Chương 3: Bắt gặp

Nàng ta vẫn không thể tin đây là sự thật: “Hoàng Thượng…… Không được!?”

Chính là phản ứng này.

Nhìn thấy nàng choáng váng, dường như ngồi không vững, ta liền biết nàng đã tin điều ta nói là sự thật.

Ánh mắt lóe lên ý cười mãn nguyện.

Kể từ bây giờ, các nàng không cần vội vội vàng vàng đi tìm Lục Vân Giản nữa.

Lục Vân Giản chỉ có thể cùng Lâm Uyển ân ân ái ái, các nàng đều giữ được sự trong sạch.

Đến lúc được ra khỏi cung, các nàng có thể tìm được lương duyên như ý.

Chỉ là ta hơi cảm thấy có lỗi với Lục Vân Giản.

Có điều cũng không sao, thứ nhất suy nghĩ của hắn không quan trọng, thứ hai mình vốn đã bất hòa với hắn, thứ ba hắn đã có Lâm Uyển, lời đồn đãi nho nhỏ này thì tính cái gì.

Hơn nữa, điều quan trọng là việc này không mấy hay ho, sẽ không ai dám bàn tán trước mặt hắn.

Hắn chắc chắn sẽ không biết được.

Nghĩ đến đây, lòng ta càng thêm rạo rực, không khỏi nghĩ rằng bản thân mình quá thông minh.

Bỗng nhiên, ta nghe được tiếng ai đó gầm lên tức giận ngay trước cửa:

“Ninh Hân! Ngươi muốn chết sao!”

Trong nháy mắt, ta cho rằng mình gặp ảo giác. Khi ta quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy biểu tình đã trở nên vặn vẹo của Lục Vân Giản.

Ta không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Rốt cuộc tên này đã đứng ở đó bao lâu vậy, nghe được nhiều hay ít.

Thấy hắn về phía ta, lòng ta run lên.

Lập tức quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoa tần, nói: “Hoa tỷ tỷ, vừa rồi, chúng ta không nói gì hết đúng không?”

Lòng ta đã chuẩn bị cho kết cục xấu nhất.

Mặc kệ Lục Vân Giản nghe được bao nhiêu, chỉ cần ta chết cũng không thừa nhận, không ai có thể bắt chẹt được ta.

Cho nên thấy hắn ngày một tới gần, ta phải nhanh chóng cùng đồng bọn của mình đạt thành nhận thức chung, điên cuồng nháy mắt ám chỉ với Hoa tần.

Nhưng lúc này Hoa tần lại toát ra thuộc tính của bình hoa di động, vào thời điểm mấu chốt đã bị dọa đến choáng váng.

Nàng ta hốt hoảng đứng dậy, “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lục Vân Giản, miệng hô lớn: “Bệ hạ thứ tội!”

Ta cương cứng tại chỗ.

Cho nên bây giờ lại có thêm một vấn đề nữa rồi, ta nên quỳ xuống cùng nàng ta hay là đứng lên giải thích đây.

Vào lúc ta còn đang phân vân, Lục Vân Giản đã đi đến trước người, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Còn chờ cái gì nữa, ta lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy, lại bị một bàn tay hắn ấn đầu ta lại.

Hoa tần còn quỳ trên mặt đất run bần bật, phỏng chừng là chân đã mềm nhũn ra. Vì thế Lục Vân Giản lại quát lớn một tiếng: “Cút đi!”

Lúc này Hoa tần mới té lộn nhào, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bây giờ ta còn đang bị hắn ấn ở trên giường, bàn tay to của hắn đặt ở đỉnh đầu ta, ta bị bắt ngửa đầu nhìn hắn.

“Ngươi vừa mới nói, ta không được?” Đương nhiên vẻ mặt của hắn cũng chẳng dễ coi gì cho cam.

“Ta không nói.” Ta lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Vì thế hắn dùng đôi tay kẹp lấy mặt ta đem ta cố định. Sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với ta: “Khi quân sẽ bị chém đầu.”

Ta sửng sốt.

Ta quên mất hắn đã trở thành hoàng thượng, hơn nữa, để ngồi lên vị trí này hắn đã gϊếŧ không ít người, có thể nói là hình tượng điển hình của hai từ tàn nhẫn, mà quan hệ của ta với hắn đã không thể tùy ý như trước kia nữa.

“Được rồi, là thϊếp nói.” Vì thế ta lập tức sửa miệng.

Hắn lại tiến lên một bước, ta bị hắn giam cầm không thể động đậy. Mắt thấy hắn cách ta ngày càng gần.

“Ta có được hay không, ngươi có muốn tự mình thử xem hay không?”

Đáy mắt hắn cuồn cuộn những cảm xúc mà ta xem không hiểu, thoạt nhìn như là muốn đem ta ăn sạch sẽ.

Đột nhiên ta có chút sợ hãi.

Không khỏi nhớ tới khi tiến cung, cha ta lôi kéo ta, cho ta xem rất nhiều thoại bản cung đấu, như là 《 Chân Hoàn truyện 》 《 Như Ý truyện 》 linh tinh, sau đó chỉ vào những phi tần bị ban chết kia, thở dài nói: “Ngốc bảo, ngày hôm nay của các nàng có khả năng chính là ngày mai của con.”

Nghe cha ta nói ta còn chưa tin. Bây giờ lời đó lại như sấm ngữ.

Ta nhìn ánh mắt có tính xâm lược dày đặc của hắn, đột nhiên trở nên luống cuống. Hắn có thể thật sự gϊếŧ ta không đây?

Cũng không phải là không có khả năng, hai chúng ta vốn dĩ vẫn luôn đối đầu. Hắn đưa ta vào cung cũng là vì quan báo tư thù. Cho nên hắn gϊếŧ ta cũng không có gì khó hiểu.

Lòng ta bỗng trở nên hoảng hốt, vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi, còn có vài phần ấm ức không biết ở đâu ra.

Cũng không biết ta đang ấm ức điều gì.

Ngay sau đó ta liền khóc.

Nước mắt “Lạch cạch lạch cạch” rơi xuống.

Ngoài dự kiến, hình như hắn cũng có chút hoảng loạn. Buông lỏng bàn tay đang giam cầm ta, ánh mắt nhìn ta cũng biến thành bất đắc dĩ.

“Ngươi khóc cái gì chứ.” Hắn nâng mặt ta, nói.

“Ngươi sắp gϊếŧ ta, ta khóc một chút còn không được sao!” Lời nói ra, cảm giác ủy khuất cũng ập đến, ta khóc đến nước mắt nước mũi tràn lan.

“Ta nói muốn gϊếŧ ngươi khi nào ……”

Ngữ khí hắn càng thêm bất đắc dĩ, dùng tay áo xoa xoa trên mặt ta. Cuối cùng còn tỏ vẻ ghét bỏ.