Chương 15

-------------

Cố Trường An không trực tiếp xách cá mè hoa đi, mà là tìm lấy cớ Lục Thành rời đi, cậu nói muốn ăn súp thịt bằm trứng gà ở trấn trên Trần Ký, hỏi đối phương có thể hay không giúp cậu đi mua một phần?

Cái cớ này không được.

Tự mình sao không đi mua, cũng không phải không có chân.

Phải nghĩ cách khác, phải hợp tình hợp lý, không quá ngu ngốc, nghĩ nghĩ......

Cố Trường An bất giác đi đến góc tường ngồi xổm.

Lục Thành nhìn đến một màn này, mặt mày khó phát giác run run, có một loại xung động muốn cầm bình nước tưới cho cậu một chút. (Thi: người ta cũng đâu phải là nấm :)

"Trường An, tôi đi ra ngoài một chuyến."

Cố Trường An nghe thấy liền ngước mắt lên nhìn người đàn ông, tôi buồn ngủ anh liền kê gối đầu lên? Trùng hợp như vậy?

"Anh hình như rất bận."

"Có chút bận."

Cố Trường An căng môi: "Không phải thất nghiệp sao?"

Lục Thành nói: "Việc trong nhà ."

Cố Trường An nhìn chằm chằm nam nhân vài giây, nói: "Vậy anh đi vội đi, kết băng rồi, chú ý chút."

Lục Thành: "Trường An, cậu quan tâm tôi?"

"Đúng vậy."

Cố Trường An lười biếng đứng dậy nói: " Lúc về giúp tôi mua khoai lang nướng."

Nhớ đến cái gì, cậu đi đến trước mặt nam nhân hỏi: " Ăn ngon không?"

Lục Thành nâng kẹo dẻo trên tay lên đáp: " Cậu hỏi cái này ?"

Ánh mắt của Cố Trường An đã đưa ra đáp án.

Lục Thành cho cậu một sợi.

Cố Trường An không hài lòng liếc mắt, chỉ một sợi?

Lục Thành đem kẹo dẻo còn dư cất vào trong túi, không có ý muốn cho nữa, chỉ một sợi.

Một sợi liền một sợi đi, làm như lớn lắm vậy, Cố Trường An cắn sợi kẹo dẻo, từng chút từng chút rút vào trong miệng.

Lục Thành nở nụ cười: "Cái này là kẹo dẻo, ở chỗ tôi bên kia là...... đặc sản."

Cố Trường An vừa ăn vừa nói: "Siêu thị có, trên mạng hẳn là cũng có."

"Không giống nhau, bất kể là màu sắc hay là hương vị, cậu ăn sẽ biết." Lục Thành ánh mắt đảo qua thanh niên, "Đi đây."

Lục Thành vừa đi, Cố Trường An liền đem cửa đóng lại, cậu xách theo con cá vào nhà, lấy ra lời nói dối bỏ vào bình, cất vào trong hộp gỗ.

Cố Trường An không tính lập tức đi tra, đại nói dối của Trương Vĩ kia thu được năng lượng đã bỏ vào bên trong hố lõm dưới l*иg đất rồi, có thể duy trì một đoạn thời gian nữa, cậu suy nghĩ nên nghỉ ngơi một hồi, nhân cơ hội tẩy rửa bụi bặm trong tiệm, mở cửa tiệp buôn bán.

Tuy rằng có tiền tiết kiệm, nhưng sống bằng tiền dành dụm quả thật không được, không cảm giác an toàn.

Con cá mè hoa kia bị Cố Trường An đưa cho hàng xóm, cậu không muốn ăn, càng không nghĩ đem đi nấu, không đúng, là không nấu được.

Trừ người Cố gia ra, những người khác có thể câu đến lời nói dối, nhưng tỷ lệ cực thấp.

Ngày thường Cố Trường An tại trong sông câu không ra nói dối cá có giá trị ,cũng sẽ đi chợ để thử vận may, và trước nay chưa từng gặp được nói dói cá lớn nào.

Cái tình huống này vẫn là lần đầu phát sinh.

Lục Thành lại là nửa đêm trở về, Cố Trường An lạnh mặt giúp y mở cửa.

"Anh không thể về sớm một chút à?"

"Xin lỗi."

Lục Thành cài lại chốt cửa, trong miệng phun ra khí trắng: "Không bằng cậu đưa tôi chìa khóa cửa đi, như vậy mỗi lần tôi về trễ cũng không làm phiền với cậu."

Cố Trường An nói: "Được a."

Lục Thành lộ ra vẻ sửng sốt, dường như anh chỉ thuận miệng nói, giống như đang thử thách điểm mấu chốt của Cố Trường An, không ngờ cậu lại sảng khoái như vậy, không chớp mắt mà đồng ý luôn rồi.

Cố Trường An xoay người căng một bên khóe môi, không thả mồi, cá sẽ không cắn câu.

Trời vừa sáng, Cố Trường An đã nhanh chóng mở cửa hàng, Lục Thành cũng không ra ngoài, giúp cậu kiểm tra hàng hóa trên giá, lựa đồ quá thời hạn ném vào hộp.

"Hàng rác này còn có người mua?"

"Đầy ra." Cố Trường An đang đếm tiền xu, "Ăn cơm trắng nào có ngon bằng đồ ăn vặt ngon với các loại chất phụ gia."

Cậu lại nói một câu: "Anh không phải cũng ăn sao?"

Thấy mặt nam nhân lộ vẻ nghi hoặc, Cố Trường An nhắc nhở: "Kẹo dẻo."

Lục Thành nói: "Kia không phải."

Cố Trường An chờ câu tiếp, Lục Thành lại không giải thích.

Cái loại ăn chơi kẹo dẻo mà không phải loại hàng rác kia? Cố Trường An trợn trắng mắt, đùa tui chắc?

Lục Thành vỗ vỗ bụi bặm trên tay, cau mày nói: "Cái tiệm này của cậu có thu nhập sao?"

Cố Trường An đem từng đồng từng cắc tiền dùng băng dính cuộn lại: "Tôi mở cửa tiệp này không phải vì thu nhập, là vì làm sinh hoạt của mình không buồn tẻ, tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang đi, làm người chính yếu chính là vui vẻ, nhân sinh......"

Lục Thành lấy ra tai nghe, đeo lên từng bên tai.

Cố Trường An đang trang B, thì cậu phát hiện nam nhân đeo tai nghe, khóe mắt hung hăng co rút.

Mẹ nó, ngươi trang b thời điểm ta có đeo tai nghe sao? Lần nào không phải cùng ngươi phối hợp diễn xuất sao?

Chân gác lên bàn, Cố Trường An cong ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Lục Thành."

Lục Thành đem lấy tai nghe: "Hử?"

Cố Trường An tươi cười đầy mặt hỏi: "Anh lúc trước vì cái gì ở miếu nhỏ?"

Lục Thành cúi đầu thu tai nghe: "Miếu nhỏ là sản nghiệp nhà tôi, bao gồm cả tòa núi kia."

Cố Trường An đáy mắt trào ra vài phần kinh ngạc, cậu lớn lên ở trấn này, trước nay không nghe nói ngôi núi phía sau có chủ.

Sự tình càng ngày càng thú vị.

Cố Trường An nghĩ mở cửa nữa tháng rồi tính sau, kết quả liền mơ thấy lão cha, ở trong mộng như Đường Tăng nhắc nhỡ cậu mãi, còn lấy ra tổ huấn Cố gia.

Lão cha ở Cố Trường An trong mộng nán lại cả đêm, làm hại cậu bực bội bất an, nửa đêm đá rơi chăn xuống, bị cảm rồi.

Cố Trường An cổ họng thiêu đốt, nuốt nước miếng cũng khó chịu, không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ngủ.

Mơ mơ màng màng, Cố Trường An nghe được có người ở bên tai nói chuyện, cậu sốt mơ hồ, nghẹn ngào thanh âm kêu: "Đại Bệnh, đi ra ngoài, không cần phiền tôi."

Bên tai không có thanh âm.

Cố Trường An nhăn chặt mày không có giãn ra, gò má đỏ ửng không bình thường.

Cái trán chợt lạnh, tiếp theo là hai bên mặt, cổ, cái cổ lạnh lẽo hướng vào trong cổ áo bên trong dán vào, Cố Trường An nháy mắt mở to mắt.

Lục Thành tay cầm khăn lông, ngữ khí quan tâm: "Tỉnh?"

Cố Trường An đem cổ áo hơi mở ra ngoài túm lại ,cậu không nói chuyện, hành động đã biểu hiện ra bài xích cùng khó chịu, thậm chí là chán ghét.

Lục Thành ánh mắt dừng ở trên mặt thanh niên hun đỏ kia, trong lời nói mang theo hài hước: "Mọi người đều là đàn ông, có cái gì mà thẹn thùng."

Thẹn cmn thùng, rõ ràng là ghê tởm, việc bị sờ mặt làm cậu mơ thấy ác mộng mấy đêm liền, Cố Trường An nói thẳng ra hỏi: "Anh không phải gay đó chứ ?"

Lục Thành nghe vậy, dừng động tác nói: "Không phải."

Cố Trường An thở phào một hơi: "Tôi cảm mạo ngủ một giấc là có thể tốt lên."

Lục Thành đem khăn lông ném trong thao: "Vậy cậu ngủ tiếp đi."

Cố Trường An tầm mắt từ bóng dáng nam nhân thu hồi, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Nhưng là cậu như thế nào cũng ngủ không được.

Mát mẻ ở trên người nhắc nhở cậu, nam nhân kia giúp cậu cọ qua......

Cố Trường An lật người nằm xấp lại, đầu giấu vào ván giường, bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút, chỉ là cọ đến ngực mà thôi.

Trước ngực bằng phẳng, không có hai lạng thịt, xem thì xem đi, không có gì ghê gớm.

Tự mình an ủi một hồi, Cố Trường An bất tri bất giác ngủ rồi.

Cửa bị đẩy ra, Lục Thành đi vào , tay cắm túi quần, khóe mắt rủ xuống, liền như vậy nhìn thanh niên trên giường.

Dày đặc bệnh trạng , thoạt nhìn yếu đuối mong manh, không có một chút lực sát thương, giống như một con kiến.

Cố Trường An môi khô giật giật, giọng nói mê sảng phát ra: "Lão cha, đừng nói nữa, con biết......"

Lục Thành cặp mắt không có cảm xúc lộ ra một chút thương hại, giây lát lướt nhanh qua.

----

Hai ngày sau, Cố Trường An mang theo nói dối cá đi tìm đương sự, cậu căn cứ nói dối cá cảm ứng một đường đi đến bờ sông, phát hiện mục tiêu.

Là người trẻ tuổi đầu hai mươi, ở bờ sông cong eo tìm đồ vật, trong tay cầm một nhánh cây, vừa tìm vừa vạch bụi cỏ, trong miệng còn đang nói cái gì.

Cố Trường An đi qua, làm bộ tùy ý hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"

Người trẻ tuổi không trả lời, hắn lẩm bẩm tự nói: " Giày của tôi mất rồi...... giày của tôi mất rồi ......"

Cố Trường An duỗi tay chỉ cho hắn xem: " Trên chân ngươi không phải sao?"

Người trẻ tuổi vẫn là lặp lại nhắc mãi mấy chữ kia.

truyenwiki,full né né t ra!!!

Cố Trường An biết, nếu là nói dối, đã nói lên giày người này không phải đánh mất, sau lưng còn liên lụy đến sống chết cùng gϊếŧ chóc.

Phải là do hắn tự mình cởi giày ra đi làm việc gì đấy, cùng người nói dói nói giày mất rồi, sau này phát hiện sẽ bại lộ chính mình liền trở về tìm giày, kết quả không thấy giày đâu nữa.

Hắn rất có thể là bị dọa phát điên rồi.

Điên rồi cũng không quên đi tìm giày, đích xác là không phải tìm giày , mà là tìm người, hoặc là một thi thể nào đó....

Trên kia đều là suy đoán của Cố Trường An

Cố Trường An lại lần nữa đi xem trước mặt người trẻ tuổi, thấy đối phương ánh mắt tan rã, thần chí không rõ, giữa mày không khỏi nhăn lại.

Người trẻ tuổi đột nhiên cáu kỉnh lên, hắn ném nhánh cây xuống, ngồi xổm xuống trực tiếp dùng tay đi bới bụi cỏ, hai con mắt mở to đến cực đại, tròng mắt trừng to, mặt mày vặn vẹo, trong miệng phát ra dồn dập thở dốc hỗn loạn, giống như một con thú trên bờ vực tuyệt cảnh.

"Giày đâu, giày tôi đâu? giày tôi đâu?"

Cố Trường An xem kỹ biểu tình của người trẻ tuổi, trừ bỏ cuồng bạo, tuyệt vọng, còn có kinh hoảng.

Đúng lúc này, bên trái truyền đến thanh âm già nua, "Trương Long, ngươi lại tới tìm giày a?"

Cố Trường An quay đầu: "Cụ ơi, người này làm sao vậy?"

Cậu không cần giả vờ, chính mình chính là một bộ dáng yếu nhược, nhìn là cái người vai không thể gánh, là ấm sắc thuốc* tay không thể nhấc, tùy thời có thể ngất xỉu , phun ngụm máu, cùng người xấu không liên quan.

*Ấm sắc thuốc: chỉ những người bệnh tật ốm yếu, chỉ dựa vào thuốc mới sống nổi.

Cụ ông quả nhiên không có hoài nghi, thở dài nói: "Điên rồi."

Cố Trường An đẩy đẩy mắt kính trên mũi, quả nhiên không ngoài sở liệu, người này là người điên.

"Trời sinh sao?"

"Không phải, mấy ngày này mới điên, vốn dĩ là người đang bình thường, không biết tại sao phát điên, giày cũng không bán, ngày ngày chạy ra sông đi tìm giày, trong miệng toàn lặp lại mấy lời, nói giày của hắn mất rồi, muốn đi tìm."

Cụ ông nói: " Cỏ phụ cận này không cao lắm, nào có thấy giày gì chứ."

Cố Trường An hỏi : " Có phải nhận kí©h thí©ɧ gì rồi?"

"Cái này thì ta không biết." cụ ông nói , " Ngày thường là một thằng nhóc rất tốt, người cũng nhiệt tình, không kết cừu kết oán với ai hết."

Cố Trường An nói, " Vậy người nhà hắn đâu? Không dẫn hắn đi khám sao?"

"Ba mẹ của Trương Long sớm đã ly hôn, nữa năm trước ba hắn chết rồi, trong nhà chỉ còn lại hắn cùng người mẹ kế, căn bản không quản đến hắn." cụ ông lắc lắc đầu, " Thật là tạo nghiệp á."

Cố Trường An đối tình huống của đương sự có một vài bước đầu hiểu biết.

Tên họ Trương Long, bán giày, cha mẹ ly dị, cha hắn nữa năm trước qua đời, có người mẹ kế, quan hệ không tốt.

Trương Long vẫn luôn ở bờ sông tìm giày, Cố Trường An không đi, một đường đi theo hắn về nhà, sau khi biết chỗ ở hắn mới trở về.

----

Hơn ba giờ nữa đêm, Trương Long đang bình thường ngủ trên giường, đột nhiên mở hai mắt, hắn cắn ngón tay, run run rẩy rẩy ,trồng mắt đảo loạn chung quanh.

" Giày đâu? Mình phải tìm giày của mình."

Trương Long dùng cả tay cả chân bò xuống giường, từ trong phòng bò ra ngoài, trong cổ họng như có giấy nhám đang ma sát mài, hắn thê lương gào rống: "Giày của tôi...... giày của tôi đâu...... giày tôi ở chỗ nào vậy......"

Phía sau có âm thanh vang lên: "Giày của ngưoi ở chỗ này."

Trương Long quay đầu lại phí sau nhìn, một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, chính là giày mà hắn muốn tìm.

" Giày của tôi...... Đó là giày của tôi...... Trả lại cho tôi...... Mau trả lại cho tôi ——"

Trương Long hướng tới giày nơi đó bò qua, tầm mắt hắn hướng lên trên nhìn, nhìn thấy gì đó, liền đầy mặt hoảng sợ kêu to: "A ——"