt Hoắc Sơ âm u nhìn cậu ta chòng chọc.
Đan Tuấn sợ hãi trong lòng, tê cả da đầu, sợ đến mức thậm chí lùi mấy bước.
Cảm thấy người đàn ông này lạnh mặt thật đáng sợ, rõ ràng lúc nãy nói chuyện với Mẫn Đăng còn cười đến lộ nếp nhăn ở khóe mắt.
Mẫn Đăng cũng thế, tại sao phải giả vờ như không quen biết cậu ta, hồi nhỏ cậu ta không hiểu chuyện làm những việc kia, chẳng lẽ Mẫn Đăng vẫn còn để trong lòng sao.
Đan Tuấn xoa ngực bị đạp đau nhói, sợ Hoắc Sơ lại cho cậu ta một đạp nữa, đành phải xách theo túi nilon to chạy trước.
Hoắc Sơ nhíu mày nhìn cậu tay chạy, xoay người lại nhìn kỹ Mẫn Đăng.
Trạng thái của Mẫn Đăng nhìn vẫn ổn, hình như đã bị dọa.
Người ban nãy kia nhất định có vấn đề.
Bữa cơm này chắc chắn không ăn được rồi, Hoắc Sơ lo cho Mẫn Đăng, trực tiếp kéo người lên xe, lái về nhà.
Trên đường đi Mẫn Đăng đều không mở miệng nói chuyện, tay giấu trong túi áo, nắm rất chặt.
Cậu đang suy nghĩ tại sao Đan Tuấn lại xuất hiện ở đây.
Đan Tuấn ở đây, vậy người kia đâu…
Sẽ không, Mẫn Đăng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, người kia đã bị nhốt lại rồi, không thể xuất hiện nữa.
Không thể nào.
Hai người một trước một sau bước vào nhà.
Bởi vì Hoắc Sơ đóng cửa, vẫn luôn tụt lại phía sau Mẫn Đăng, mắt thấy Mẫn Đăng lại gần ghế sofa.
Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay trước khi mình ra ngoài quên giấu đồ vật kia rồi, giật mình một cái chạy lên trước.
Mẫn Đăng trở về nhà, vẫn luôn tâm thần không yên, sắc mặt tái nhợt xấu xí.
Cậu lại phát bệnh cũ, không muốn nói chuyện. Tự ngồi một mình cứ buồn bực như vậy, trong đầu như đi vào ngõ cụt.
Cho nên đương nhiên không chú ý đến Hoắc Sơ cuống cuồng bận bịu kéo đồ đạc bày biện trên sofa lên, còn giấu ở sau lưng.
Trên tay Hoắc Sơ cầm mấy cuộn len mà mấy que gỗ nhỏ dài. Trên mấy que gỗ dài nhỏ quấn khăn quàng cổ đã thành hình.
Đây là quà Giáng sinh anh đã chuẩn bị từ mấy ngày trước.
—- khăn quàng cổ.
Lẽ ra tặng khăn quàng cổ đều là mấy cô gái làm, nhưng cũng khó chống lại tính thực dụng cao vào mùa đông, còn có lòng.
Mỗi ngày Mẫn Đăng đều mang trên người, vừa nhìn thấy thì sẽ nhớ đến anh. Cho nên mấy ngày qua, mỗi ngày Hoắc Sơ đều khổ đại cừu thâm kết thù với mấy que gỗ.
Mẫn Đăng ngồi trên ghế sofa một lúc, đứng dậy đi uống nước. Hoắc Sơ thừa dịp lúc này giấu kỹ mấy cuộn len.
Lúc ngồi trở lại, Hoắc Sơ đến gần, “Đói không? Muốn ăn gì.”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện.
Hoắc Sơ nhíu mày nhìn cái tay Mẫn Đăng đặt bên gối siết thành nắm đấm, sắc mặt khó coi.
Từ lúc Mẫn Đăng gặp nam sinh kia đến bây giờ, một câu cũng chưa từng mở miệng nói ra.
Trạng thái lúc này của Mẫn Đăng không ổn, Hoắc Sơ cũng không mở miệng hỏi rốt cuộc nam sinh kia là ai.
Anh biết giờ không phải lúc, thế là chỉ có thể cẩn thận quan sát tình hình của Mẫn Đăng.
Một lát sau, sắc trời dần tối. Hoắc Sơ nấu cơm xong, Mẫn Đăng cũng ăn, chỉ là vẫn không nói chuyện thôi.
Cơm nước xong xuôi, Mẫn Đăng theo thường lệ ngồi trên sofa xem hai con ấu trùng mập trong tivi.
Cho dù vẻ mặt Mẫn Đăng bình tĩnh, Hoắc Sơ cũng không dám lơ là.
Thời gian đến mười một giờ, Mẫn Đăng đi tắm rửa, tắm xong vào phòng đi ngủ.
Hoắc Sơ cũng bước theo sau đi tắm, chui vào phòng ngủ.
Còn mang công việc đan khăn quàng cổ vào phòng ngủ, bật một ngọn đèn bên trong cái chăn thật dày, vùi đầu đan khăn. Còn mấy ngày nữa là đến lễ Giáng sinh, lúc này anh mới đan được cái đầu.
Không đẩy nhanh tốc độ thật sự không hoàn thành được.
Không bao lâu anh nóng đổ mồ hôi đầy đầu, động tác trên tay còn không thể mắc lỗi, còn phải thò đầu nhìn sang phía Mẫn Đăng.
Sợ Mẫn Đăng gặp ác mộng.
Chỉ vài việc như vậy, Hoắc Sơ khiến mình bận bịu thở hồng hộc, mồ hôi khắp người, nhưng lại ngọt như đường, lòng tràn đầy vui vẻ.
Trong căn phòng tối đen, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển càng ngày càng mạnh của Hoắc Sơ.
“Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng đột nhiên lên tiếng, giọng nói nghe khàn khàn nghiêm túc.
Hoắc Sơ tưởng là cậu có chuyện gì, lập tức thò đầu ra khỏi chăn, “Sao vậy?”
Mẫn Đăng nằm trên giường biểu cảm ngưng trọng lại phức tạp.
Nếu có đèn, Hoắc Sơ sẽ phát hiện vành tai cậu đỏ đến mức như có thể nhỏ ra máu, bàn tay túm vào ga giường cũng dùng sức đến trắng bệch.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ thấy cậu không nói lời nào.
Mẫn Đăng nuốt nước miếng một cái, nhìn lên trần nhà không nhúc nhích, lúc mở miệng tiếng nói mang theo khàn khàn thô thô và một ý tứ hàm xúc thẹn thùng nói không nên lời.
“… Tôi hiểu anh.” Mẫn Đăng nói câu này đầu tiên.
“… Hiểu cái gì.” Hoắc Sơ ngớ ra.
“Chúng ta đều là nam, tôi có thể hiểu được anh có những nhu cầu kia.” Mẫn Đăng cắn răng cuối cùng nói ra.
“Đợi đã — ”
“… Nhưng anh không thể làm mãi, tôi còn muốn ngủ.” Mẫn Đăng đỏ mặt phàn nàn, “Anh làm thì thôi đi, anh đừng làm ra tiếng động lớn như thế chứ…”
“… Không phải.” Hoắc Sơ trợn tròn mắt, “Tôi làm gì?”
Mẫn Đăng tưởng là anh giả ngu, hừ một tiếng. Nhưng vẫn là ít tuổi mặt mũi mỏng, nói không nên lời, chỉ có thể mập mờ nói ra, “Tự anh hiểu rõ.”
Hoắc Sơ: “…”
Anh thật sự không hiểu rõ.