Cha ta vì tiền đồ mà đưa ta vào cung.
Thật tình không biết, ta và Hoàng thượng Lục Vân Giản có thù.
Vào ngày tuyển tú, hắn không chút do dự liền chọn ta.
Lúc đó ta liền khóc.
Xong rồi.
Hắn đây là muốn công báo tư thù.
Chắc chắn rồi, sau khi chỉ ta tiến cung, hắn đã phong cho ta phân vị thấp nhất — Thường tại.
Những người khác vào cung cùng lúc đều là Phi hoặc Tần, còn có ta là người duy nhất làm Thường tại.
Sau đó bỏ quên ta ở một bên.
Không thèm để ý.
"Cô nương đừng buồn vì Hoàng thượng, Hoàng thượng bận rộn quốc sự, nghe nói các nương nương khác đều không thị tẩm, có lẽ đợi đến khi Hàng thượng xong việc sẽ đến gặp cô nương."
Nha hoàn Thúy Nhi cố gắng an ủi ta.
Ta phiền muộn liếc nhìn nàng một cái.
Trong lòng tự nhủ đúng là còn trẻ tuổi.
Tất nhiên ta biết tại sao Lục Vân Giản không chọn người để thị tẩm.
Vì hắn đã có người mình thích.
Đó chính là Lâm Uyển, nữ nhi của tiền tướng quân uy vũ Lâm Thăng.
Lục Vân Giản chính là vì nàng mà thủ thân như ngọc.
Năm đó khi Lục Vân Giản đang tranh giành ngai vàng, cha của Lâm Uyển, Lâm Thăng đã đứng sai đội.
Sau khi Lục Vân Giản lên ngôi, các quan yêu cầu xử trảm cả gia đình họ.
Nhưng hắn đã bác bỏ mọi ý kiến, chỉ trừng phạt Lâm Thăng và gia đình ông ấy đến canh giữ biên quan trong một năm.
Cũng đặc biệt dặn dò chăm sóc Lâm Uyển thật tốt.
Tình cảm dành cho nàng là hoàn toàn thấy được.
Bây giờ thời hạn một năm đã đến, Lâm Uyển cuối cùng cũng trở về.
Ta chặn đường duy nhất mà hắn phải đi qua, khi thấy hắn đi tới, ta đã nhanh chóng chạy hai bước đến chỗ hắn.
Vốn chỉ muốn chào hỏi một cách bình thường, nhưng ta không ngờ lại bị vấp phải một hòn đá, "bịch" một phát ngã xuống đất.
"Người nào! Bệ hạ cẩn thận!"
Bên cạnh bên cạnh giật mình, vội vàng che chở trước mặt hắn.
Ta không nói một lời run run người ngồi ngay dậy, quỳ trên mặt đất như thế này.
Hắn dùng tay đẩy cung nhân đang đứng trước mặt sang một bên, như thể vừa mới nhận ra ta : "Ồ, là nàng sao, đã lâu không gặp."
Ta đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt, trực tiếp nói: "Bạch nguyệt quang của ngươi đã trở lại, ta thoái vị."
Hắn nhìn ta nửa ngày, ta không hiểu ý của hắn, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên quay đầu lại hỏi cung nhân bên cạnh: "Ninh Hân hiện tại đang ở phân vị nào?"
"Hồi Hoàng thượng, là Thường tại." Cung nhân đáp như vậy.
Hắn lập tức vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Làm ta sợ chết khϊếp, nghe nàng nói như vậy, ta còn tưởng rằng mình vô tình phong nàng làm Hoàng hậu rồi."
Rồi hắn quay sang ta: "Một Thường tại như nàng có gì tốt mà nhường?"
MMP (1)!
(1) Nghĩa là "cút đi" Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".
Ta nắm tay.
Ai nói ngươi về phân vị?
Ta hít sâu hai hơi, kiên nhẫn nói với hắn : "Ý của ta là, nếu người thương của ngươi đã trở về, tại sao không để chúng ta xuất cung, thành toàn cho hai người "Một đời một thế một đôi người"."
Hắn nhíu mày: "Nàng muốn xuất cung? Sau khi xuất cung định đi đâu?"
Ta nói: "Tất nhiên là sống cuộc sống mạnh khỏe của riêng mình, tìm kiếm mối lương duyên khác."
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên bước tới, xoa đầu ta và thở dài:
"Đừng có nằm mơ nữa, về sớm một chút tắm cái rồi đi ngủ đi."
Nói xong cũng vòng qua người ta, bỏ đi cùng một nhóm người.
Ta ngu ngơ nửa ngày.
Sau khi xác nhận lại nhiều lần rằng mình đang bị trêu chọc, ngọn núi lửa nhỏ trong lòng ta từ từ phun trào.
Ta bước một bước dài vọt lên, lon ton chạy đến trước mặt hắn, đá vào bắp chân hắn dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn.
Sau đó co cẳng bỏ chạy.
"Ninh Hân ! Nàng chờ đó cho ta!"
Hắn gào thét ở phía sau.