“Mẫn Đăng, tối nay cậu tiêu đời rồi.” Hoắc Sơ vừa dứt lời.
Cách đó không xa đột nhiên vang lên từng đợt hoa hô.
Hoắc Sơ nhíu mày quay đầu nhìn, lại nhanh chóng quay trở về.
Mẫn Đăng cũng chuẩn bị thò đầu đi xem, trên trán lại có thêm một bàn tay, đẩy đầu cậu ngược trở lại.
Góc độ này hơi kỳ lạ.
Bởi vì Hoắc Sơ quá cao, cậu ngồi loại ghế cao này, chỉ có thể đối mặt với phần bụng của Hoắc Sơ, vậy thì rất biếи ŧɦái.
“Ngồi im.” Hoắc Sơ nói xong, bắt đầu cởi khuy áo vest trên người. Chốc lát đã cởϊ áσ ra.
“Anh...” Mẫn Đăng nhận ra bất thường.
Một giây sau, quần áo ập xuống cậu. Nhìn bóng tối trước mắt, Mẫn Đăng kinh ngạc chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Quần áo bị lấy đi, cậu vẫn duy trì trạng thái không thể tin.
Trong thoáng chốc, cậu thậm chí tưởng rằng câu nói tiếp theo của Hoắc Sơ sẽ là “Có hài lòng với những gì cậu thấy không?”
Mẫn Đăng run rẩy che một nửa đôi mắt, hé ra một khe nhỏ.
“Muốn nhìn à?” Hoắc Sơ làm bộ lại muốn mở khuy áo sơ mi.
Vành tai Mẫn Đăng đỏ lên nhảy xuống ghế, ho nhẹ hai tiếng.
“Thời gian không sớm nữa, tôi đưa cậu về nhé?” Hoắc Sơ mỉm cười, lại quay đầu nhìn thoáng qua mấy người đàn ông cách đó không xa đã mặc quần áo vào, lúc này mới yên tâm lấy quần áo về.
“Không cần, tôi đi cùng bạn tôi.” Nói xong, Mẫn Đăng đã thò đầu tìm bóng dáng Chương Khâu.
Nhưng Chương Khâu và em gái tóc ngắn kia đã không thấy tăm hơi, Mẫn Đăng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Chương Khâu.
Lại nhìn thấy tin nhắn của Chương Khâu gửi đến.
—— huynh đệ, anh đi chấp hành nhiệm vụ cơ mật, mày gọi xe, ngày mai anh trả lại cho mày.
Mẫn Đăng: “...”
“Người ta tự đi rồi?” Hoắc Sơ cau mày.
“Ừm.” Mẫn Đăng gật nhẹ đầu.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Ngoài cửa quán bar gió thồi vù vù, hai người bước ra cửa một giây sau lại nhanh chóng thu chân lại.
Hoắc Sơ nhíu mày, duỗi bàn tay ấm áp che lên đầu Mẫn Đăng, “Giữa mùa đông chúng ta có thể đừng cắt kiểu tóc nấu trứng gà không?”
“... Ra ngoài tôi đã đội mũ mà.” Mẫn Đăng bị cơn gió vừa nãy thổi hôn mê, hoàn toàn không nhớ ra mũ của mình bị ai cầm đi.
Hoắc Sơ lại cởϊ áσ vest trên người, cuộn lại quấn trên đầu Mẫn Đăng.
“Được rồi Ả Rập đi thôi.” Hoắc Sơ cười vỗ vỗ đầu cậu.
Mẫn Đăng không được tự nhiên lắc lắc đầu, đi theo anh ra ngoài.
Lần này xe Hoắc Sơ không bị kéo đi, thật đáng mừng.
Mẫn Đăng gần như bị lạnh tới choáng váng, khom lưng chui vào trong xe.
“Anh?” Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Hoắc Sơ quay đầu nhìn, nhíu mày, “Hoắc Úc?”
“Sao anh lại ở đây?” Vẻ mặt Hoắc Úc rất phấn khích.
“Anh có việc.” Nét mặt Hoắc Sơ thiếu kiên nhẫn, “Em không có việc gì thì mau mau —— ”
“A, có phải hai chúng ta từng gặp nhau, “Hoắc Úc biết anh trai cậu ta không chào đón cậu ta, lợi dụng mọi thứ đi theo bước chân Mẫn Đăng leo lên xe.
Thân mật kéo áo cậu.
Mẫn Đăng mặc quần áo dày, hoàn toàn không biết mình bị kéo, vẫn run rẩy chui vào trong xe như cũ.
Hoắc Úc chưa bao giờ được lên xe anh trai cậu ta, lần này mượn cơ hội cũng cọ leo lên.
Mẫn Đăng ngồi xuống quay đầu trông thấy đã có người ngồi bên cạnh mình, sợ hết hồn, cái áo quấn trên đầu cũng bị dọa rơi mất.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đều nhận ra đối phương.
Hoắc Úc cười đến xán lạn, trong lòng lại xem thường.
“Em trai tôi, Hoắc Úc.” Tài xế Tiểu Hoắc áp suất thấp giải thích.
Và gian nan duy trì hình tượng, anh không muốn một tay xách người ném ra bên ngoài trước mặt Mẫn Đăng.
Thế là chỉ có thể một bên lái xe, một bên căng thẳng quan sát tình hình ghế sau.
“Lần trước nhìn thấy anh đã muốn hỏi, thoạt nhìn anh không hơn em bao nhiêu tuổi đâu, vừa học vừa làm việc bán thời gian ở nhà hàng à?” Hoắc Úc cười rất ngọt.
“... Không phải.” Mẫn Đăng không quen thuộc với người nhiệt tình lắm, giải thích theo lịch sự, “Tôi không đi học.”
“A... Xin lỗi.” Hoắc Úc xin lỗi, chẳng mấy chốc lại hỏi, “Tuổi này không đi học mà chạy ra ngoài làm công, bố mẹ anh đồng ý không?”
“Hoắc Úc.” Hoắc Sơ nhíu mày, lên tiếng cảnh cáo.
Nếu không phải anh thấy Mẫn Đăng đang ở đây anh đã một đạp đá bay Hoắc Úc xuống từ lâu.
Bầu không khí trong xe ngưng lại trong chớp mắt.
Trạng thái của Mẫn Đăng hoàn toàn không ở đây, căn bản không nhận ra tâm tư nhỏ của hai người khác trong xe. Chớp chớp mắt cũng không biết làm sao Hoắc Sơ đột nhiên phát cáu.
Bản thân Hoắc Úc lúng túng cười một lát, đầu óc nhanh chóng vận hành. Cậu ta cũng không tin cậu ta không vạch trần được loại tiểu bạch hoa* này.
*tiểu bạch hoa: bề ngoài yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp như hoa, động tí là nước mắt doanh tròng, mà nội tâm âm hiểm, độc địa, thường thông qua vẻ ngoài yếu đuối của bản thân để nhận được đồng tình, yêu thương.
“Là vì không thích đi học sao? Thật ra em cũng không thích đi học, nếu không phải mẹ bắt em đi học, em cũng muốn đi làm ở nhà hàng của anh hai như anh.” Hoắc Úc cười hì hì nói xong, chợt kinh ngạc, che miệng, “A, em nhớ nhà hàng của anh hai không tuyển nhân viên phục vụ dưới khoa chính quy trở xuống mà.”
“Thế à.” Mẫn Đăng hơi xấu hổ, “... Tôi đi cửa sau.”
Hoắc Úc hít sâu một hơi, mặt biến thành màu đen.
Đi cửa sau này biết tỏng đi cửa sau của ai. Nhà hàng của Hoắc Sơ chỉ có một ông chủ là anh, không có đối tác cũng không có cổ đông.
Cậu ta thấy dạng như Mẫn Đăng này còn tưởng là thanh thuần ngây thơ tôi đi con đường trắng nhất, ai dè là đi theo loại hình tay xé tiện nhân, mặt mang nụ cười.
Hoắc Úc không ngờ được một chiêu này của Mẫn Đăng, tức giận cực kỳ, máu cũng tụt mất nửa.
Bỗng nhiên còn nhìn thấy ánh mắt Hoắc Sơ quét tới trong gương chiếu hậu. Đổ mồ hôi lạnh khắp người, yếu ớt cười, “Anh rất thật thà, đáng yêu quá rồi.”
Mẫn Đăng chưa bao giờ được người ta khen như vậy, lập tức xấu hổ.
Hoắc Úc: “... ”
Anh đỏ mặt cái rắm à!
Xe dừng, Hoắc Úc xem xét ngoài cửa sổ xe, đến nhà cậu ta.
“Hôm nay anh có muốn về nhà cùng ăn bữa cơm không, hôm trước bố còn —— ”
“Xuống xe.” Hoắc Sơ cũng không quay đầu lại.
Hoắc Úc sắp bị làm tức chết, giận mà không dám nói gì chỉ nhỏ giọng hừ hừ. Còn che giấu lườm một cái mới xuống xe.
Xuống xe đứng vững, nở nụ cười ngọt ngào, giơ tay lên, “Anh trên đường cẩn —— ”
Xe đã lái đi.
Hoắc Úc bị khói đuôi xe hun, trực tiếp tức khóc.
Hoàn cảnh trong xe không giống với thiếu niên sầu đứt ruột bị ném sau xe.
Một ngẩn người, một căng thẳng. Chẳng qua hai vị đều không biểu hiện ra mặt, bầu không khí tương đối hòa hợp.
“Tôi không thân với nó.” Hoắc Sơ tìm đề tài.
Mẫn Đăng đang được hơi ấm trong xe hun tới nỗi mơ màng chìm vào giấc ngủ, vừa nghe anh nói thì bị làm tỉnh lại.
Hoắc Sơ cho rằng cậu rất để ý chuyện này, thái độ lập tức đoan chính.
“Nó đã từng giả ngu khoe mẽ, tôi không có một xu quan hệ nào với nó.” Hoắc Sơ nhanh chóng phủi sạch quan hệ, “Bố tôi không thích nó, cũng không biết nó dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ thích nó, suốt ngày dựng quan hệ ở chỗ tôi. Nói đùa, nếu tôi có thể lên tiếng ở công ty bố tôi, tôi sẽ không lái loại xe rởm này. Từng nghe nói đến ngự kiếm phi hành* chưa?”
*ngự kiếm phi hành là kỹ năng của kiếm hiệp thường xuyến xuất hiện trong tiểu thuyết tiên hiệp Trung Quốc, lúc thi triển kiếm hiệp có thể đứng trên kiếm di chuyển đến địa điểm nghĩ tới
Mẫn Đăng không hiểu rõ về xe cho lắm, nhưng Chương Khâu đã khinh bỉ chiếc xe này của Hoắc Sơ một lần.
Giá cả là mấy trăm vạn cậu không nhớ rõ, chuỗi số 0 của con số này làm cho cậu như sấm đánh qua tai.
“Tôi rất muốn đánh anh.” Mẫn Đăng thực sự nhịn không được.
Hoắc Sơ nghe vậy sững sờ trong chốc lát, chợt nghiêng đầu chôn ở trên vô lăng bật cười thật to.
Mẫn Đăng nghiêm mặt sĩ diện, dốc sức chịu đựng không cười. Mặt co quắp mấy lần, cậu không nhịn được cũng cười.
“Cậu cười như thế không đúng.” Hoắc Sơ cười dạy cậu, “Cậu phải há to mồm, cười ra tiếng.”
“Ha ha ha.” Mẫn Đăng nhếch môi cười.
“...” Hoắc Sơ im lặng một lát,
“Được rồi, cậu vẫn nên ngậm miệng cười đi.”
Lần này Mẫn Đăng thật sự cười ra tiếng. Ha ha ha ha cười đến trong trẻo.
Lần này hai người đổi
nụ cười cho nhau, Hoắc Sơ cười nhẹ nhìn cậu, nét mặt dịu dàng.
Mẫn Đăng cười đến nỗi mặt đỏ ửng lên mới chậm rãi dừng lại.
Hoắc Sơ hợp thời đưa một bình nước.
Mẫn Đăng nhận lấy nói tiếng cảm ơn, uống từng ngụm nhỏ.
Khi cậu đối mặt với Hoắc Sơ kiểu gì cũng sẽ vô thức buông lỏng. Bởi vì một số việc hồi bé dẫn đến cậu rất nhạy cảm với thiện ý hoặc ác ý của người khác.
Cho nên Hoắc Sơ là điểm kỳ lạ, nhưng con người lại bất ngờ không xấu.
Xe đỗ dưới lầu tiểu khu nhà Mẫn Đăng.
“Ngày mốt sinh nhật tôi...” Hoắc Sơ nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm, “Hy vọng cậu có thể đến, có mấy lời tôi muốn một mình nói cho cậu.”
Cuối cùng đã đến...
Mẫn Đăng biết đây là một cơ hội, thật ra cậu vẫn luôn có áy náy trong lòng đối với chuyện này.
Trận này đến nay cũng không tìm được cơ hội nói rõ với Hoắc Sơ, kéo dài lâu như vậy từ đầu đến cuối không tốt lắm.
Mẫn Đăng thở dài một hơi, biết nên tới tránh không xong, cậu nghiêm túc nhớ đến một lời thoại trong sách.
“Anh là cái đồ tiểu yêu tinh tra tấn người.”
Lần trước lúc cậu đang đọc quyển này, từ đầu đến cuối
không suy nghĩ thấu ý tứ của những lời này. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy không thể giải thích được rằng câu nói đó rất hợp với Hoắc Sơ, cái loại đen trắng phối hợp rất khớp.