Tôi có một căn nhà chứa đầy quái vật.Vào mùa xuân, thần linh chôn quái vật dưới lòng đất.Bi thương, bệnh tật, dày vò, gào thét, những loại phân bón này được tưới cùng nhau.Mùa thu đến rồi, thần linh liền thu hoạch được năm con quái vật.Chúng tôi, lấp đầy căn phòng này.Mùa xuân đến rồi.
Ở phía Nam, những chiếc lá hơi già của cuối đông còn vương lại trên đầu cành. Những chồi non cũng bắt đầu mọc ở ngọn, sinh mệnh mới đẩy những chiếc lá già nua ra đến rìa.
Những chiếc lá vàng bị đẩy ra rìa, chúng nó rơi xuống, xoay tròn, đáp xuống trước một tòa nhà to lớn, cũ kỹ và tối tăm. Xung quanh là những dây sắt cứng rắn vây quanh, đi thẳng về phía trước là cánh cổng nặng nề lạnh lẽo.
Chàng trai đứng trước tòa nhà này, anh mặc chiếc T-shirt đơn giản và quần Jeans, trên gương mặt đẹp trai đeo một chiếc kính mắt kiểu cũ, trông vô cùng hiền lành.
Anh cầm trên tay một tấm bản đồ, vẫn chưa tin được mình vậy mà có thể dựa vào hướng dẫn trên bản đồ và đến được cái nơi hoang vu này.
Anh đứng trước cửa chưa được mấy phút, có một người đã vọt ra mở cửa. "Sư đệ! Em đến thật đấy à!"
Tịch Mộ ngoài cười nhưng trong không cười, "Sư huynh, bệnh viện anh có chút xa đấy nhỉ." Lúc anh nói nhấn mạnh từ "có chút", giọng điệu đầy mỉa mai.
La Trạch cười hì hì, hoàn toàn không để ý đến sự mỉa mai của anh và mở cửa.
Cánh cổng sắt đã tồn tại lâu đời phát ra âm thanh chát chúa.
Vẻ mặt của Tịch Mộ cực kỳ phức tạp.
Nhìn thấy những cảm xúc hỗn loạn của anh, La Trạch càng cười rạng rỡ. "Bệnh viện này đã mở được hơn trăm năm rồi, cho nên ở xa hơn một chút, trang thiết bị cũ kỹ hơn một chút, em hiểu được mà."
Tịch Mộ bày tỏ, có thể hiểu được, nhưng người muốn đi.
La Trạch ôm lấy bả vai Tịch Mộ, không cho phép anh trốn chạy. "Bệnh viện bọn anh cần mấy thực tập sinh để sai vặt, chắc là em cũng muốn tìm một bệnh viện thực tập ha. Chỉ cần chọn bệnh viện bọn anh, thì sẽ hoàn toàn là tình huống đôi bên cùng có lợi."
Tịch Mộ nghe vậy, cười một tiếng kỳ quái, đẩy gọng kính treo trên sống mũi.
La Trạch như không nhìn thấy sự thay đổi kỳ lạ của anh, kéo anh vào, "Tịch Mộ! Chào mừng em đến với Bệnh viện tâm thần Dưới Tàng Cây Tử Đằng."
Tịch Mộ nhìn thấy tòa nhà cao tầng vẫn còn khí thế, tạm thời nhịn xuống bực bội.
Hai người bọn họ đi vào tòa nhà.
Tịch Mộ là sinh viên ngành Tâm thần học, trường học bọn họ quy định học kỳ này phải đi ra ngoài thực tập. Thành tích học tập của Tịch Mộ cực kỳ ưu tú, đã có vài bệnh viện vì anh mà chìa cành Oliu*. Ngay lúc anh đang phân vân nên chọn nơi nào thì vị sư huynh đã tốt nghiệp được hai năm này liên hệ cho Tịch Mộ.
*Hành động đánh tiếng mời gọi.Sư huynh cực kỳ quấn người này nói với Tịch Mộ, bệnh viện tâm thần có lịch sử trăm năm của bọn họ rất thiếu thực tập sinh, hy vọng Tịch Mộ suy xét qua. Ngay sau đó, anh cũng không thèm để ý Tịch Mộ có muốn từ chối hay không mà đặt lịch cho cậu đến đây quan sát trước.
Tịch Mộ bất đắc dĩ, chỉ có thể chuẩn bị cẩn thận rồi đến bệnh viện tâm thần Dưới Tàng Cây Tử Đằng. Lúc anh tìm hiểu tình huống của bệnh viện tâm thần này, đã có hai chuyện đáng sợ đã xảy ra. Chuyện thứ nhất là, Dưới Tàng Cây Tử Đằng là một bệnh viện tâm thần ở một nơi hẻo lánh rất xa. Chuyện thứ hai là, bởi vì quá vắng vẻ, nên hướng dẫn cũng không có, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của bản đồ và La Trạch mới đến được nơi.
"Thật sự đây không phải là căn cứ thí nghiệm người lập dị đấy chứ?" Tịch Mộ không nhịn được rủa thầm.
Động tác La Trạch cứng đờ, thế nhưng lại khôi phục bộ dáng cười hì gì rất nhanh, "Nhiều người lần đầu đến đây đều nghĩ thế, thế nhưng bệnh viện của bọn anh cực kỳ rộng rãi, cực kỳ sáng sủa, cực kỳ thoải mái! Điều quan trọng nhất là đặc biệt thích hợp với những học sinh xuất sắc như em!"
"Mấy anh có vẻ như thiếu người đến thế à?" Tịch Mộ buồn phiền nói.
"Cũng không thiếu người như thế." Đôi mắt La Trạch hơi cong một chút, "Thiếu là thiếu nhân tài!"
Tịch Mộ không thèm nghe lời nói hưu nói vượn của anh ta.
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi qua con đường thật dài, đi đến trước cửa bệnh viện tâm thần.
Tịch Mộ vẫn chưa đi vào cửa đã thấy ở hành lang có không ít bệnh nhân mặc đồng phục đang tản bộ, cũng có một số người đang ngồi ven đường nói chuyện phiếm. Nếu như không phải có người mặt mày dại ra, đứng bất động như một tượng điêu khắc, thì nơi này cơ bản chỉ giống như một bệnh viện bình thường.
Bệnh viện thật là náo nhiệt.
Giống như La Trạch nói, ở đây ngoài việc là một nơi hẻo lánh thì là một bệnh viện cực kỳ xuất sắc.
Tịch Mộ mang theo chút tâm tình vui vẻ, bước một bước vào trong.
Bước chân anh rơi xuống trên sàn nhà xa lạ.
Một giây này, bệnh viện ầm ỹ náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều đổ qua, mấy chục người dùng hai tròng mắt như người chết nhìn chằm chằm ra cửa.
Khung cảnh trắng xóa, đồng phục bệnh nhân màu trắng, tròng mắt cũng trợn trắng, cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị.
Trong lòng Tịch Mộ cực kỳ kinh ngạc.
Sự kỳ lạ của mọi người chỉ trong nháy mắt, bọn họ quay đầu trở về, bệnh viện lại khôi phục lại sự náo nhiệt.
La Trạch ở bên cạnh anh, vẫn là bộ dáng cười hì hì, "Cửa phòng bệnh ở đây mở, đa số là bệnh nhân tâm thần đã sắp khôi phục, những bệnh nhân ở đây khá là ngoan, nếu em đến đây, thì làm việc ở đây."
"Ừm." Tịch Mộ đáp lại một tiếng.
"Em đây là đồng ý qua đây làm rồi sao?" La Trạch có chút kinh hỉ.
(kinh ngạc + vui vẻ)Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, "Vẫn chưa, nhưng mà ở đây cũng không tệ."
Bệnh viện sạch sẽ, hành lang dài nhìn không thấy điểm cuối, bệnh nhân đang tản bộ, y tá ở một bên dốc lòng chăm sóc, là một nơi cực kỳ hài hòa.
La Trạch mang anh đi tầng 5, nơi đó có phòng nhạc, phòng vẽ, phòng thủ công, phòng đánh bóng bàn, ở đó các bệnh nhân tự tiến vào thế giới của mình, không còn biết đâu là trời đâu là đất.
Thế nhưng Tịch Mộ luôn thấy có chỗ nào đó là lạ.
Anh suy nghĩ một hồi mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, người nơi này giống như người chết. Mặc dù nói người vào bệnh viện tâm thần thì nhất định tinh thần xảy ra vấn đề mới phải vào, thế nhưng những người ở đây cũng quá giống người chết rồi. Bọn họ yên tĩnh đến khó tin. Giống như chỉ sợ hành động của mình đắc tội hay gì đó.
Sau khi Lạ Trạch nghe được nghi vấn của anh, thở dài một hơi: "Anh đây sợ em tuổi còn nhỏ, không thể chịu được những hình ảnh quá mức đáng sợ, cho nên mới mang em đến đây." Anh ta phiền muộn mà bóp bóp đầu, "Em còn ghét bỏ bệnh nhân ở đây quá ngoan! Bệnh nhân phát điên thì ở tòa nhà khác, em chắc là mình muốn qua đó xem chứ?"
Tịch Mộ lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy thời gian cũng đã tương đối, "Sư huynh à, anh còn cái gì có thể lấy ra thì lấy ra đi, sắp đến giờ em phải về rồi."
La Trạch nghe vậy, giữ chặt góc áo của Tịch Mộ. Viện trưởng đã ra lệnh, dù thế nào đi nữa cũng phải tóm được Tịch Mộ. "Vậy anh dẫn em đi xem, bệnh nhân nguy hiểm của bọn anh."
Tịch Mộ cảm thấy có vẻ anh ta đang hiểu lầm cái gì đó, ý mình cũng không nhất thiết phải đi gặp bệnh nhân nguy hiểm cơ mà.
La Trạch lôi kéo Tịch Mộ, đi ra khỏi tòa nhà này. "Đến đây đến đây, đại ca ơi, bọn họ ở một tòa nhà khác."
Tịch Mộ nghe anh nói họ ở một tòa nhà khác, lúc này mới có cảm giác đây là một bệnh viện quy mô lớn.
La Trạch vừa đi theo đường phía trước, một bên vừa lấy điện thoại di động ra liên lạc, "Alo, tôi là bác sĩ La Trạch, tôi muốn mang một người đi xem tình hình ở khu đóng cửa, các cậu sắp xếp một chút đi."
Sắp xếp?
Tịch Mộ ngơ ngác.
La Trạch vẫn luôn quan sát phản ứng của Tịch Mộ, thấy thế, cười trấn an.
Đầu dây bên kia nói mấy câu gì đó rồi cúp, tốc độ rất nhanh.
La Trạch cười cười, "Có vẻ cần chút thời gian, em có muốn đi đâu đó nghỉ một hồi không?"
"Sắp xếp cái gì chứ?" Tịch Mộ bất đắc dĩ bật cười, "Em cũng không phải lãnh đạo đến kiểm tra vệ sinh."
La Trạch chỉ nói một câu, "Phải chuẩn bị trước thì ổn hơn." Lời anh ta nói đầy ý tứ sâu xa.
"Haiz." Tịch Mộ thở dài một hơi.
La Trạch đưa anh đến ngồi ở ghế tựa trong vườn hoa, tự mình đi vào tòa nhà lấy hai lon nước trà ra, cho Tịch Mộ một lon.
Lon nước lạnh lẽo làm bàn tay Tịch Mộ như muốn đóng băng, Tịch Mộ nhìn lon trà, vẫn chưa mở ra. "Sư huynh này, anh đến bệnh viện này bao lâu rồi?"
La Trạch bóc ra, mệt mỏi ngồi lên ghế, nhìn bầu trời xanh xanh. "3 năm." Anh ta nói, trong giọng nói mang chút tang thương không phù hợp tuổi tác cho lắm.
"Không nghĩ qua đổi bệnh viện khác à?" Tịch Mộ cũng giật nắp, bị hơi lạnh phả ra. "Hoàn cảnh ở đây cũng không tệ, nhưng mà ở đây quá hoang vu. Em nhớ lúc đó thành tích anh không tệ, mấy bệnh viện đều muốn giành anh."
La Trạch lắc lắc đầu.
"Tại sao?" Tịch Mộ hỏi.
La Trạch cười cười đẩy vai anh một cái, "Anh thì mời em vào, em ngược lại muốn đẩy anh ra đấy à. Thật là."
Tịch Mộ bị nghiêng đi một chút, sau đó ngồi thẳng lại. Anh cười cười, cũng không đáp tiếp.
La Trạch nhìn chàng trai nọ, anh mặc áo dài tay, gương mặt đẹp trai. Theo lý mà nói, sẽ là người nổi tiếng ở trường. Thế nhưng anh ta cũng không biết vì điều gì, Tịch Mộ cứ luôn tạo cho người ta cảm giác đẩy người ra vạn dặm. Không quá nhiều người tiếp cận, anh vậy mà ở trong loại xã hội thu nhỏ là trường học này lại trở thành một người có chút trong suốt*. La Trạch hỏi: "Vậy em có tính toán gì không? Nếu em tự có mục tiêu của mình, anh cũng không muốn cưỡng ép em đến đây."
*Trong suốt: chỉ những người bình thường đến không thể bình thường hơn. "Không, em không có." Tịch Mộ đáp.
"Đừng có bởi vì bất đắc dĩ mà phải nói lời trái lòng." La Trạch không tin, người ưu tú thế này, làm sao mà lại có chuyện không có bất kỳ kế hoạch nào cho cuộc đời chứ.
"Không phải dối lòng, mà thật sự là không có." Tịch Mộ cười cười. Kiều người như anh hình như rất là phổ biến, không có bất kỳ điều gì đặc biệt muốn làm, cũng không có bất kỳ thứ gì đặc biệt yêu thích. Nếu như là tưởng tượng về tương lai, Tịch Mộ cảm thấy mình sẽ tìm một công việc bình thường, tìm một người bạn đời bình thường, sống một cuộc đời bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trong nháy mắt bầu không khí dường như rất lúng túng, La Trạch uống xong trà trong tay, đứng lên, "Thôi, đừng ngồi nữa, tốc độ thu xếp bên kia rất nhanh, chắc là chúng ta trực tiếp đi qua luôn là được đấy."
Tịch Mộ nghe vậy mang theo lon trà nện bước theo sau La Trạch.
Tòa nhà khác cách bọn họ không xa, đi chưa được mấy phút đã tới. Không giống như khu mở cửa ở tòa nhà thứ nhất, nơi này canh phòng nghiêm ngặt, ở cửa có hẳn mấy bảo vệ trông coi. La Trạch đưa thẻ công tác treo trên cổ mình cho bọn họ, sau khi bảo vệ kiểm tra thì mới cho bọn họ đi vào.
"Nước đưa cho bọn tôi, không được đưa lon vào." Bảo vệ đưa tay ra với Tịch Mộ.
Tịch Mộ đưa nước trà cho người nọ.
"Chờ đi ra rồi tôi trả lại cho." Bảo vệ nói.
"Không cần, ném hộ tôi đi." Tịch Mộ khoát tay với người nọ một cái.
Người bảo vệ nọ đã rõ.
Cửa sổ của cả tòa nhà này đều bị đóng tại, hai rèm cửa trắng xóa kéo kín, kể cả một chút ánh nắng cũng không vào nổi. Chỉ là dù thế, mọi người vẫn cần ánh sáng, vì vậy ánh đèn trắng xóa trên đỉnh đầu vẫn luôn hoạt động, chiếu sáng đường đi. Ở hành lang này ngoài bảo vệ tuần tra bên ngoài thì không có bệnh nhân nào cả.
"Nhìn đi." La Trạch ra hiệu với Tịch Mộ, "Ở đây là khu phòng bệnh đóng cửa."
Những căn phòng trước mắt bọn họ một gian lại một gian bị khóa chặt, hơn nữa còn là cửa sắt, cái gì cũng không thấy.
"Nếu em có hứng thú với bệnh nhân nguy hiểm." La Trạch suy nghĩ một chút, "Em muốn qua chỗ bệnh nhân nói một lời không hợp sẽ chém người, hay là muốn đi xem bảo vật trấn viện bọn anh?"
Bệnh nhân chém người, Tịch Mộ thấy nhiều rồi, anh tin là La Trạch cũng xem qua không ít, "Bảo vật trấn viện gì cơ?" Tịch Mộ lạnh nhạt hỏi.
La Trạch không vừa ý lắm với thái độ không hứng thú này của anh, "Bảo vật trấn viện bọn anh, là một người vừa có đa nhân cách, tinh thần phân liệt, chứng cuồng loạn, hội chứng goldfield, chứng động kinh, chứng rối loạn phân ly, hội chứng người cứng, rối loạn lưỡng cực và một số bệnh khác*." Bởi vì có nhiều bệnh quá nên La Trạch không đếm hết được.
*Bởi vì xuyên suốt đến hết truyện sẽ có thêm rất nhiều căn bệnh của anh Công và những người khác nữa, nên mình đã tổn hợp và lưu lại ở mục: "Mô tả nhân vật và những căn bệnh xuất hiện trong truyện." Nếu ai hứng thú có thể click để tìm hiểu.Tịch Mộ: "..."
La Trạch kể về bệnh nhân kia đầy hứng thú dạt dào.
Tịch Mộ không đáp lời.
La Trạch: "... Ông giời ơi ngài còn chưa hài lòng nữa à?" Anh quá bình tĩnh. Phải nói đến anh ta ngay lần đầu phát hiện người có nhiều chứng bệnh như thế cùng một lúc thì sợ ngây người.
"Em nghĩ rằng một vật mẫu như vậy thì hẳn nên cung cấp làm tài liệu." Anh hỏi, "Người đó còn sống không?"
"Sống." La Trạch nhớ tới người bệnh nhân kia, cong môi nở nụ cười. "Hơn nữa sinh khí còn rất dồi dào, rảnh rỗi thì chạy ra chém mấy người."
"Ha ha." Buồn cười thế.
Tịch Mộ nói cười với La Trạch, hai người vừa nói vừa cười với nhau trong khung cảnh âm u đầy chết chóc, hoang đường cực kỳ. Bọn họ cùng nhau đi qua từng gian phòng khóa kín, mãi đến tận khi đi đến căn phòng cuối hành lang.
Đến vị trí này, cửa sổ bệnh viện cũng không mở. Bóng đèn trên đầu đã dùng rất lâu, sợi dây tóc bị hóa hơi do nhiệt độ cao, chúng tối hơn rất nhiều so với đèn ngoài cửa, Ánh sáng bị bóng tối bao lấy, cửa sắt vì vậy càng hiện ra nặng nề hơn.
La Trạch vẫn duy trì nụ cười, từ trong ví móc ra thẻ của mình, quẹt qua cánh cửa. Cánh cửa thứ nhất mở ra, bên trong vẫn còn một cánh cửa. Sau khi La Trạch tìm được chìa khóa, chuẩn bị mở cửa thứ hai.
Nói chung, mỗi phòng bệnh quan trọng đều sẽ có hai lớp cửa.
La Trạch mở cửa thứ hai, còn có cửa thứ ba.
Nụ cười Tịch Mộ dần dần cứng đờ.
La Trạch lại mở cửa thứ tư, lúc này mới mở thông đường.
"Đến đây đi, cậu ta bị trói lại rồi, rất an toàn, thế nhưng anh đề nghị em chỉ nên nhìn thôi, đừng đυ.ng vào." La Trạch tránh đường, để cho Tịch Mộ đi vào, "Trước kia cậu ta cũng bị trói như thế, thế nhưng vẫn kéo xuống được một miếng thịt trên người y tá.
La Trạch nghe lời nói đáng sợ nhẹ nhưng gió thoảng mây trôi kia, thế nhưng Tịch Mộ cũng không bị dọa. Anh lướt qua La Trạch, đi vào phòng bệnh.
Phòng bệnh rất lớn, thế nhưng lại không có gì, trắng lóa một mảnh, giống y đúc bên ngoài. Ở ngay chính giữa giường lớn có một người bị dây đai trói trên giường.
Tịch Mộ liếc mắt nhìn La Trạch.
La Trạch gật đầu, ra hiệu Tịch Mộ có thể bước vào.
Tịch Mộ là một người bình tĩnh, biết kiềm chế, gặp chuyện luôn có thể xử lý một cách thích hợp, hai chữ căng thẳng dường như không có trong từ điên của anh. Anh từng bước tới gần giường bệnh màu trắng, từ từ nhìn thấy thiếu niên đang bị trói lại.
Cậu bị trói lại, nửa khuôn mặt đeo lên khẩu trang.
Tầm mắt của Tịch Mộ đi từ chân của cậu lên trên.
Cuối cùng dừng lại ở đôi mắt nọ.
Cậu ta có một đôi mắt màu hổ phách, tinh khiết mà lại vô tội.
Đôi mắt tinh khiết đắt giá tương phản với mái tóc nâu rối như tơ vò được nhuộm bằng giá rẻ kia, tạo thành một so sánh tuyệt vời không một người nào lơ đi được.
Bệnh nhân đối điện với ánh mắt của Tịch Mộ, hai mắt cong cong, sung sướиɠ mà cười. Cậu ta cười, đôi đồng tử màu cà phê hòa cùng hổ phách híp lại, giống như muốn nhỏ xuống chất lỏng mỹ lệ.
Trái tim Tịch Mộ phát ra âm thanh va chạm kịch liệt.
Sau đó có người khác nói cho Tịch Mộ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh được gặp Lam Tư Mộ.
Hết chương 1.