Lam Tư Ngộ ngửi thấy từ trên người Tịch Mộ có một mùi hường nhàn nhạt, giống như đứa trẻ nhỏ nhìn thấy mùi của mẹ, nó ôm chặt lấy Tịch Mộ, ủy khuất chu môi.
Mọi chuyện xảy ra trên người cũng khiến nó cực kỳ mệt mỏi.
Bởi vì chán ghét, màu đen của căn phòng thậm chí tràn ra ngập đầy suy nghĩ nó, khiến cho toàn bộ màu sắc của thế giới thực này cũng biến thành một chiếc hộp tối tăm và nhàm chán.
Con mắt của nó ngày càng trầm xuống.
Trước giờ, các bác sĩ được thả cũng không phải là con người hiền lành gì, với một con nhện tám chân bò ra từ chiếc hộp thì hơn ai khác bọn họ đều hiểu rõ hơn ai khác dùng cách nào để làm tổn thương nó.
Các bác sĩ còn lại nhìn thấy hành động của nó, mắt chữ A mồm chữ O,
La Trạch cũng trong số đó, anh thấy tình hướng thế này, lập tức làm động tác tay với Tịch Mộ.
Tịch Mộ: "..." Anh không hiểu.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu lên nhìn Tịch Mộ, hốc mắt của nó là một mảnh ướŧ áŧ. "Trên người tôi... Có mùi thối." Nó ủy khuất lên án, còn đem mình trở thành người bị hại.
Người này nhất định phải cho nó một câu trả lời.
Tịch Mộ dời sự chú ý trở về, anh nhìn thấy trên người nó đều là vết máu. "Chắc là mùi máu." Anh không nhịn được nói thật một câu.
"Tại sao..." Nó chậm rãi tự nhìn chính mình, nghi hoặc khó hiểu. "Trên người tôi có máu?" Bộ dáng của Lam Tư Ngộ dường như cực kỳ kinh ngạc.
Không phải do cậu chém người tạo ra à?
Biểu cảm Tịch Mộ có chút cứng ngắc.
La Trạch ở phía đối diện điên cuồng vung tay vung chân.
Lam Tư Ngộ thấy hành động của bọn họ từ trước, thế nhưng vẫn khéo léo dựa vào người Tịch Mộ.
Tịch Mộ làm như không hiểu động tác của anh ta có ý gì, anh tự hiểu mình nên làm gì.
Anh ngồi chồm hỗm xuống, dùng góc độ từ dưới lên nhìn Lam Tư Ngộ. "Bây giờ là buổi tối." Anh dụ dỗ Lam Tư Ngộ. "Nên đi ngủ."
"Nhưng trên người tôi có mùi thối." Lam Tư Ngộ tự nhiên trao đổi với anh. Sau khi trao đổi nhân cách vừa nãy, suy nghĩ của nó ngày càng rõ ràng, mồm miệng cũng ngày càng lưu loát.
"Đi tắm nhé." Tịch Mộ an ủi nó. "Tắm xong sẽ không còn mùi."
Lam Tư Ngộ đưa tay ra.
Tịch Mộ khó hiểu nhìn nó.
"Bác sĩ đưa tôi đi đi." Nó nói như thế, đột nhiên có chủ kiến của mình.
Tịch Mộ lặng lẽ liếc mắt đối diện một cái.
La Trạch điên cuồng gật đầu.
Ý của anh ta dường như là, làm ơn hãy thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của Lam Tư Ngộ!
"Được thôi." Tịch mộ đáp ứng nó.
Lam Tư Ngộ sung sướиɠ mà cười, nụ cười của nó cực kỳ cứng ngắc, cho nên thoạt nhìn có mấy phần quỷ dị.
Nghe được đối thoại của bọn họ, đã có người lập tức chuẩn bị dụng cụ tắm rửa cho Lam Tư Ngộ. Cái bệnh viện VIP này vốn dĩ tồn tại vì nó. Trên thực tế, khi nhân cách chính có thể khống chế chính mình, ở đây Lam Tư Ngộ có một căn phòng riêng, gian phòng cỡ 200 mét vuông, đồ đạc bên trong không thiếu thứ gì. Trong phòng tắm còn đặt bồn tắm mà Lam Tư Ngộ thích nhất.
Tịch Mộ dựa theo chỉ dẫn của mọi người, mang Lam Tư Ngộ về phòng của nó. Những người còn lại muốn theo sau, nhưng nhìn đến ánh mắt khác biệt của Lam Tư Ngộ, lập tức dừng ở cửa.
Tịch Mộ muốn đi vào, mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh.
Nếu như Lam Tư Ngộ phát điên lúc cùng một chỗ, vậy thì sinh viên đại học này nhất định phải chết.
Tịch Mộ chẳng biết gì cả.
Anh bị sự hỗn loạn phong phú đa dạng chỗ này làm cho kinh ngạc cực kỳ.
Gian phòng này vì một số nhân cách mà tạo ra.
Bây giờ đứng trước mặt Tịch Mộ là nhân cách chủ của Lam Tư Ngộ.
"Tắm đi." Tịch Mộ chỉ vào bồn tắm, "Nước đã được rồi."
Lam Tư Ngộ lắc lắc đầu.
"Được rồi, bỏ một con vịt vàng nhỏ vào nào." Lam Tư Ngộ tìm được ở bên cạnh phòng tắm một con vịt đồ chơi.
Lam Tư Ngộ yên lặng một chút, nhìn con vịt vàng bơi trong bồn tắm.
Tịch Mộ dùng tay ra hiệu, "Mời."
Thật lâu, Lam Tư Ngộ cũng chẳng có hành động gì, ngay lúc Lam Tư Ngộ nghĩ mình không lừa nổi nữa, Lam Tư Ngộ chạy đến bồn tắm trước mặt, chỉ vào con vịt nhỏ màu vàng, vô cùng phấn khởi. "Vịt nhỏ nè."
"Ừ ừ ừ." Tịch Mộ đáp "Nhanh tắm nào, vịt nhỏ sẽ chơi với cậu."
Lam Tư Ngộ bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Tịch Mộ ôm cánh tay, theo dõi nó một cách quang minh chính đại. Sau khi cởi bỏ quần áo, cơ thể của Lam Tư Ngộ như càng gầy yếu. Tịch Mộ nghĩ mình nên chụp cho cậu ta một tấm, sau đó xem hình của của cậu ta như là tư liệu sống, nhìn từng khúc xương trên người đọc tên.
Lam Tư Ngộ cũng không thấy cơ thể của mình có vấn đề gì, nó dứt khoát cởϊ qυầи áo ra, sau đó duỗi chân.
Nó là một người đa nghi, chỉ từ một động tác nhỏ của nó cũng thấy. Đầu tiên, nó cẩn thận duỗi một chân ra kiểm tra nước ấm, sau khi xác nhận nhiệt độ vừa vặn mới chậm rãi ngồi vào bồn tắm.
Khi nó hoàn toàn ngồi vào, nước ấm bay hơi lên, xoay tròn trong không khí.
Lam Tư Ngộ lộ ra vẻ mặt thả lỏng.
Tịch Mộ kéo một cái ghế lại đây, không dám đem tầm mắt dời đi.
Anh từng chứng kiến một bệnh nhân, lúc đang tắm thì ý đồ vùi đầu vào nước, tự dìm chết chính mình.
Lam Tư Ngộ ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm, nó đặt đầu lên đầu gối, nhìn Tịch Mộ.
Tịch Mộ trưng ra một nụ cười thương nghiệp*, "Trên mặt tôi có gì sao?"
*Cười một cách máy móc như các doanh nhân lúc gặp nhau.Lam Tư Ngộ nháy mắt một cái, "Hình như tôi gặp qua anh rồi."
"Cái này cũng không có gì kỳ quái cả, chúng ta ở cùng một bệnh viện." Tịch Mộ nói/
Lam Tư Ngộ lắc đầu, "Không phải ở bệnh viện."
"Hả?"
"Là ở trên Thiên đường." Lam Tư Ngộ nghiêm túc nói.
Trên gương mặt của Tịch Mộ không hề để lộ một chút cảm xúc, đẩy đẩy mắt kính.
"Có một ngày ở trên thiên đường." Lam Tư Ngộ đàng hoàng trịnh trọng, "Ác ma đàn dương cầm, thiên sứ đang ca hát, anh ngồi bên cạnh tôi, khóc."
Tịch Mộ nheo mắt lại cười cười, kiên trì lắng nghe lời của nó."Vậy sao."
Lam Tư Ngộ không phát hiện ra anh chỉ trả lời cho có, nói tiếp ấn tượng của mình. "Ác ma nói cho tôi, anh vì ác ma mà khóc, cuối cùng có ngày cũng sẽ xuống địa ngục."
"Con người trên thế giới này còn đáng sợ hơn so với địa ngục rất nhiều." Anh nhắc nhở cậu ta, "Ngồi nói nữa, tắm không sạch được đâu."
Lam Tư Ngộ tìm được quả bóng tắm, bắt đầu kỳ cọ chính mình.
Con vịt màu vàng theo làn nước sóng sánh bơi qua bơi lại.
"Nhưng mà không sao." Lam Tư Ngộ an ủi anh, "Ác ma còn nói qua, anh có một ưu điểm, đó là sẽ quen với chuyện xảy ra."
Tịch Mộ dở khóc dở cười, "Cậu còn biết nói chuyện đấy."
"Ừm." Vốn dĩ nó rất biết cách nói chuyện.
Lam Tư Ngộ thường thường khen nó.
Lam Tư Ngộ.
Nghĩ đến cái tên này, nước mắt của nó không nhịn được mà rơi xuống.
Tịch Mộ cẩn thận hỏi trước: "Cậu sao thế?"
Quái vật nhỏ vẫn nói câu kia, "Lam Tư Ngộ chết rồi."
"Cậu chính là Lam Tư Ngộ." Tịch Mộ nói.
Lam Tư Ngộ cô đơn cúi đầu.
Lam Tư Ngộ chân chính đã từng nói câu này, "Cái thân thể này là của tôi, bất luận người nào cũng không được chiếm. Nếu có một ngày tôi chết, vậy phá hủy cỗ thân thể này đi."
Ánh mắt Lam Tư Ngộ sáng lên, linh cảm từ trên trời giáng xuống.
Dường như nó muốn làm gì đó.
Nó ngẩng đầu lên, chỉ làm một động tác, là mỉm cười với người đàn ông trước mặt của mình.
Lam Tư Ngộ có chút thẹn thùng ngâm nửa khuôn mặt vào làn nước, miệng của nó phun ra bóng khí.
Tự sát trước mặt người này, thật là xấu hổ quá đi,
Sau khi tắm xong, Lam Tư Ngộ mặc straitjacket sạch sẽ vào
Tịch Mộ hỏi anh: "Không trói cậu lại thì cậu có thể về lại phòng bệnh ngủ không?"
"Tôi muốn ngủ ở đây." Lam Tư Ngộ đề xuất yêu cầu.
Bọn người La Trạch vào được, điên cuồng lắc đầu, "Nơi này quá nguy hiểm."
Cuối cùng, Lam Tư Ngộ vẫn bị đuổi về phòng bệnh.
Lam Tư Ngộ một mình ngồi trên sàn nhà, bắt đầu động tay.
Nó xé nát dây quần đai trên áo quần, sau đó cột thành một cái dây dài, ngay sau đó nó móc lên giường. Dây đai tạo thành một vòng tròn, nó tròng đầu vào, dùng sức kéo.
Nó cực kỳ thống khổ mà tự lôi mình, thế nhưng vẻ mặt của nó cực kỳ bình tĩnh.
Tịch Mộ ngủ đến nửa đêm, phòng nguy hiểm cách vách truyền đến tiếng ổn ào.
Tịch Mộ: "F*ck you!" Anh là một người rất bạo lực lúc bị đánh thức.
"Có bệnh nhân tự sát!" Bên ngoài truyền đến tiếng ồn
"Là Lam Tư Ngộ!"
Tịch Mộ: "..." Bác sĩ điều trị của đứa nhỏ kia hẳn là rất vất vả ha.
Lam Tư Ngộ mơ một giấc rất dài.
Cực kỳ cực kỳ dài.
Lời nó nói đều là sự thật.
Nó và Tịch Mộ gặp nhau trên thiên đường.
Bên trong thiên đường đang diễn ra hội nghị ác ma.
Lucifer đã lên kế hoạch, tụ tập toàn bộ ác ma lại đây, bọn họ ngồi xuống khắp nơi, nghe ác ma đàn dương cầm. Thiên sứ nhỏ nào đó cùng ngâm xướng với ác ma, hát vang tiếng ca tụng thần linh.
Nó bị bọc trong chiếc áo choàng dài màu đen, không lên tiếng.
Đột nhiên, có một người ngồi xuống cạnh nó.
Lam Tư Ngộ khó chịu ngẩng đầu lên.
Tịch Mộ ngồi nghiêm mặt, nước mắt lăn dài.
Cuộc sống của nó lúc dường như chỉ thiếu một tấm bia mộ, là người này đang gào khóc trước bia mộ của nó.
Lam Tư Ngộ cũng có một người tiếc thương nó.
Nghĩ một chút đến đây, Lam Tư Ngộ cảm động nâng lên gương mặt đẹp đẽ của mình, hai gò má nổi lên tầng mây hồng nhàn nhạt. Nó nâng mặt của mình, thỏa mãn, giống như vừa mới cắn nuốt xong thế giới này.
"Đừng tự sát nữa." Viện trưởng ngồi bên cạnh nói với Lam Tư Ngộ. "Cậu chết, chúng tôi sẽ rất khó khăn. Không bằng, thử tự xem mình là Lam Tư Ngộ, trên thế gian này vẫn có rất nhiều thứ tươi đẹp."
Lam Tư Ngộ nằm ở trên giường bệnh, nghe tiếng liền nhìn sang.
Viện trưởng đang gọt táo. "Ăn không?"
"Tôi không nhìn thấy." Lam Tư Ngộ nhìn trần nhà, bình tĩnh không một gợn sóng. "Thế giới này thì có gì đẹp chứ?"
"Là lỗi của tôi." Viện trưởng nói, "Dường như tôi đã quá bảo vệ cậu, cho nên mới luôn để cậu trong phòng. Nếu như cậu đồng ý với tôi sẽ không tự sát, học cách làm Lam Tư Ngộ, tôi sẽ để cậu đi ra nhìn thế giới này. Dù sao, một đứa trẻ mới chào đời phải tiếc xúc mới biết được thế giới này."
"Tôi 17 tuổi."
"Nói thì nói thế." Viện trưởng nở nụ cười.
"Tôi không muốn các người trông giữ tôi." Lam Tư Ngộ ra điều kiện.
"Được thôi." Viện Trưởng đáp ứng nó, "Cậu thích Tịch Mộ đúng không, vậy thì cậu ta đi, thế nhưng cậu tuyệt đối không được lắm miệng. Nếu không, xử lý cậu ta rất phiền phức."
Lam Tư Ngộ tiếp tục nhìn trần nhà, trầm mặc không nói.
Để đứa trẻ kia thành bác sĩ, nhất định là chuyện rất phiền phức.
Tịch Mộ kiểm tra phòng cho buổi sáng xong xuôi liền bị viện trưởng gọi vào phòng làm việc.
"Tịch Mộ, tôi có một bệnh nhân mới muốn giao cho cậu." Chủ nhiệm vẫn hòa ái dễ gần như thế.
Trong lòng Tịch Mộ có chút không tình nguyện, thế nhưng trên mặt vẫn tươi cười. "Có thể."
"Hồ sơ của người đó ở đây, cậu nhìn qua một chút." Viện trưởng đưa cho anh một tệp văn kiện dày cộp.
Đột nhiên trong lòng Tịch Mộ có dự cảm không tốt lắm.
"Sau này cậu là một trong những bác sĩ điều trị cho Lam Tư Ngộ." Trước lúc anh mở ra tập văn kiện đã nói cho anh biết nội dung trong đó liên quan đến ai. "Cậu ta là bảo vật trấn viện của bệnh viện chúng ta, mà cậu là nhân tài hiếm có, tôi nghĩ, cậu hoàn toàn có thể nhận lấy gánh nặng này."
Tịch Mộ cười híp mắt, nhưng trong lòng chửi thầm mother f*cker.
Hết chương 5.